Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ – Chương 22 – Botruyen
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 7 tháng trước

Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Chương 22

Cậu từng viết một bức thư tình cho Cố Ninh, đọc những tác phẩm xuất sắc của các nhà thơ lớn trong và ngoài nước để tìm hiểu thêm kiến thức, lưu loát viết ra hàng trăm chữ, gói nó trong một phong thư đẹp đẽ tươi mát rồi bí mật để trên bàn của cô.

Bức thư tình đã gửi đi nhưng mãi sau này vẫn chưa nhận được hồi đáp, Ngụy Vũ Phàm định gặp mặt tỏ tình nhưng cậu lại không có can đảm, khi biết Cố Ninh hẹn hò với Mạnh Diễn lớp 11A lòng cậu như tro tàn nguội lạnh vậy.

Gần đây Ngụy Vũ Phàm cảm giác đáy lòng như tro tàn nguội lạnh của mình đang có xu thế trỗi dậy phản kháng.

Ngày đó vào buổi sáng, lúc đó đang còn rất sớm, trong phòng học cũng không có mấy người, Ngụy Vũ Phàm ngồi ở vị trí của mình đực người ra nhìn Cố Ninh, cách một lối đi nhỏ, cậu nhìn vào góc nghiêng thanh tú đẹp đẽ của cô.

Sau đó cậu thấy Mạnh Diễn bước vào, đẹp trai cao lớn, Ngụy Vũ Phàm phải công nhận rằng tình địch này của mình rất xuất chúng, vượt trội về mọi mặt, cảm thấy mình còn kém xa hắn rất nhiều.

Cậu giả vờ đọc sách, lâu lâu lại lén lút ngó qua xem, vừa ngó qua đó thì thấy Mạnh Diễn đang cầm một ổ bánh kem nhỏ đặt lên trên bàn của Cố Ninh, nhưng cô gái nhỏ lại xua ổ bánh sang chỗ khác, cậu nghe cô nàng hơi hơi ghét bỏ nói.
“Đã bảo cái này ăn sẽ tăng cân mà…”

Mạnh Diễn hồ biến lấy một lon sữa bò từ trong túi ra, “Cái này nên uống vào buổi sáng.”
“Mình có mang đến.” Cố Ninh lấy một hộp gì đó từ trong túi, bao bì trông giống như sữa bò nguyên chất vậy.

Mạnh Diễn tức giận đến suýt bật cười, hắn xoa xoa má cô, nghiêm giọng nói: “Một vừa hai phải thôi.”
Cô gái nhỏ tránh khỏi tay hắn, khẽ nói một câu, khẽ đến mức Ngụy Vũ Phàm dựng lỗ tai lên hết cỡ cũng không thể nghe rõ.

Hai người đưa qua đẩy lại nhưng cũng không có kết quả gì, lúc sau Mạnh Diễn bất lực mang cái mặt chù ụ về lớp.
Những ngày tiếp theo không thấy Mạnh Diễn đến đưa đồ ăn sáng nữa. Trong lòng Ngụy Vũ Phàm vui vẻ nhảy nhót, chắc là mâu thuẫn nên đã chia tay rồi nhỉ, rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.

Sau một thời gian dài quan sát, chàng Ngụy biết được Cố Ninh rất thích uống sữa chua, hơn nữa phải là sữa chua có mấy hạt trái cây bên trong.
Ngày nay Mạnh Diễn vẫn không đến, trong lớp chẳng có mấy người, Cố Ninh đang ngồi một mình bên cửa sổ viết gì đó.

Đây là cơ hội tốt để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Ngụy Vũ Phàm lấy hết can đảm, đứng dậy đi đến nhẹ nhàng đặt một hộp sữa chua vị nha đam lên bàn của cô, “Cố Ninh, hôm nay mình mua dư một hộp, cho cậu uống này.”

Cố Ninh đang kỹ càng tỉ mỉ viết một bản kế hoạch cho sự nghiệp giảm cân của mình, đang viết đến nhập tâm thì bỗng nghe thấy giọng nói của cậu chàng, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ơ hay, cô và cái cậu đại diện môn vật lý này có quen biết nhau đâu nhỉ, sao tự dưng nay lại cho cô sữa chua vậy ta. Trong lòng Cố Nghi nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài.
“Thôi.” Cố Ninh lịch sự cười với cậu, “Mình ăn sáng rồi.”

“Đừng khách sáo như thế.” Chàng Ngụy cong môi cười, “Mọi người đều là bạn học cả, nếu cậu không nhận thì sau này có bài tập về nhà không giải được thì mình khó mà hỏi cậu lắm.”

“Hỏi bài tập về nhà thôi mà, không cần thù lao đâu.” Cố Ninh mỉm cười muốn đặt lại sữa chua lên bàn của cậu.
Ngụy Vũ Phàm ngăn cô lại, căng da mặt nói, “Như này là khách sáo rồi, mọi người trong lớp đều là người một nhà mà, đúng không nào?”

Nói xong cậu lại đặt hộp sữa chua lên bàn cô, sau đó về chỗ của mình ngồi xuống.
Cố Ninh không còn cách nào khác đành phải nhận nó, trong lòng suy nghĩ ngày mai mua một hộp khác trả lại cho cậu chàng là được.

Đang suy nghĩ thì bỗng cô chú ý đến ngoài cửa sổ có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, vẻ mặt Mạnh Diễn vô cảm, ánh mắt hơi lạnh lẽo âm u.

Có phải hắn hiểu lầm cái gì rồi không, Cố Ninh định đi ra ngoài giải thích với hắn nhưng chợt nhớ đến bản kế hoạch giảm cân của mình vẫn chưa hoàn thành xong, thôi quên đi, buổi trưa nói sau.

Mạnh Diễn không quay về lớp mà đi đến cửa sau của lớp 11A , đứng đó đợi cô gái của mình đi ra tìm hắn. Nhưng đáng giận là Cố Ninh không ra ngoài giải thích với hắn mà vẫn ngồi đó tiếp tục viết gì đó vào giấy.

Mạnh Diễn đứng ở cửa sau quan sát một lúc, trong bụng thầm nghĩ tại mình diễn vai tức giận không đạt hay sao mà cô lại không quan tâm đến mình như thế, cô vậy mà lại lơ hắn đi.

Giữa trưa, người nào đó cố ý không chủ động đi tìm bạn gái của mình như mọi khi, nhưng tan học được hơn mười phút rồi mà vẫn không thấy cô đến tìm mình.

Mạnh Diễn kiên nhẫn đợi thêm vài phút nữa, tất cả mọi người trong lớp đều đi hết rồi, phòng học đã bắt đầu trở nên im ắng hiu quạnh. Rốt cuộc vẫn là hắn không nhịn được, sợ cô đói bụng thế nên đành cam chịu đứng dậy đi tìm cô.

Vừa đến thì nhìn thấy Cố Ninh và nam sinh lúc sáng kia đang ngồi cạnh dựa vào nhau, cô vừa cầm bút tính toán trên giấy vừa giải thích, khoảng cách hơi gần quá rồi đó, Mạnh Diễn cau mày khó chịu.

Cố Ninh vốn định đi tìm Mạnh Diễn nhưng lại bị Ngụy Vũ Phàm đến hỏi một bài toán, thế là cô đành phải kiên nhẫn giải thích cho cậu hai lần, giảng hai lần rồi nhưng cậu chàng vẫn lúng túng gãi gãi đầu, “Hình như mình vẫn chưa hiểu lắm …”

Cô gái nhỏ đành phải nói chậm lại giải thích thêm lần nữa, giải thích xong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mạnh Diễn đang đi đến, cô dùng ánh mắt như thể nhìn thấy một vị cứu tinh nhìn hắn cầu cứu.
“Mạnh Diễn, cậu đến đây giảng đề này giúp mình với, mình không biết cách giảng bài.”

Mạnh Diễn thờ ơ liếc nhìn bài toán trên giấy, giọng điệu lạnh nhạt, “Một bài toán đơn giản như vậy mà còn cần người dạy à?”

Lời này mang theo dao găm, Ngụy Vũ Phàm nhất thời có hơi xấu hổ, Cố Ninh sờ sờ bụng, trong mắt biểu thị: “Cậu mau nói cho cậu ta biết đi, mình đói đến mức bụng xẹp lép rồi này.”

Mạnh Diễn hiểu ý cô, hắn viết một vài công thức vào giấy như có lệ rồi nói: “Chỉ cần áp dụng những công thức này là được.”

Lời này có khác gì không giảng đâu, trong lòng Ngụy Vũ Phàm than thở nhưng không dám nói ra miệng, đi xuống bậc thang hắn đưa cho mình, gật đầu liên tục nói rằng cậu hiểu rồi.

Đêm hôm đó, bạn học Ngụy Vũ Phàm đáng thương bị kêu đến một nơi hẻo lánh không người, lúc quay lại thì ấn đường đã biến thành màu đen tinh thần ủ rũ, từ đó không bao giờ dám tìm Cố Ninh hỏi chuyện nữa.

Cố Ninh rất lo lắng, kéo Mạnh Diễn lại hỏi: “Cậu không dùng bạo lực với cậu ấy đấy chứ?”
Mạnh Diễn lười biếng nhấc mí mắt, “Tôi chỉ mới nói với cậu ta nếu như sau này có gì thắc mắc thì cứ có đến gặp tôi mà thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.