Nếu Mạnh Đình Thâm muốn biết tình hình của con trai mình thì cũng không phải vấn đề gì khó.
Từ sau đại hội thể thao lần đó khi Mạnh Diễn công khai bế một cô gái bị ngất đến phòng y tế, kể từ lúc đó tin tức về việc hắn hẹn hò với cô gái tên Cố Ninh này đã lan rộng khắp nơi rồi.
Mạnh Đình Thâm cũng không có ý định can thiệp vào chuyện yêu đương này của hắn, thời thiếu niên ai chẳng có lúc phong lưu đa tình. Yêu đương thì có thể tự do đấy nhưng điều này không có nghĩa là cũng được tự do kết hôn.
“Lại đây ngồi.” Mạnh Đình Thâm nâng cằm, ra hiệu hắn ngồi vào ghế sô pha bên cạnh mình.
Vẻ mặt Mạnh Diễn không cảm xúc đứng im không di chuyển.
Mạnh Đình Thâm cũng không để ý, ông nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay nói: “Đừng căng thẳng, cha sẽ không động vào con bé.”
“Đây là tiền mừng tuổi cha cho con, nghỉ lễ mà, nên vui vẻ chơi bời đi.” Ông đặt ly rượu xuống, lấy trong ví ra một thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trà.
“Không cần.”
Mạnh Diễn không thèm liếc mắt cất bước đi thẳng về phòng mình, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.
“Ông thử động vào cô ấy xem.”
Cửa phòng rầm một tiếng đóng sầm lại, phòng khách rộng lớn như thế lại lần nữa chìm vào im lặng.
Ngày nghỉ cuối cùng trôi qua rất nhanh.
Năm mới đến, Cố Ninh cùng cha mẹ mình về quê thăm ông bà, gia đình họ còn dành ra vài ngày để đi đến mấy nơi khác để thăm họ hàng và bạn bè, đi qua đi lại rốt cuộc cũng có được một bữa rảnh rỗi nhưng lúc này kỳ nghỉ sắp kết thúc mất rồi.
Tết Nguyên Tiêu ngày đó, sau khi báo danh học kỳ mới thì lớp học cãi cọ ồn ào vô cùng, Cố Ninh đang ngồi trên ghế phân loại sách mới thì bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ôm một xấp sách bài tập dày cộp đi ngang qua cửa sổ.
Cô gái nhỏ không nói lời nào, khoanh tay đặt trên bệ cửa sổ, chống cằm lên mu bàn tay cười cười nhìn góc nghiêng lạnh lùng của ông bạn trai mình.
Mạnh Diễn dừng lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt đang tràn ngập ý cười của cô gái của mình, đôi mắt ấy trong trẻo dễ thương đến mức khiến cho khuôn mặt tuấn tú quanh năm ít khi nói cười của hắn cũng bất giác trở nên dịu dàng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
“Á – – Mạnh Diễn kìa, cậu ấy đang nhìn mình cười đấy!” Một giọng nói đầy phấn khích vang lên từ phía sau lưng Cố Ninh.
“Đừng có mơ mộng nữa, bạn gái chính quy của người ta đang ở đằng kia kìa.”
“Hức hức hức, giá như mình cũng có một người bạn trai cực phẩm như thế …”
Lời thoại phía sau từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai Cố Ninh không sót một chữ nào, cô gái nhỏ lại lần nữa cảm thán trong lòng, tai họa, đúng là tai họa mà.
Một mầm non xanh mướt mọc ra từ những vết nứt trên mái nhà, Cố Ninh ngồi xổm xuống khảy khảy nhẹ nhàng, đây là một loài cỏ dại không biết tên.
“Em ở đây bao lâu rồi?” Sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Cậu đến rồi.” Cố Ninh đứng lên, xoay người lại mỉm cười nhìn hắn, “Trên sân thượng gió to quá, tóc mình rối tung cả rồi.”
Mạnh Diễn cười cười, “Lại đây.”
Người con gái đi tới, vừa đi đến đã bị hắn kéo vào trong lòng, bàn tay hắn vươn lên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang kiêu ngạo bay loạn kia.
“Hình như mình cao lên đúng không?” Cố Ninh giơ tay lên so với ngực hắn, “Trước kia đỉnh đầu của mình hình như chỉ tới nơi này của cậu thôi.”
“Ồ, để tôi nhìn đế giày nào.”
Thiếu nữ hơi khó chịu trừng mắt nhìn hắn, “Mình mang giày đế bằng!”
Mạnh Diễn cong môi, lại lần nữa ôm cô vào lòng mình, “Cao hơn một chút.” Nói xong hắn lại đưa hai tay qua nách cô xách cô lên như đang ước lượng cân nặng một đứa trẻ nhỏ, “Hình như cũng hơi nặng hơn.”
Cố Ninh xấu hổ bực bội, căm hận cách một lớp quần áo nhéo vào eo hắn một cái, nhưng sức lực này không thể làm cho hắn đau hay ngứa chút nào.
“Tết nên mình ăn hơi nhiều một chút thôi, làm gì có người nào ăn Tết xong mà không tăng cân đâu!”
Mạnh Diễn cười khẽ, dịu dàng xoa xoa đầu cô giống như đang xoa nắn dỗ dành chú mèo con đang bùng nổ gầm gừ, “Trêu em thôi, em không béo chút nào hết…”
Mạnh Diễn nhận ra cô gái nhỏ của mình thực sự đã coi lời nói đùa vô tình của mình thành lời nói thật mất rồi.
Mỗi ngày vào lúc hắn mang một hộp sữa vị dâu tây mà trước đây cô thích uống nhất đến cho cô thì cô đều xua tay từ chối, mỗi lúc như thế cô đều lấy trong cặp ra một hộp sữa nguyên chất tách béo hoặc một hợp sữa bò nguyên chất uống chứ không uống sữa mà hắn mua cho. Khi ăn cơm cô đều cho thịt trong bát của mình vào bát của hắn, sau đó chỉ ăn cơm với rau xanh mà thôi.
Mạnh Diễn giải thích không biết bao nhiêu lần rằng ngày đó hắn chỉ nói giỡn mà thôi, nhưng vẻ mặt của cô gái nhỏ vẫn tủi thân như lúc ban đầu lẩm bẩm, “Mình về nhà cân thử rồi, thật sự tăng năm cân.”
Mạnh Diễn dở khóc dở cười.
Hôm nay cả hai cùng nhau vào siêu thị mini mua sắm, Cố Ninh đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bịch kẹo sữa thỏ trắng đang nằm trên kệ. Mạnh Diễn bình thản cầm lấy hai túi lắc lư hỏi, “Muốn ăn cái này sao?”
Cô gái nào đó thở dài, “Không được, muốn giảm cân thì phải kiêng đường.”
Mạnh Diễn cười nói: “Đừng giảm, thịt núc ních đáng yêu lắm.”
Cố Ninh xụ mắt, “Tại sao cậu không nói là “Đừng giảm cân, em không béo chút nào cả” mà lại nói thế, quả nhiên mình béo lắm rồi…”
Cô gái nhỏ xinh buồn bã bỏ đi, bỏ lại Mạnh Diễn với chỉ số IQ 180 đứng trước kệ suy nghĩ vấn đề “Nên nói chuyện như thế nào để làm bạn gái vui vẻ đây.”
Mạnh Diễn vẫn mua hai túi kẹo sữa kia, buổi tối sau khi tan học, hắn xé một viên kẹo bỏ vào miệng mình, vừa nhai vừa hỏi: “Không ăn thật à?”
Hai má Cố Ninh phồng lên, “Không ăn không ăn.”
Mạnh Diễn nhướng mày, xé một viên rồi lại xé thêm một viên nữa, cô nàng nào đó thấy thế thì hừ khẽ một tiếng, “Ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng đấy.”
Hắn nhếch khóe miệng, cười cười đáp trả, “Tôi không phải trẻ con…”
Mùi sữa thoang thoảng bay vào mặt, Cố Ninh quay mặt sang chỗ khác phớt lờ nó.
Bỗng có một bàn tay to cưỡng bức xoay mặt cô lại, cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi mỏng mang theo hương thơm ngọt ngào kia đã dán tới mất rồi.
Đầu lưỡi người kia dễ dàng cạy hàm răng của cô ra, đẩy viên kẹo sữa còn chưa ăn xong kia vào trong miệng cô.
Cố Ninh trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng ánh mắt này chẳng có chút uy hϊế͙p͙ tẹo nào cả, cô vươn lưỡi ra cố gắng đẩy viên kẹo trở về miệng hắn.
Kẻ tới người lùi, hành động đẩy viên kẹo đã làm thay đổi hương vị ban đầu, hai chiếc lưỡi quyện vào nhau thân mật quấn lấy, vị ngọt của kẹo sữa tràn ngập trong miệng đôi trai gái đang hôn nhau.
Mãi đến khi kẹo tan đi thì lúc này hắn mới miễn cưỡng rút lưỡi ra, nhưng cũng không rời đi hoàn toàn mà lại dán vào đôi môi đỏ mọng của cô ɭϊếʍƈ ʍút̼ khe khẽ.
Qua một lúc lâu, hắn vươn tay lên vuốt ve gò má người yêu, ngón tay cái chạm vào khuôn miệng nhỏ nhắn bị hôn đến ửng hồng sưng tấy kia, khóe miệng nhếch lên khàn khàn cảm thán.
“Ngọt quá.”
Cố Ninh đỏ mặt vỗ vào tay hắn, nhưng cú đánh này lại nhẹ hều chẳng có mấy phần sức lực, đôi mắt ẩm ướt của cô gái nhỏ trừng lên nhìn chằm chằm vào ông bạn trai mình, “Từ giờ cậu không được phép đụng vào mình nữa, chờ tới khi mình giảm cân thành công thì mới được đụng vào.”