Tiếng máy sấy tóc kêu ù ù truyền ra tận ngoài này, Cố Ninh buồn chán ngồi trên ghế sô pha ngẩn ngơ.
Muốn xem TV nhưng lại không tìm thấy điều khiển từ xa, thế là cô gái nhỏ đành phải lôi đôi dép lớn không vừa chân mình lê lết đến cửa phòng Mạnh Diễn, cửa phòng khép hờ, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà đẩy cửa vào.
“Mạnh Diễn, mình muốn xem TV nhưng không tìm thấy điều khiển từ xa…”
Cảnh tượng trong phòng lọt vào mắt, mặt Cố Ninh bùm một cái đỏ lựng cả lên.
Lúc này trong phòng Mạnh Diễn đang quay lưng về phía cửa thay đồ, toàn thân trần trụi, qυầи ɭót màu đen ôm lấy bờ mông săn chắc, eo hẹp chân dài. Cố Ninh vừa kinh ngạc sợ hãi lại vừa xấu hổ, cô vội vàng đóng cửa phòng lại, cảm thấy máu toàn thân đều trào hết lên đầu cả rồi.
“Xin lỗi nhiều! Mình không phải cố ý đâu.” Cố Ninh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi “hiện trường vụ án” này càng sớm càng tốt, thế nên không may trượt chân suýt nữa vồ ếch.
Trong phòng Mạnh Diễn cong cong môi cười, bình tĩnh tiếp tục thay quần áo.
Cô gái nhỏ đỏ mặt tía tai đi lại ghế sô pha ngồi xuống lần nữa, lấy điện thoại di động ra giả bộ nghiêm túc chơi game.
Một lúc sau, Mạnh Diễn mặc quần áo đi ra khỏi phòng, tìm thấy điều khiển từ xa giấu dưới gối, hắn vừa ấn công tắc nguồn mở TV lên vừa hỏi cô: “Em muốn xem gì?”
“Xem gì cũng được.” Mặt Cố Ninh vẫn còn hơi nóng, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hắn tùy ý chọn một kênh truyền hình, hỏi tiếp, “Có đói không? Muốn ăn gì không để tôi gọi.”
Cố Ninh đột nhiên nhớ tới trong bếp vẫn còn có một nồi cháo, “Cậu vẫn chưa ăn cháo mình nấu…”
Cô gái nhỏ đứng dậy định đi vào phòng bếp nhưng lại bị Mạnh Diễn ngăn lại, “Cái đó để lại tối tôi ăn.”
“Muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, cậu tự quyết định đi.”
Mạnh Diễn đang định gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài thì chợt nhớ ra ngày hôm qua điện thoại di động của mình đã bị mình ném xuống nước rồi.
Cho nên bây giờ hắn chỉ đành dùng điện thoại bàn để gọi điện, Cố Ninh nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, khó hiểu hỏi: “Hôm qua cậu bị sao vậy, điện thoại di động của cậu đâu?”
“Xảy ra chút chuyện, điện thoại bị tôi ném đi rồi.” Hắn trả lời ngắn gọn, “Đừng lo, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.”
Khi nào hắn muốn nói chuyện đó với mình thì tự nhiên sẽ nói thôi, cô gái nhỏ nghĩ vậy nên gật đầu không hỏi nữa.
TV đang chiếu một bộ phim cổ trang, mắt Cố Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình là thế nhưng thật ra cả tập phim chẳng có cảnh nào lọt vào đầu cô cả.
Hắn lười biếng dựa vào ghế sô pha hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Cô gái nhỏ gật đầu.
Mạnh Diễn nhếch môi không nói gì, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô xoa xoa, đột nhiên phát hiện ra lòng bàn tay vốn dĩ trắng nõn mềm mại ấy giờ đây lại xuất hiện một vết sưng đỏ khác thường.
“Sao lại như này?”
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó giải thích ngắn gọn: “Lúc gõ cửa dừng lực hơi mạnh.”
Hắn nhớ lại chuyện ban sáng, khẽ cau mày nói: “Xin lỗi, lúc đó tôi nên dậy sớm ra mở cửa.”
Cố Ninh vừa muốn nói không sao thì hắn bỗng cúi đầu xuống, đôi môi mỏng chạm vào lòng bàn tay đỏ bừng của cô, đầu lưỡi nóng ẩm chạm vào nơi đó khẽ ɭϊếʍƈ láp.
“Đừng……”
Hắn ɭϊếʍƈ toàn bộ lòng bàn tay người con gái, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên đè cô xuống ghế sô pha chiếm lấy đôi môi xinh đẹp kia.
Cô gái nhỏ kêu lên một tiếng, tầm nhìn của cô thay đổi, giờ đây trước mắt cô là đôi mắt đen láy u ám của người kia, đôi mắt tối đen đến mức khiến cô tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Bờ môi lạnh lẽo đè xuống, hắn hôn mạnh lên môi người con gái trong lòng mình, ʍút̼ lấy đôi môi ngọt lành ấy. Hệt như người trên sa mạc tìm được nguồn nước, hắn tham lam ʍút̼ cánh môi của cô bỏ vào miệng mình.
Áo len và áo sơ mi mỏng bên trong bị vén lên, bàn tay to của hắn mò vào vuốt ve phần eo mềm mại, dần dần hướng lên trên, chạm vào mép nội y rồi dừng lại.
“Có thể không?” Hắn khàn khàn hỏi.
Đối mặt với hắn, Cố Ninh không có biện pháp để nói ra bất cứ lời từ chối nào, cô gái nhỏ gật đầu, bẽn lẽn đến khó phát hiện ra.
Hắn nhếch khóe miệng, ôm cô lên để cô ngồi vào lòng mình, vành tai người đẹp đỏ ửng cả lên, ngại ngùng vùi mặt vào cổ hắn.
Cố Ninh ngoan ngoãn để cho hắn cởi áo len và áo sơ mi mỏng của mình ra, nửa thân trên của cô bây giờ chỉ còn lại một chiếc áo ngực màu hồng ôm lấy bầu ngực căng tròn mượt mà đáng yêu.
Ngón tay thon dài của hắn lần mò đến sau lưng cô, thong thả ung dung cởi chiếc cúc áo đã bị giấu đi, dây áo được cởi ra, cô gái nhỏ lo lắng vươn tay ra bảo vệ ngực mình.
Lại lần nữa bị đè xuống ghế sô pha, người bên trên vô cùng kiên nhẫn từng li từng tí vuốt ve lên trên, men theo đường cong mò lên bầu ngực đang nhấp nhô lên xuống ấy.
“Để tôi nhìn nào.”
Cô gái nhỏ như bị mê hoặc, đôi tay đang ôm lấy bầu ngực từ từ bỏ ra, cô lo lắng nắm lấy lớp vải của ghế sô pha dưới người mình.
Bộ ngực sữa của thiếu nữ phơi bày ra ngoài, căng tròn giống như trái đào chín mọng hấp dẫn người ta lại nhấm nháp.
Đầu ngón tay mát lạnh của hắn nắm lấy đầu ɖú nõn nà, lúc bóp lúc nhéo, khiến cô gái nhỏ không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, hai đầu ɖú bị kích thích dần dần dựng đứng lên.
Lòng bàn tay của hắn bao lấy một bên ɖú của cô, khi nhẹ khi mạnh nhào nặn xoa bóp, hai trái đào giống như hai cục bột trắng mềm mại, nằm đó mặc cho hắn nặn ra đủ loại hình dạng khác nhau.
“Đừng làm vậy …” Cô gái nhỏ xinh cắn chặt môi dưới, giọng điệu nhỏ nhẹ như đang cầu xin lòng thương xót.
Hắn làm lơ buông tay ra, cúi xuống cởi quần jean của cô ra.
Đây là kiểu quần bó sát, hắn không cởi ra ngay lập tức mà chầm rì rì nhìn một hồi, hồi sau đột ngột kéo mạnh xuống, chiếc qυầи ɭót bên trong cũng bị kéo xuống cùng lúc với chiếc quần jean.
“A …” Cô gái nhỏ khẽ kêu lên, hô hấp ngày càng gấp gáp, hai chân kẹp chặt lại bảo vệ vùng kín của mình.
Mạnh Diễn hơi dùng lực mở hai chân cô ra, dưới ánh đèn sáng trưng, hắn nhìn thấy khu rừng cây thưa thớt và hai cánh môi hồng hào xinh đẹp đang e ấp bẽn lẽn ấy, khe thịt nhỏ hẹp đang khép lại, hắn vươn một ngón tay ra đút vào thử mở rộng ra.
“Đừng… Mạnh Diễn …” Cô gái nhỏ vặn vẹo người, vươn tay xuống dưới che đi khe hoa không cho hắn chạm vào.
Một tay to của hắn nắm lấy hai cổ tay của cô đè lên đỉnh đầu giam cầm, ngón tay kia lần mò đút vào trong khe nhỏ của cô khẽ khàng đưa đẩy, ấm áp nhỏ hẹp, hắn lại đút thêm một ngón tay vào.
“Đừng như thế … A …”
“Đừng sợ.” Hắn khàn khàn dỗ dành.
Ngón tay đang khuấy động trong khe nhỏ dần dần cảm nhận được sự ẩm ướt, hắn tiếp tục thọc vào rút ra, một dòng nước trong suốt chậm rãi chảy xuôi ra ngoài.
Thiếu niên nhìn đến đỏ cả mắt, bỗng hắn buông tay cô ra, bàn tay to nắm lấy hai đùi của cô dạng ra hết cỡ rồi vùi đầu vào.
“A……”
“Xin cậu, đừng làm như thế…”
Cô gái nhỏ khóc nức nở, một cảm giác xấu hổ dâng lên khuếch đại khắp cả cơ thể, đầu ngón chân của cô cuộn tròn lại, cơ thể cũng khẽ run lên.
Người nọ ngẩng đầu lên, đôi môi kia ướt át mờ ám, hắn cúi xuống hôn lên môi cô.
Nhanh chóng thẳng người cởi bỏ quần áo của mình ra, Mạnh Diễn thả hàng họ đang dựng đứng sừng sững của mình, dục vọng giữa hai chân sưng to đến không chịu nổi, hắn thở dốc đè nén lại.
Vô cùng muốn tiến vào cơ thể của cô, nhưng bây giờ vẫn chưa được.
“Tôi nhịn đến khó chịu vô cùng.” Hắn dán vào tai cô gái nhỏ của mình than khẽ, rồi lại lè lưỡi ɭϊếʍƈ dái tai xinh xắn trắng nõn của cô.
“Khi nào thì cho tôi? Hửm?”
Cô im lặng một lúc, vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này.
Không khí trầm mặc hồi lâu, Cố Ninh rướn người hôn lên khóe môi anh bé nhà mình, thì thầm nói: “Mình bằng lòng mà.”
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái nhỏ nhanh chóng bổ sung thêm câu nữa: “Nhưng hôm nay không được, về nhà sẽ bị phát hiện.”
Mạnh Diễn bật cười, lưu manh nói, “Vậy hôm nay dùng chỗ khác đi.”
Cố Ninh hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn, hắn đột nhiên lật người cô lại, cầm chim lớn to dài đâm vào tận gốc đùi của cô.
Tuy rằng chưa thực sự tiến vào cơ thể của cô nhưng chỉ cần cọ xát vùng kín của cô thôi cũng đã đủ kích thích lắm rồi. Hắn thở hổn hển, nhanh chóng chuyển động thọc vào rút ra giữa hai chân người yêu mình.
Thiếu niên đè lên người cô gái nhỏ, hai bàn tay xoa nắn bầu ngực nõn nà của cô, không những thế còn bắt cô quay đầu lại hôn môi với mình.
Xương hông của hắn va vào mông cô, dập dìu phát ra âm thanh bạch bạch khiến người ta đỏ mặt xấu hổ.
Cố Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận quy đầu dục vọng của hắn hết lần này đến lần khác đâm sai phương hướng, nó suýt chút nữa đâm vào bím nhỏ đang mấp máy e ấp kia, trơn trượt đụng nhẹ làm cho cô không kìm được ngâm khẽ, ɖâʍ thủy trong suốt không ngừng chảy ra ngoài, dọc theo hai bên mép chảy xuôi xuống dưới.
Đang đắm chìm trong cơn say tình thì chuông cửa vang lên, Cố Ninh cố gắng thoát ra khỏi người hắn, kêu lên: “Đồ ăn đến rồi, đi mở cửa đi.”
“Đừng quan tâm đến anh ta.” Động tác đưa đẩy của hắn vẫn không ngừng nghỉ, giọng nói khàn đặc vô cùng.
“Không được …” Cố Ninh đang muốn thúc giục hắn thì bỗng ông bạn trai này vươn tay với vào giữa hai chân cô xoa xoa hạt châu bé nhỏ nhạy cảm hòng kích thích cô.
“A …” Khoái cảm đột ngột kéo đến khiến cô gái nhỏ chẳng tài nào nói được câu hoàn chỉnh.
Chuông cửa cứ liên tục vang lên, hai người bên trong đang đắm chìm trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ không thèm quan tâm đến, căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ quyến rũ.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại bàn vang lên phá vỡ bầu không khí thì lúc này mới có kẻ chú ý đến sự hiện diện của người bên ngoài cửa kia. Hắn nhíu chặt lông mày, giữa trán nổi lên những đường gân xanh ghê người.
Cả hai người đều chảy mồ hôi đầm đìa, thiếu niên tăng nhanh tốc độ, vươn tay khép chặt hai chân cô gái nhỏ của mình lại, cuối cùng hắn rên lên một tiếng, chôn vài giữa hai chân cô bắn ra.