Trong hang tối, Long chật vật dung hợp linh lực thôn phệ vào linh lực của bản thân. Mồ hôi vã ra như tắm, bộ dạng vô cùng khổ sở. Thời gian trôi qua nửa ngày hắn vẫn trong trạng thái đó cơ thể béo phì của hắn đang có dấu hiệu giảm đi…tức là linh lực đang dần được dung hợp.
Quá trình này diễn ra trong vòng hơn một tuần, sau khi hoàn thành dung hợp thì Long trở lại với cơ thể cân đối vốn có, hắn cảm thấy khỏe khoắn lạ thường…đưa tay lên gọi Đạo Ấn ra thì có đại biến. 6 điểm sáng quay quanh ấn đã tăng thêm 2 cái thành 8 điểm sáng, thực lực hắn cũng là từ sáu sao tăng lên tám sao Linh Úy.
Tốc độ tu luyện cỡ này có nói cũng chẳng ai tin, quả thật quá nghịch thiên. Long vươn vai bẻ bão rồi đứng dậy đi ra khỏi hang, bên ngoài hang là cảnh tượng hết sức kinh hãi với hàng loạt xác chết của Hắc Lang, có xác mới chết còn có xác chết được vài ngày rồi.
“Không lẽ…bọn Hắc Lang đánh hơi thấy mùi của mình trên xác thủ lĩnh của chúng mà tìm tới đây?” Long thầm nghĩ, sau đó tự hỏi ai đã ra tay với đám này và mục đích của người đó là gì? Hắn không biết ai ra tay nên không quan tâm cho lắm mà rời khỏi hang quay trở lại học viện.
Để rời khỏi rừng sương mù thì Long lại mất thêm một khoảng thời gian, lúc đi ra khỏi cánh rừng thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Dễ dàng bật tường vào trong học viện, Long tìm tới Thùy Dung giao phó gốc Phục Sinh Thảo mất vài giờ. Sau đó mới về phòng mình, lúc này cũng khoảng bữa tối nên mọi người không có trong phòng.
“Yên tâm! Nhất định em ấy sẽ được cứu.” Thùy Dung nhận Phục Sinh Thảo từ Long gật đầu nói, nét mặt có chút gì đó không tự nhiên…nàng vẫn còn xấu hổ chuyện lần trước bị Long xoạc trong thư viện nên có ý né tránh hắn.
Long nhận ra điều này, hắn cũng không muốn cả hai khó xử bèn mở lời xin lỗi :
” Chuyện lần trước…em xin lỗi! “
Nói ra câu này, Long quay lưng bỏ đi, Thùy Dung cũng là rời đi, có lẽ mối quan hệ của hai người nên dừng lại đúng thời điểm để tránh tin đồn thất thiệt. Nhưng tận sâu trong đáy Lòng Thùy Dung vẫn có gì đó tiếc nuối mà không nói ra.
Căng tin trường và khu kí túc xá khá xa nhau, muốn đi qua phải đi qua một vườn hoa. Nơi này buổi tối khá là vắng và là nơi thường xuân sảy ra những vụ bắt nạt, bạo lực học đường.
Xuân Mai vẫn như mọi ngày, sau khi ăn xong nàng đi lối đó về một mình do Xuân Kiên nằm viện còn Diễm thì vẫn còn đang ăn. Khi đi ngang qua vườn hoa thì nàng bị một vài ánh mắt để ý.
Ngồi ghế đá là 3 học viên cấp 2 năm cuối của học viện đang ngồi xèo ke đập đá, chợt một thằng nhìn thấy bóng dáng Xuân Mai liền liếm mép nói với đồng bọn : ” Ê chúng mày! Vừa chơi đồ xong thèm quá kiếm chỗ xả không?”
“Gì…kiếm đâu ra chỗ xả?” Một thằng khác nói.
“Kia kìa!” Tên ban nãy hất hàm về phía Xuân Mai đang đi tới nói, bộ dáng vô cùng thèm thuồng.
“À…tao biết nhỏ đó, học viên cấp 1 năm cuối…xinh xắn trắng trẻo tên là ….Xuân gì gì đó! Ý chúng mày là….?”
Cả ba thằng nhìn nhau và hiểu ý, liền xông ra chặn đường Xuân Mai.
Nàng đang đi thì 3 tên kia xuất hiện khiến nàng giật mình.
“Cô em…muốn chơi với bọn anh không?” Một tên nhe răng lè lưỡi nói, điệu bộ vô cùng bất lịch sự. Làm cho Xuân Mai giật mình lui lại miệng run run : ” Các anh là ai…tôi không quen các anh!”
“Hehe…cần gì phải quen, chơi với bọn anh thì em sẽ quen ngay thôi.” Cả ba tên cười khoái trí rồi kéo tay cô bé lôi vào trong vườn hoa.
Chợt có một bóng người chạy tới ngăn cản : ” Ê mấy anh định làm gì…mau thả bạn em ra!”
Người tới cũng là một học viên cấp 1 năm cuối, là bạn nam chung lớp với Xuân Mai thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp. Nhưng xui cho thanh niên số nhọ bị 3 tên kia đập cho một trận rồi lôi vào cùng luôn.
“Hehe…cô bé hít thử cái này đi…đảm bảo phê tận nóc.” Một tên cầm mảnh giấy nhỏ bên trong có chứa một chất bột màu trắng đục rất thơm như mùi hoa quả.
Xuân Mai cũng chỉ là cô bé ngây thơ, lại hơi nhút nhát một chút nên khi bị rơi vào tình cảnh này ngoài việc khóc ra chẳng biết làm gì hơn.
“Hức…tôi không thích!”
“Sao không nghe lời vậy? Không nghe lời là bọn anh đánh đòn đấy.” Một tên có vẻ không vui, hắn bóp má nàng đe dọa.
“Tao thấy thích loại kẹo đó đấy…cho tao thử với!”
“Thằng nào vừa nói?” Cả ba tên đồng loạt bật dậy nhìn quanh, trong cái trường này ngoại trừ những học viên cấp 3 ra thì không ai dám lên giọng với bọn chúng.
“Tao nói!” Long bước tới, hắn xỏ tay túi quần với vẻ mặt cực kì bố đời.
“Long!” Xuân Mai mừng thầm nói.
“Gì đây? Lại một thằng cấp 1 tới nạp mạng…để tao bẻ cổ mày.” Một tên tức giận xoắn tay áo lên hùng hổ tới chỗ Long, hắn nghĩ chỉ cần dùng một tay là có thể khiến Long đo đất.
“Ba thằng Linh Úy một sao ư? Rẻ rách!” Long nhếch miệng nói sau đó bỏ tay ra khỏi túi quần lao như tên bắn tới nắm đầu một thằng ấn mạnh xuống đất.
Động tác quá nhanh và dứt khoát, khiến hai tên còn lại không thể tin nổi cùng đồng loạt hô lên : ” Mày là cái thá gì vậy!” sau đó cùng lao lên, nhưng là bị Long tung cước đá rung mấy cái răng sau đó bị một sợi dây xích lôi điện trói lại với nhau treo lên cày cây.
“Đám chúng mày có bản lĩnh thì bắt nạt những ai cùng cấp ấy, tao ghét nhất bọn cậy lớn bắt nạt bé.” Long chán ghét nói, sau đó tiến đến cốc nhẹ vào đầu Xuân Mai khi cô bé vẫn còn đang ngây người ra với hình dáng oai vệ của hắn.
“Nè…có định về phòng không hay ở lại xèo ke với chúng nó?” Long hỏi sau khi cốc nhẹ vào trán Xuân Mai.
“Hức…về phòng chứ!” Xuân Mai xụt xùi nói, sau đó Long dẫn cả hai về còn mặc kệ 3 thằng kia treo trên cây đến giữa đêm thì sợi xích tự động sẽ tan biến.
Về tới phòng, Long lại lơ Xuân Mai đi mà ngồi trên giường xếp bằng tu luyện. Xuân Mai rất vui khi hắn về, dù là hắn có hơi phũ phàng với nàng một chút.
Rồi Diễm cũng về, thay vì một màn xum vầy hạnh phúc thì Long bị kéo lỗ tai ra nghe nàng trách móc, dù vậy hắn vẫn chai mặt ngồi nghe đến khi Diễm mệt quá không mắng được nữa thì thôi.
Giữa đêm, khi Long đang say giấc thì có một bàn tay nhỏ kéo chăn hắn xuống và chui vào nằm sát cạnh hắn…người này không ai khác chính là Diễm, nàng như thói quen vậy nên Long dù biết cũng chỉ mặc kệ mà cười khổ.
Sáng hôm sau, Long bị đánh thức bởi tiếng quát của Diễm. Hắn mở mắt thì thấy Diễm ngồi trên giường hắn đang nhìn sang bên còn lại giường nơi Xuân Mai cũng đang nằm cạnh hắn ngủ ngon lành.
“Xuân Mai sao ngươi ở trên giường của bọn ta?” Diễm bực mình hỏi, nàng véo tay Long kéo hắn dậy.
Xuân Mai dụi dụi mắt, ngáp một cái đáng yêu nói giọng ngái ngủ : ” Xin lỗi…tại đêm qua lạnh quá.”
“Trời mùa này nóng gần chết lạnh nỗi gì..mau xuống đi.” Diễm hung dữ đuổi, sau đó còn kéo Xuân Mai tách khỏi Long.
“Ta về ta về…ngươi hung dữ vậy làm gì…đằng nào đấy cũng đâu phải giường của ngươi.” Xuân Mai bĩu môi nói, sau đó ôm gối về giường mình. Diễm nhìn theo bằng ánh mắt hình viên đạn quay sang mắng Long : ” Đệ lần sau mà còn để nhỏ đó trèo lên giường mình là ta cắt.”
“Ặc! Ta có lỗi gì đâu.” Long khổ sở nói.
Buổi sáng diễn ra tuy hơi to tiếng như lại rất khó đỡ, Long phì cười vì thấy mọi người đều ổn như bình thường. Hôm nay là chủ nhật nên được nghỉ,
Vậy là đêm qua Long bị bánh mì kẹp thịt nên hôm nay hắn hơi mệt mà chưa chịu lết xác khỏi giường. Diễm thấy thế bèn rủ hắn solo một trận xem những ngày qua hắn đã tiến bộ thế nào.
Còn về Xuân Kiên thì đã có tin vui, nhờ Phục Sinh Thảo Long đem về mà cánh tay bị mất đã có dấu hiệu khởi sắc, nếu cứ đà này thì khoảng vài tháng nữa thôi là sẽ bình phục.
Trong khi đó tại khu cấp 2 của học viên…
“Lũ ăn hại…làm mất mặt băng Lưỡi Búa đáng xử tội gì?” Một tên đầu trọc lốc da đen xì ngồi hút tẩu thuốc chất vấn ba tên đàn em đêm qua bị Long bán hành.
“Dạ đại ca nghe em giải thích…thằng đó thực sự mạnh…nếu là đại ca ra mặt cũng chưa chắc….ấy em lỡ lời!” Một tên đang định bao biện thì lỡ thời vội thu lại nhưng không kịp, bị đại ca của hắn đạp vào mặt tới gẫy mũi mà không dám đưa linh lực lên phòng ngự.
“Một thằng nhãi dám gây sự với băng Lưỡi Búa? Để xem tao trừng trị mày thế nào đây….!” Tên đại ca rít một hơi thuốc dài rồi nói, sau đá đứng dậy kéo đàn em tới khu cấp 1.
Là một thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, tên đại ca băng Lưỡi Búa tên là Đầu Đinh này rất thích thể hiện trước mọi người rằng mình là trùm xã hội đen tương lai bằng thành tích vô tiền khoáng hậu với những lần lưu ban, đánh nhau, nô đề cờ bạc,….
Đầu Đinh có một em người yêu khá xinh tên Lan Xuân, cũng là học viên cấp 2 năm cuối nhưng tuổi đã 17….do lưu ban nên chưa lên được cấp 3. Lan Xuân yêu Đầu Đinh để dựa dẫm thế lực băng Lưỡi Búa trong trường chứ thực ra có yêu đương mẹ gì đâu. Ấy vậy mà Đầu Đinh lại hết mực cưng chiều cô người yêu giả tạo này thậm chí còn từng suýt bị đuổi học.
Hôm nay được dịp Đầu Đinh dẫn đàn em qua khu cấp 1 làm loạn, Lan Xuân cũng đi theo để tia xem có cậu bé nào lọt vào mắt xanh của mình để còn chăn từ bé. Khi đám người Đầu Đinh đi qua khu vường trường thấy có một đôi đang ngồi ghế đá bèn tiến lại hỏi : ” Ê nhóc! Có biết khu kí túc xá đi hướng nào không?”
Người được hỏi là Long, hắn chỉ thẳng nói : ” Cứ đi một đoạn sẽ tới!”
“Ok nhóc” Đầu Đinh nói sau đó kéo đàn em đi, Lan Xuân liếc mắt quay lại nhìn Long rồi nháy mắt một cái khiến Long giật bắn người : ” Nào nào! Liêm sỉ rớt kìa.”
Diễm ngồi cạnh nhíu mày nhìn Lan Xuân khó chịu, sau đó quay sang Long nói :
” Nè! Tỷ đây đói rồi…đi ăn thôi.”
“Đúng ý…đệ cũng đói.”
Đầu Đinh vào khu kí túc xá một chuyến, thực ra hắn không đi đánh nhau mà đi thăm dò đối thủ. Nếu dám chống lại người của băng Lưỡi Búa thì nhất định phải là một thế lực đủ sánh ngang hoặc hơn.
Đầu Đinh trước hết muốn xem xem tình hình bên khu cấp 1 này thế nào đã rồi mới ra tay động thủ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Sau khi tới phòng ăn, Long và Diễm ngồi được một lát thì Xuân Mai cũng tới và ngồi chung. Nàng vẫn còn rất mê mẩn cái dáng vẻ oai phong bố đời của hắn đêm qua nên từ sáng tới giờ luôn mơ tưởng, còn Diễm thì tự dưng lại thấy Xuân Mai thật phiền phức cứ hở ra là tìm cơ hội tiếp cận Long. Giờ nàng mới thấm câu nói của Diệp Thanh giao phó hắn cho nàng trước khi tới Linh Giới : ” Chị Diễm! Hãy chăm sóc anh ấy cẩn thận…và coi chừng tất cả nữ nhân xung quanh anh ấy.”
“Cô bé! Em sợ hắn lăng nhăng vậy sao còn yêu hắn?”
” Em không sợ anh ấy lăng nhăng mà em sợ các nữ nhân khác cứ dính lấy anh ấy, anh ấy có một loại mị lực nào đó khiến nữ nhân nào cũng muốn tiếp xúc và thầm thương trộm nhớ. Anh ấy lại là người trọng tình nghĩa và đàn ông dám chơi dám chịu, em sợ anh ấy bị người ta dụ dỗ rồi bắt phải chịu trách nhiệm.”