Trở về phòng mình, Tiểu Thất thấy Long vẫn đang bất tỉnh thì đi thay đồ. Nàng trút bỏ bộ váy đen xuống đem thân thể ngọc ngà trắng bóc hiện ra, thản nhiên lượn lờ trong phòng mà không hề biết rằng Long đã tỉnh và hé mắt nhìn trộm.
“Đù! Dù là Linh thú nhưng công nhận con hàng này hết sẩy, dáng đẹp thôi rồi.” Long thầm đánh giá, nhìn cặp mông tròn như hai chiếc bánh bao cỡ lớn kia hắn lại nuốt nước bọt. Nhưng tại vì hắn nuốt to quá nên bị Tiểu Thất nghi ngờ, nàng bèn trọc tức hắn bằng cách đi lại lượn lờ gần vị trí hắn nằm cố ý mà như vô tình tạo những dáng đứng hoàn hảo mà Long không kiềm nổi thằng em ngóc đầu dậy.
“Đù hỏng!” Long thầm mắng vì trên bảo nhưng dưới không nghe, sau đó hắn bị phát hiện và một bàn tay chạm vào đũng quần hắn và vuốt ve dương vật cương cứng.
Tiểu Thất ánh mắt đầy sát ý nhìn Long đang vẫn giả vờ ngủ, tay ngọc khẽ kéo quần hắn xuống rồi xục và nói : ” Để xem ngươi giả bộ tới lúc nào!”
Long không chịu được mà mở mắt ra khổ sở nói : ” Hự! Bị ngươi phát hiện mất rồi.”
Tiểu Thất rất kinh ngạc khi Long có thể tỉnh táo nói chuyện sau khi bị nàng cắn, nọc độc của nàng chỉ với một liều nhẹ cũng có thể khiến một con Tam Giai Linh Thú ngủ tới mấy ngày, vậy mà chỉ trong vài giờ tên này lại không hề hấn gì.
“Xem ra đứa trẻ này quả thật không bình thường, nếu có thể đem hắn cưới làm phu quân thì tương lai sẽ rộng mở.” Tiểu Thất nét mặt có chút buồn bã thầm nghĩ, dĩ nhiên là việc kết hôn với hắn nằm ngoài khả năng của nàng.
Bây giờ có 2 lựa chọn dành cho nàng, một là đem hắn trốn đi thật xa để có thể trở thành vợ của hắn và sống hạnh phúc với siêu tinh trùng, hai là chấp nhận cho hắn lấy Đại Tỷ của nàng để giúp duy trì nòi giống của tộc loài bởi chỉ có Đại Tỷ mới được quyền sinh con đó là quy tắc bất di bất dịch mẹ nàng truyền lại trước khi qua đời.
Vì đại cục hay sẽ chọn ích kỷ để được hạnh phúc, nàng không giám đặt hai vấn đề này lên bàn cây. Nàng đi mặc vào người một bộ váy mới mỏng tanh đen huyền bí sau đó tiến tới nằm cạnh Long rồi cho tay xuống háng hắn.
Thấy tay Tiểu Thất sục dương vật mình chậm dần và không có nét hứng thú, Long nghĩ : ” Đù má có khi nào ả định chặt cu mình không nhỉ? Đừng mà…huhu.”
Nhưng đợi mãi mà không thấy nàng biểu hiện thái độ muốn chặt cu hắn thì Long thở phào nhẹ nhõm nói : ” Tỷ tỷ xinh đẹp có thể cởi trói cho ta không? Ta sẽ không trốn đâu.”
“Ngươi trốn nổi sao? Ngoan ngoãn nằm im đó đi.” Tiểu Thất lườm nhẹ một cái, sau đó tiếp tục vuốt ve dương vật cứng ngắc của Long. Có vẻ như đó là thói quen của nàng, cũng có thể do dương vật hắn quá hấp dẫn.
“Nè! Đấy không phải của chùa đâu, mau bỏ tay ra…!” Long bực mình mắng, sau đó kêu lên oai oái sau khi bị bàn tay ngọc của Tiểu Thất siết chặt dã man.
“Ngươi mà còn ho he nửa lời nữa là ta đem cắt nó vứt cho Hắc Lang ăn đấy.”
“Ặc!”
Nén nhẫn nhịn, Long siết chặt nắm tay. Những gì đã bị đối sử hẵn sẽ trả lại gấp bội, hắn sẽ không lương thiện để người khác kinh thường hắn. Và nếu có cơ hội nào đó hắn thề rằng sẽ cho con ả đang sử dụng hắn như món đồ chơi này sẽ phải nếm trái đắng.
Hắn hít thở sâu, sau đó thả lỏng người và tịnh tâm. Vô lo vô nghĩ, vô thưởng vô phạt, hắn nghĩ tới những giây phút vui đùa hồn nhiên bên Bảo Nguyên, những cái ân cần dịu dàng của Diệp Thanh. Hắn nghĩ như vậy khiến cho đến khi dương vật hắn xìu xuống trong tay Tiểu Thất làm nàng nhện này bất ngờ tưởng Long bị gì.
“Nè! Ngươi không sao chứ?”
Long hít một hơi thật sâu rồi thở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Tiểu Thất nói :
” Ngươi cứ làm những gì ngươi thích! Giết ta ngay lúc này cũng được, nhưng ta khuyên ngươi đừng cởi trói cho ta bởi một khi ta thoát khỏi đây rồi thì ngươi sẽ nếm tất cả những gì ngươi gây ra cho ta, nhiều hơn gấp bội.”
Những lời nói lãnh lẽo ẩn chứa sát ý như một lời tuyên bố thẳng thừng, làm cho Tiểu Thất cả kinh buông tay khỏi dương vật Long, nàng nhíu mày : ” Ngươi đe dọa ta? Muốn chết sao?”
“Giết được thì giết ngay đi!” Long mặt không cảm xúc nói.
Tiểu Thất không hiền, nghe lời thách thức của Long như vậy thì hai tròng mắt nổi gân máu tức giận biến cánh tay thành chân nhện ngọn hoắt kề vào cổ Long nhưng không cắt mà di chuyển tay xuống phần ngực hắn mà ấn vào.
Sụt!
Máu chảy ra nhưng không hề có tiếng hét của Long, hắn vẫn nét mặt ấy không mở miệng nói gì mà trao cho Tiểu Thất ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ. Nàng chưa thỏa mãn mà muốn hành hắn thêm nhưng chợt có tiếng gọi từ bên ngoài.
“Thất Muội!”
“Là tiếng Đại Tỷ!” Tiểu Thất trợn mắt lo lắng, dùng dây trói quấn chặt miệng Long lại rồi ném hắn vào gầm giường, chỉnh tóc tay sau đó ra ngoài mở cửa : ” Đại Tỷ! Có việc gì mà tỷ đến tìm muội vậy ạ?”
“Tới phòng ta đi, ta có việc muốn nói.”
“Ơ…vậy cũng được!”
Hai người rời khỏi phòng, Long đang cố thoát ra khỏi mớ dây leo thì chợt nhìn thấy một con dao nhỏ ngay bên cạnh.
“Đù! Trời giúp mình.” Long mừng thầm, hắn dùng ngón tay tạo ra một tia lôi và bắn thẳng vào con dao khiến nó động đây sau đó nhích người sang chụp lấy con dao rồi bắt đầu cắt.
Một lát sau dây trói đứt, Long vội vã chui ra khỏi gầm giường mở cửa phòng định lao ra ngoài nhưng sững lại bởi nhận ra có tới 8 hướng đi, mỗi hướng đi lại không biết dẫn đi đâu nên hắn chọn đại và chạy vào.
Nhưng lối mà Long chọn đã nhầm, hắn chạy tới một cánh cửa đá rồi mở ra khi nghĩ đó là đường thoát, nào ngờ khi hắn vừa phi qua thì đập mặt vào một bộ ngực lớn rồi bị bật ra sau.
“Coi chừng nào cậu bé! Ủa sao lại có cậu bé trong này?” Một giọng ngọt ngào khẽ hỏi, Long vừa đụng phải một mỹ nhân xinh đẹp thân khoác y phục màu hồng nhạt thập phần đáng yêu. Bộ ngực lớn ngoại cỡ không đủ để chứa bên trong bộ y phục nên phải thiết kế riêng phần áo rộng hơn, khe ngực sâu hun hút.
“Bỏ mẹ rồi lại gặp mụ nào đây!” Long bất lực nói, sau đó lùi lại định quay đầu bỏ chạy nhưng cũng bị tóm cổ lôi lại vào bên trong rồi cánh cửa đóng lại.
“Hóa ra là vậy! Cậu bé cứ gọi ta là Nhị Tỷ cho dễ xưng hô.”
“Dạ được! Nhị Tỷ.” Long ngồi ung dung trên ghế, nét mặt vui vẻ gật đầu. Hắn và Nhị Tỷ đây đã có một cuộc nói chuyện, khác với Tiểu Thất thì Nhị Tỷ lại vô cùng biết lắng nghe và cũng rất lịch sự. Hơn nữa cách nói chuyện cùng biểu cảm khuôn mặt vô cùng đáng yêu khiến Long hảo cảm ngay lần gặp đầu tiên.
“Ngoan lắm! Ta nghĩ chắc bây giờ đệ hãy ở lại phòng ta một thời gian thì tốt hơn…để ta nói chuyện với Thất Muội.” Nhị Tỷ mỉm cười dịu dàng nói, nàng tiến tới hôn lên trán Long rồi ra ngoài khiến hắn vô cùng bất ngờ. Hành động vừa rồi giống như một người mẹ dành cho con trai của mình.
Tiểu Thất lúc này từ phòng Đại Tỷ trở về, nàng hốt hoảng khi không thấy tml Long đâu liền lồng lộn đi tìm, biết hắn không thể rời khỏi hang nên nghĩ hắn sẽ trốn ở một ngách nào đấy thậm chí là phòng của một tỷ muội khác.
Đúng lúc này Nhị Tỷ của nàng đi ra khỏi phòng, nàng bèn tiến đến hỏi : ” Nhị Tỷ! Sao khuya vậy rồi tỷ không nghỉ ngơi đi còn ra ngoài làm gì?”
“Ta đi tìm muội đây!”
“Tìm muội sao? Có việc gì để mai nói, giờ muội bận rồi.”
“Bận tìm người sao? Ở chỗ ta.”
“Tỷ…tỷ gặp hắn rồi sao? Xuỵt nói nhỏ….nói nhỏ.”
Một lát sau, hai nàng bước vào phòng thì thấy Long đang ngủ ngon lành trên giường của Nhị Tỷ, nhìn khuôn mặt ngây thơ của hắn khi đang ngủ làm cả hai ngủi lòng.
“Nhìn xem! Cậu bé đáng yêu vậy mà muội nỡ lòng nào hành hạ…cậu bé kể hết cho ta nghe rồi.” Nhị Tỷ nói như trách móc, nhìn Long bằng ánh mắt yêu thương.
“Tên nhóc lẻo mép!” Tiểu Thất mắng nhỏ, sau đó tiến lại gần để quan sát Long kĩ hơn. Quả thật lúc này nhìn Long không khác gì một tiểu cô nương mặc đồ con trai, lông mi của hắn và của Diễm đều cong vút như nhau. Làm cho Tiểu Thất cũng cảm thấy có chút không phải khi đã ra tay hơi nặng với hắn, nhưng lúc nãy hắn đã buông lời đe dọa nàng…những lời nói đó như từ trong tâm hắn đi ra, sợ rằng lúc này hắn chẳng ưa nàng nữa…Tiểu Thất sợ điều này.
“Thôi có gì mai nói tiếp! Giờ ta buồn ngủ rồi muội về phòng đi.” Nhị Tỷ lên tiếng đuổi khéo Tiểu Thất ra ngoài.
“Nhưng còn…hắn!”
“Hắn sẽ ở với ta…yên tâm ta không ăn thịt hắn đâu.” Nhị Tỷ mỉm cười nói,sau đó đẩy Tiểu Thất ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nàng tiến đến vuốt ve gương mặt ngây thơ đáng yêu của Long rồi nhẹ nhàng nói : ” Cậu bé ngoan! Ở với Nhị Tỷ…sẽ được an toàn.”
Đứt câu, nàng há miệng phun tơ đem cả thân thể của nàng và Long bao bọc lại trong một bọc tơ.
Diễm sau một ngày học tập mệt mỏi tới khuya, về phòng thì không thấy Long đâu liền đi tìm. Nhưng sau khi biết hắn đã biến mất khỏi trường thì vô cùng lo lắng và làm ầm lên.
Kết quả là Long được in hình rồi dán khắp những thị trấn lân cận Học Viện Thiên Vương.
“Không biết hắn đi đâu nữa!” Xuân Mai ngồi buồn rầu ủ rũ nói.
Diễm ngồi gần đó chỉ biết thở dài, nàng không hề biết rằng Long bỏ đi kiếm dược liệu về chữa cánh tay cho Xuân Kiên giúp nàng gỡ bỏ gánh nặng trong lòng.
Một lát sau Thùy Dung xuất hiện rồi gọi Diễm ra nói chuyện riêng, sau khi trao đổi qua lại thì Diễm mới biết lý do hắn biến mất mà siết chặt nắm tay mắng nhỏ :
“Tên ngốc!”
“Tối hôm đó sau khi lấy cuốn sách thảo dược ở thư viện thì Long đã đi rồi! Nếu là ai khác thì cô sẽ huy động mọi người đi tìm về nhưng đệ đệ song sinh của em làm cô yên tâm rất nhiều, có thể cậu bé sẽ làm được, ít nhất cô tin là như vậy.” Thùy Dung buồn bã nhìn về hướng khu rừng nói.
“Cô Dung, cô biết bọn em không phải giống như bao trẻ con khác…nhưng sao vẫn giữ bí mật.” Diễm hỏi.
Thùy Dung lắc đầu, mặt nàng có nét hơi ửng đỏ : ” Vì một lý do…khó nói!”
Tối hôm đó Diễm mãi không ngủ được, nàng cứ nhắm mắt lại nghĩ tới hình ảnh của Long. Chợt một bàn tay nhỏ đặt lên tay nàng, Xuân Mai mặt buồn bã nhìn Diễm hỏi : ” Ngươi cũng nhớ hắn à?”
“Ờ…đâu có!”
“Vậy sao ngươi buồn vậy? Ta nhớ hắn lắm, không biết hắn có gặp gì nguy hiểm không nữa.” Xuân Mai giọng nhỏ u sầu nói, làm cho Diễm cũng ngẩn người ra, trong đầu nàng nghĩ : ” Ta cũng nhớ hắn, nhớ nhiều chứ nhưng không biết sao ta không thể thổ lộ, mỗi khi muốn thể hiện hành động thân mật với hắn thì cảm giác tội lỗi với bạn gái hắn lại hiện lên…Diệp Thanh! cô bé đã giao phó hắn cho ta bảo vệ, giờ chẳng lẽ lại yêu hắn để rồi làm cô bé thất vọng.”
“Thôi ngủ đi! Hắn sẽ quay lại thôi.” Diễm an ủi Xuân Mai sau đó đẩy cô bé về giường còn mình thì nằm im nhắm mắt chờ giấc ngủ.