“Nó…nó định làm gì?”
Xuân Mai run rẫy hỏi, nàng chôn chân tại chỗ không dám nửa bước di chuyển nhìn con heo khổng lồ bước tới. Bị nó dùng mũi ngửi ngửi toàn thân thì lại càng khó chịu mà không dám phản kháng đành đưa ánh mắt cầu cứu Long.
“Có vẻ nó thích ngươi đấy!” Long khoanh tay nói.
Bỗng nhiên Bé Heo thở hai một hơi rõ to rồi lắc lắc cái đầu lùi lại mấy bước, kêu lên một tiếng khó chịu rồi lại hung hăng dậm chân như muốn xua đuổi Xuân Mai đi ra xa. Hành động này của nó khiến Long ngạc nhiên liền tiến đến trấn an : ” Sao vậy? Cô bé này ngươi không ưa sao?”
Xuân Mai cũng là ngạc nhiên theo, tự dưng lại bị một con vật to xác ngửi rồi còn như kiểu nó mới là nạn nhân vậy. Nàng giận lắm nhưng không biết làm gì đành đứng lắng quan sát thái độ con heo.
Bé Heo dường như rất kích động, nó không nghe Long mà hung hăng ủi tới kêu lên mấy tiếng muốn đuổi Xuân Mai đi. Long khó hiểu vội nắm lấy hai răng nanh nó mà khống chế sau đó ấn xuống ra vẻ bề trên : ” Ngươi có vấn đề gì với cô bé này cũng không được làm bậy, đó là bạn ta.”
Chợt một tiếng hú của Huyết Lang vang lên, sau đó là hàng loạt tiếng hú khác khiến cho tất cả các học viên chú ý. Trên màn hình, hiệu trưởng Cường cùng Thùy Dung gắt gao quan sát khi mà bọn Huyết Lang đang có chiều hướng tụ tập lại thành bầy lớn.
“Như vậy có nguy hiểm cho bọn trẻ không hiệu trưởng?” Thùy Dung lo lắng hỏi.
Hiệu trưởng Cường lắc đầu : ” Không có vấn đề gì, trên người bọn chúng đã được cài sẵn thiết bị ta gắn vào. Nếu chúng có hành động quá chớn thì ngay lập tức sẽ bị điện giật cho bất tỉnh.”
Nghe vậy, Thùy Dung cũng đỡ lo hơn nhưng lại phát hiện thêm một điều nữa là có hai học viên đang đi xa quá khỏi phạm vi nửa khu rừng đã quy định trước.
“Hai học viên đó định làm gì vậy, ta phải đi kiểm tra mới được.”
Lúc này sau khi Long đã kiềm chế được Bé Heo xuống thì hắn định tiếp tục hoàn thành bài kiểm tra nhưng bị Bé Heo ngăn cản không cho đi mà nó muốn dẫn Long tới một nơi nào đó.
“Ngươi muốn cho ta xem thứ gì sao? Ở đâu?” Long tò mò hỏi.
Ụt! Ụt!
Bé Heo ủi vào Lưng hắn một cái rồi lừng lưỡng bước đi sau quá quảnh lại hất cái đầu ý gọi hắn theo sau.
“Đằng nào cuộc thi cũng còn nhiều thời gian, ta dẫn ngươi đi chơi một chuyến. Đồng ý thì gật mà không thích thì tự tự đi đánh nhau với Huyết Lang.” Long quay sang hỏi ý kiến Xuân Mai theo kiểu bố đời bắt ép.
Nàng đành ngậm ngùi gật đầu đi theo bởi bên cạnh Long có Bé Heo nên nàng chẳng dám tỏ thái độ bất kính với hắn.
“Tốt rồi! Đưa tay đây không kẻo lại lạc, ta không thì được đâu.” Chợt Long đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Xuân Mai kéo nàng đi theo bóng lưng của Bé Heo.
“Ơ….ngươi!” Thanh âm nhỏ phát ra từ cổ họng nàng, một cơn rùng mình lan tỏa cả cơ thể khi cái nắm tay của hai người chạm nhau. Như là nam chân hút nhau vậy, hoặc cũng có thể là như cực âm và cực dương của một cục pin mà khó tả. Xấu hổ quá mà chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh này nên nàng đành để vậy.
“Ô tay mềm thế! Tiểu thư có khác.” Long vừa đi vừa nói, kiểu nói nửa khen nửa chê của hắn vô cùng đáng ghét nhưng bỗng dưng Xuân Mai lại không hề khó chịu trái lại cảm thấy vui vẻ khi được hắn khen.
Bé Heo dẫn Long và Xuân Mai đi sâu vào rừng tới một ụ đất cao khoảng 5 mét và trải rộng. Ở đây có một cái lỗ lớn giống như một cái hang, Long ngầm hiểu đây là hang của Bé Heo và nó muốn dẫn hắn tới đây xem thứ gì đó.
Linh thú đạt tới Tam Giai có thể nghe hiểu tiếng người, cũng có chút thông minh hơn so với linh thú giai thấp hơn. Khi Bé Heo tới của hang thì thò đầu vào kêu lên một tiếng nhỏ, lát sau trong hang có vài tiếng kêu non nớt đáp lại.
Xuất hiện ra là ba chú heo con mũm mĩm có bộ lông màu hồng nhạt to bằng con chó lon ton chạy ra. Chúng mừng rỡ khi mẹ về và dùng mũi chạm mũi để thể hiện hành động chào hỏi lễ phép.
“Đù! Đã có con rồi.” Long tiến tới ngồi xuống xoa đầu một con heo con nói. Xuân Mai thấy mấy heo con đáng yêu quá mà e ngại heo mẹ nên chỉ biết đứng đó ngắm nhìn Long chơi với lũ heo con. Đám heo con rất cảm mến Long ngay lần đầu gặp thì vui vẻ chạy xung quanh, rồi một trong ba con heo con tiến lại gần phía Xuân Mai vì tò mò kêu ụt ụt mấy cái.
“Dễ thương quá!” Xuân Mai không chịu được mà thốt lên, sau đó cúi xuống đưa bàn tay bé nhỏ ra trước mũi con heo cho nó ngửi ngửi. Heo con ngửi xong cũng giống mẹ giật mình một cái rồi lùi lại kêu lên như ngửi thấy mùi nguy hiểm, Long thấy vậy liền tới bế heo con lên đặt lại vị trí gần mẹ chúng và vỗ vỗ cái đầu lớn của heo mẹ : ” Ta giờ còn phải thi nữa, ngày mai sẽ tới chơi cùng mẹ con ngươi.”
Bé Heo gật gật cái đầu, sau đó quay trở lại trong hang lấy ra một thứ gì đó nhìn khá lạ. Một bọc gì đó như túi da, nhưng lại bọc kín hoàn hảo như kiểu sinh ra nó đã như vậy. Long cũng chẳng biết nó là thứ gì nữa, Xuân Mai nhìn cái thứ giống túi da kia một lúc sau đó lên tiếng : ” Nó cho ngươi đấy!”
“Ngươi biết đó là thứ gì sao?” Long ngạc nhiên hỏi.
Xuân Mai tiến tới quan sát kĩ hơn, nói : ” ừ! Đây là do nó sinh ra đấy, là vô vàn thảo dược dư thừa tích tụ lại thành một loại dinh dưỡng trong quá trình mang thai hình thành. Có tác dụng kích thích phát triển linh lực trong cơ thể một khi ăn vào. Dựa vào sự thân thiết mà ngươi dành cho nó thì ta đoán nó gọi ngươi đến đây là để tặng thứ kia cho ngươi.”
“Ặc! Thần kì vậy sao?” Long quên luôn cả việc làm sao Xuân Mai biết, hắn nhận lấy thứ kia rồi cảm động nói : ” Bé Heo ngươi tặng ta sao? Thật là bằng hữu tốt.”
Ụt Ụt!
Sau khi tạm biệt mẹ con nhà heo, Long cùng Xuân Mai quay trở về địa điểm cũ để tiếp tục cuộc thi. Do là cuộc thi dành cho những học viên nhỏ tuổi nên sẽ không được hấp dẫn như các cuộc thi cấp cao nhưng cũng là đủ để các học viên trau dồi khả năng thực chiến với những thứ không phải con người.
“Giờ làm gì với nó?” Long cầm theo cái thứ mà Bé Heo tặng vừa đi vừa hỏi Xuân Mai, quả thực hắn đọc rất nhiều sách trong thư viện mà không có nhắc tới thứ này vậy mà một người chưa lần nào vào thư viện như Xuân Mai lại biết rất rõ. Long nghi ngờ rằng quá khứ Xuân Mai đã từng tiếp xúc với vật tương tự như vậy.
“Nấu chín rồi ăn thôi! Đó là một loại dinh dưỡng vô cùng bổ ích ngươi không nên bỏ phí.” Xuân Mai nhẹ nhàng nói.
Thế là Long nhóm lửa lên và đem nướng thứ kia lên, sau khi chín nó khá giống với dạ dày heo nên ăn khá vừa miệng thậm trí là ngon. Đương nhiên là cả hai cùng ăn và Xuân Mai khá vui khi tên này không keo kẹt đến độ có đồ ngon là giữ một mình ăn sạch.
“Nó ngon quá! Tiếc là hết mất rồi.” Long ăn xong dập lửa tiếc nuối nói.
“Thứ này quý lắm, có nhiêu đó ăn là tốt rồi ngươi chỉ được voi đòi tiên.” Xuân Mai bĩu môi nói, sau đó đi ra xa như tìm kiếm gì đó. Long liền hỏi : ” Đi đâu đó? Cẩn thận lạc đường.”
“Ta…ta đi vệ sinh…ngươi đừng có mà đi theo.”
“Ặc! Ai thèm.”
Một lát sau, Long cùng Xuân Mai tới gần một khu vực khá ồn ào. Là nơi một bầy Huyết Lang số lượng trên dưới một trăm con đã tụ tập lại, cầm đầu là một con Huyết Lang thủ lĩnh còn lớn hơn cả hai con Huyết Lang giao phối với nhau ban nãy bị Long xiên chết.
“Chúng ta đi đường khác, dây vào đám này mệt đấy.” Long thận trọng nói, sau đó tìm đường vòng đi qua bầy thú dữ.
Lúc này trên bảng có hàng loạt cái tên đã vượt qua nhóm của Long với con số chênh lệch cực kì. Đội hắn giờ gần bét bảng do cái thói la cà chơi bời của hắn, chỉ tội Xuân Mai cứ thế theo hắn mà không một lời thúc dục.
Thùy Dung lúc này đã xuất hiện trên một ngọn cây cổ thụ lớn phóng tầm mắt xuống bên dưới hướng có hai học viên đang đi ra xa khỏi khu vực thi đấu. Diễm cùng Xuân Kiên, cả hai đang chạy đuổi theo một chú thỏ nâu mà không biết rằng mình đang sắp sửa chạm vào biên giới của nửa khu rừng.
“Chúng ta đi hơi xa rồi, quay lại thôi.” Xuân Kiên hơi bất an nói.
“Có gì phải lo, ta muốn con thỏ đó.” Diễm bướng bỉnh nói sau đó mặc kệ lời Xuân Kiên can ngăn mà tiếp tục đuổi theo. Không ngờ lại chạy ngang qua một vùng rừng âm u đầy sương mù rồi bị vô vàn dây leo lao tới trói chặt tứ chi lại.
“Cẩn thận!” Xuân Kiên rút súng ra bắn khiến vài sợi dây leo đứt, nhưng lại có vô vàn dây khác leo tới phía hắn.
“Dám đụng tới ta sao? Thứ dây leo chết tiệt.” Diễm mắng, sau đó những mớ dây quấn quanh người nàng bốc cháy dữ dội thành tro bụi. Nàng phóng ra một ngọn hỏa diễm nóng bỏng về phía Xuân Kiên đánh tan dây leo đang trói hắn rồi đảo mắt một lượt xung quanh, chỉ thấy toàn là sương mù bao phủ.
Diễm đan hai tay vào nhau, gọi ra một quả cầu lửa lớn rồi ném nó lên cao rồi phát nổ, ngọn lửa lan tới đâu thì sương mù tan đi tới đó để lại những cặp mắt đỏ ngầu ẩn trong làn sương.
“Là Huyết Lang, chúng lợi dụng sương mù để bao vây chúng ta.” Xuân Kiên lo lắng nói, nhặt súng lên sẵn sàng chiến đấu.
“Không phải Huyết Lang, bọn thú này là Hắc Lang – linh thú Nhị giai mạng hơn bọn Huyết Lang nhiều. Bọn chúng sống trong phần rừng sương mù này.” Diễm lên tiếng, sau đó phóng hỏa diễm xuống chân rồi vào thế.
“Ngươi biết đây là địa bàn của chúng mà vẫn tiến vào sao? Thật là hết nói nổi.” Xuân Kiên trợn mắt.
“Không phải thời gian để đôi co, mau phá vòng vây trước khi bọn chúng kéo tới đông hơn.” Diễm gấp gáp nói, sau đó tung đòn phá vòng vây.
Tất cả đều được một cặp mắt quan sát, Thùy Dung sẽ không can thiệp vào việc này cho tới khi có biến cố xảy ra. Nàng đứng theo dõi một lúc rồi hướng mắt về phía nửa kia của khu rừng nơi mà làn sương mù bao phủ một diện tích rộng lớn gấp mấy lần phạm vi thi đấu của các học viên. Chỉ có những cao thủ một thân bản lĩnh mới dám tiến vào khu rừng sương mù kia, ngay cả bản thân nàng cũng không tự tin có thể toàn mạng sống sót khi tiến quá sâu vào đó bởi nơi đó là địa bàn của những Linh thú từ Tứ Giai trở lên. Còn có lời đồn rằng một Linh thú tu luyện trăm năm đạt tới Lục giai ( tương đương Linh Đế của nhân loại) nó chỉ cần thở một tiếng thôi là muôn thú dưới Tam Giai đều phải run lẩy bẩy.
chợt một bóng đen từ trên trời lao xuống đưa bộ móng sắc nhọn ra tấn công nàng, Thùy Dung cũng nhận ra và né trong gang tấc. Một con linh thú pha tạp giữa chó và chim ưng, thân và đầu là chó nhưng mang trên lưng đôi cánh chim ưng cùng bộ lông chim. Cơ thể to lớn với xải cánh gần 5 mét, nó to hơn Huyết Lang và đẳng cấp cũng vượt trội…Tứ Giai.
“Cẩu điểu! Không ngờ lại xâm phạm địa bàn của loài linh thú khó chịu này.” Thùy Dung thầm nói, sau đó lại lướt đi tránh né những cú vồ chết người của Cẩu Điểu.
Loại linh thú này cũng rất lạ, hai chân trước là chân chim ưng với những móng vuốt dài bằng con dao găm sắc như dao cạo, hai chi sau lại là của chó với mục đích để giữ thăng bằng khi bay. Đầu chó và miệng đầy răng nanh nhưng không bao giờ cắn hay tấn công bằng miệng, đôi chân trước mới là vũ khí chính của nó.
Thùy Dung không đem theo vũ khí, nàng chỉ có đôi guốc cao gót dưới chân bọc thêm linh lực phòng ngự nhưng cũng đối chọi được những đòn tấn công chí mạng của Cẩu Điểu.
Một mỹ nhân chiến đấu chủ yếu với đôi chân dài miên man của mình quả thật là một kích thích với cánh mày râu, hơn nữa lúc này nàng còn đang mặc váy thỉnh thoảng sau mỗi cú đá lại ẩn hiện chiếc quần lót mỏng màu tím mộng mơ.