Anh Trai Thần Cấp – Chương 92 Gặp Lại Bằng Hữu – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Anh Trai Thần Cấp - Chương 92 Gặp Lại Bằng Hữu

Hôm nay rảnh rỗi! Viết hai chương chơi chơi tặng mọi người😂😂


Khi Long đang vắt vẻo trên cây, các đội khác đang cật lực tìm kiếm Huyết Lang trong phạm vi rộng lớn. Ở phía hiệu trưởng Cường có một màn hình hiển thi toàn cảnh khu rừng, những chấm xanh nhỏ trên bản đồ là vị trí của mỗi học viên. Mỗi chấm đỏ là vị trí của những con Huyết Lang được đánh dấu.
“Đã có nhóm đụng độ với Huyết Lang rồi kìa!” Thùy Dung đứng sau theo dõi màn hình lên tiếng.
Thầy Cường gật đầu : ” Bài thi năm nay không chỉ mới lạ mà còn hứa hẹn tìm ra những anh tài thực sự để được hưởng sự đào tạo tốt nhất.”
“Lực Bảo Long! Mau xuống đây có Huyết Lang.” Xuân Mai la toáng lên khi thấy một con Huyết Lang đang tiến gần về phía nàng, hình dáng giống sói như to lớn gấp đôi và có bộ lông màu đỏ máu. Ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn Xuân Mai mà nhe nanh gầm gừ đe dọa tiến lại gần.
Thấy Long vẫn nằm im không trả lời, Xuân Mai bèn đưa cây súng khí lên tay rồi chĩa thẳng về phía con thú mà bóp cò.
Xịt!
Do đạn tích tụ từ không khí nên tiếng phát ra cũng nhỏ, trượt mất mục tiêu do chưa quen sử dụng món vũ khí tầm xa này Xuân Mai bèn bỏ chạy tới gốc cây mà Long đang nằm phía trên mà hét lên :
” Lực Bảo Long! Ngươi tệ lắm ta ghét ngươi!”
Huyết Lang phóng tới vọt lên không rồi há miệng phóng tới nhằm đầu Xuân Mai mà cắn xuống.
Oẳng!
Xuân Mai mi mắt kép chặt vì tình huống ban nãy, buỗng nhiên nghe tiếng con thú kêu thảm thiết thì từ từ mở mắt ra và thấy con Huyết Lang đã bị một tia sét xanh lam cắm xuyên qua đầu chết tươi ngay trước mặt. Máu me be bét chảy ra khiến nàng hơi sợ một chút, nhưng dù gì cũng là không còn nguy hiểm. Xuân Mai ngước lên nhìn thì vẫn thấy Long nằm im bất động, nhưng quanh thân hắn cũng tỏa ra một phần nhỏ lôi linh lực.
“Tên này lợi hại quá!” Xuân Mai thầm nói, sau đó tìm cách trèo lên cây cùng hắn.
Giết một con được một điểm, điểm số trên bảng thông tin tại chỗ hiệu trưởng Cường bắt đầu thay đổi.
Ngay lúc này, một tiếng hú vang cả nửa khu rừng chất lên khiến chim chóc bay toán loạn. Tất cả học viên đều có thể nghe thấy, ai lấy đều nổi hết cả gai ốc lên bởi có thể tiếng hú là của Huyết Lang thủ lĩnh.
Long cũng nghe thấy, hắn mở mắt ra rồi nhìn về hướng tây nơi phát ra tiếng hú.
“Quả nhiên nó ở đó!” Long nhếch miệng nói, sau đó bật dậy nhún chân phóng sang ngọn cây khác. Khi đạt tới Linh Úy và gọi ra Đạo ấn, người tu luyện có thể di chuyển linh hoạt bằng cách nhảy qua những đoạn xa giống như khinh không của phim kiếm hiệp. Long đang phóng từ cành này sang cành khác thì chợt quên mất một thứ mình bỏ lại đó là đồng đội.
Xuân Mai lúc này ngồi đung đưa chân trên cành cây, tay nàng bứt lá bĩu môi tự nói một mình : ” Tại sao hắn lại luôn đối sử với mình như vậy? Hay hắn không thích ở cùng một đội với mình…mình đã làm gì sai?”
“Cô bé! Cô không sai.”
“Ai vậy?” Xuân Mai giật mình quay ngoắt lại phía sau khi nghe một giọng nói lạ hoắc, nàng thót tim khi thấy một con rắn sọc đen sọc đỏ đang đung đưa trước mặt mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Đôi mắt con rắn đó tỏa ra một loại ma lực khiến Xuân Mai dần mụ mị đi mà không hay, giống như bị thôi miên vậy.
“Ta không sai vậy tại sao hắn luôn không muốn ở cạnh ta? Rắn nhỏ ngươi trả lời cho ta biết đi.” Xuân Mai đôi mắt vô hồn, tự hỏi câu hỏi trong lòng nàng băn khoăn nhất.
“Vì ngươi không biết cách, đi theo ta ta sẽ chỉ cho ngươi biết làm sao để hắn muốn ở bên cạnh ngươi.” Âm thanh này như truyền vào não Xuân Mai khiến nàng tin đó là thật, liền hững hờ đứng dậy trên cành cây cao, chỉ cần sơ sẩy có thể ngã xuống bên dưới mà không biết từ bao giờ đã có hai con Huyết Lang nhe nanh chờ sẵn.
“Chỉ cần bước chân ra phía trước! Ngươi có thể biết cách làm hắn thích ở gần ngươi.”
Rõ ràng đó là một lời dụ dỗ trắng trợn mà nếu nàng làm theo nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đầu óc nàng như có ai đó điều kiển không tự chủ được mà đồng ý rồi bước chân xuống.
Bịch!
Nàng rơi xuống và được một đôi tay đỡ lấy, Long như thiên tiên hạ phàm ra tay đỡ lấy nàng và hạ xuống. Khung cảnh thật giống như phim ngôn tình khi nữ chính gặp nguy hiểm rồi nam chính xả thân cứu mỹ nhân rồi nhận được cái hôn ngọt ngào, nhưng đó là bọn mê ngôn tình nghĩ thế.
Long buông tay cho Xuân Mai ngã bịch xuống đất rồi vung tay chụp được cái đầu của con rắn kia khi nó phi xuống định cắn hắn rồi bóp nát.
“Linh thú cấp thấp mà cũng biết chơi trò thôi miên, xem ra khu rừng này không hề an toàn như mình vẫn nghĩ.” Long suy ngẫm nói, sau đó thu lại hai tia sét đang cắm trên đầu xác hai con Huyết Lang.
Bị ném xuống đất tới hai lần trong một buổi sáng, Xuân Mai giận đến đỏ cả mặt vì vỡ mộng khi vài giây trước nàng còn nghĩ hắn là soái ca ngôn tình biết sai mà sửa. Nhưng cũng không thể phủ nhận việc hắn đã cứu nàng, cứu bằng một cách cục xúc.
Thấy nàng vẫn còn chưa chịu đứng dậy thì Long phũ phàng nói : ” Còn không mau đi.”
“Hức!…ngươi ném ta mạnh như vậy, tha bị đau ở chân rồi không đi được.” Xuân Mai bĩu môi phụng phịu, nàng bày kế để hắn bắt buộc phải bế nàng coi như nhà hình phạt dành cho những hành động phũ phàng hắn dành cho nàng.
“Đau à! Vậy để ta mang ngươi đi vậy, coi như xin lỗi.” Long dứt khoát nói sau đó nhấc Xuân Mai lên rồi vác lên vai mình, đầu quay về phía sau còn mông thì quay về phía trước sau đó phóng đi. Lúc này thì Xuân Mai vỡ mộng thực sự, nàng chỉ biết uất ức mà để hắn mang đi, nhưng phải công nhận một điều hắn rất đúng lúc đúng thời điểm. Không nhanh cũng chẳng chậm mà xuất hiện cứu nàng, hơn nữa lúc này tay hắn đang đặt lên mông nhỏ của nàng với mục đích để tránh việc nàng rơi xuống khi hắn đang nhảy thoăn thoắt từ cành này sang cành khác tới hướng tây nơi có một con Huyết Lang thủ lĩnh.
Đang trên đường đi thì có hai nhóm cũng đang trên đường đi về hướng tây và bị Long bắt gặp, hắn liền ra tay hạ luôn một lúc cả 4 tên cho đỡ vướng chân vướng tay rồi tiếp tục lên đường.
Sau khi tới gần nơi phát ra tiếng hú, Long dừng lại rồi thả Xuân Mai xuống sau đó kéo nàng vào bụi mà nấp.
“Ủa sao lại phải trốn? Ở đây đâu có ai đâu?” Xuân Mai hỏi sau đó đưa mắt nhìn xung quanh toàn là cây lá rậm rạp.
Long liền kéo chân nàng rồi nhấc lên bất ngờ hỏi : ” Vết thương ở chân đau đưa xem nào?”
“Ấy! Ngươi làm gì vậy…thả ra.” Xuân Mai vội vã túm váy che đi phần dưới rồi rụt chân lại nói.
“Ý tốt thôi mà.” Long nhún vai nói sau đó thò đầu ra khỏi bụi rậm nhìn về hướng xa xa thấy một con Huyết Lang to gấp ba lần những con ban nãy với một cái sừng trên đầu đang lượn lờ đi lại. Rồi một con khác xuất hiện, hai con thú như thân quen mà hít ngửi lẫn nhau sau đó thì con mới tới đè con kia ra mà giao phối. Hóa ra tiếng hú ban nãy là tiếng gọi bạn tình của loài này, Long thích thú căng mắt ra xem sau đó. Xuân Mai ở bên cạnh cũng tò mò mà nhổm lên xem rồi lại rụt đầu xuống vì xấu hổ.
Đợi thêm một lát khi hai con thú đang ở mức gần đạt đến cao trào, Long như hung thần phóng ra rồi cầm hai tia sét cắm phập vào đầu cả hai con Huyết Lang với ý định ăn đốp – bờ – kiu. Ai ngờ hai con Huyết Lang không si nhê mà ngược lại còn hung hăng định xông tới cắn Long nhưng không thể bởi vì hai con thú đang dính chặt phần thân dưới vào nhau không thể tách ra vào lúc này.
“Haha…vào cầu rồi con! Giờ thì cho anh đây điểm nào.” Long cười khoái chí khi phá đám đôi bạn trẻ tình tứ, hắn lui ra thật xa rồi tạo ra một tia sét thật lớn giống hình một ngọn kích rồi phóng như vũ bão về phía hai con thú.
Xoẹt!
Qoẳng!
Hai con thú bị hạ gục, đội của Long và Xuân Mai chễm trệ ngồi lên đầu bảng của danh sách với tổng cộng 9 điểm, bỏ xa các đội khác với đội cao thứ nhì là 5 điểm.
Hạ hai con Huyết Lang thủ lĩnh chỉ với một chiêu xong, Long phủi tay hừ hững quay sang bụi rậm nói : ” Còn không mau ra đây!”
Xuân Mai còn tưởng là hắn gọi nàng định đi ra nhưng lại chùn bước khi thấy có tiếng động ở phía bụi rậm xa xa, một bóng lưng to lớn đang từ từ lộ ra. Là một con heo rừng khổng lồ với 4 chiếc răng nanh khủng cùng đôi mắt đỏ ngầu lừng lững đi ra đối diện Long.
“Linh thú đó rình rập ở đây từ ban đầu sao? Nó có mục đích gì?” Xuân Mai lo lắng tự hỏi, nàng biết Long rất mạnh nhưng chưa chắc có thể là đối thủ với con heo rừng kia nên nàng thấy hơi lo nhưng nghĩ lại bản thân nếu ra mặt cũng chỉ là vướng chân hắn nên an tọa ngồi im.
“Hy vọng ngươi sẽ không sao!” Xuân Mai thầm cầu nguyện cho Long.
Con heo rừng dùng chân trước cào cào mặt đất rồi lắc mình một cái rống lên và lao như xe tăng tới phía Long khiến mặt đất dưới chân rung lên.
“Nhận lấy này!” Long nghiến răng, nắm tay siết chặt rồi được bao phủ bằng một lớp linh lực phòng ngự cùng lôi thuộc tính bắn ra khiến nắm đấm của hắn ngầu bá cháy rồi đạp đất phóng về phía con heo.
“Phá!” Long gầm lên rồi tung đấm thẳng vào trán con heo khi nó cũng vừa dùng đầu hất lên.
Kết quả Long bị đánh bật ra xa hàng chục mét rồi vắt người lên cành cây khiến nó gãy đổ. Nhìn cảnh tượng đó Xuân Mai thất kinh sợ hãi, hai chân run rẩy.
“Hự!” Long rơi xuống đất đau đớn rồi đứng dậy, vẫn tiến tới chỗ con heo.
Con heo cũng lắc lắc cái đầu rồi bước tới phía Long, khi mà Xuân Mai định làm gì đó để ngăn cản thì chợt nghe Long thốt lên câu khiến nàng một lần nữa khựng lại chùn bước : ” Bé Heo! Ngươi mạnh lên nhiều đấy.”
Vừa nói hắn vừa vuốt ve cái mũi cùng cặp răng nanh của con heo rừng.
Ụt! Ụt! Ụt!
Con heo kêu lên đáp lại rồi gẩy mũi vào tay Long như một lời chào, đó chính là Bé Heo bạn thân của Long trong khu rừng này. Thực lực đạt tới Tam giai linh thú tức là bằng với Linh Tá ở con người, thân hình to lớn nhanh nhẹn sử hữu linh lực vô hệ hiếm có ( tức linh lực thuần khiết không có thuộc tính).
Long và nó đã làm bạn được 5 năm và thường hay giao thủ với nhau để nâng cao kĩ năng chiến đấu. Nhưng Long đánh với nó 100 trận thì ăn hành tới 101 trận nên rất phục nó, nó cũng rất quý Long và cả hai có sở thích chung là ăn quả rừng.
Long móc trong túi ra một quả dại chín mọng ném cho Bé Heo, nó há miệng táp lấy rồi nhai ngấu nghiến.
“Mới vài tháng không gặp mà đã tự mình đột phá lên Tam Giai rồi, ngươi quả thật đáng sợ nha.” Long vỗ vỗ cái đầu lớn của nó mà nói.
Ụt!
Bé Heo đáp lại Long, sau đó nhìn về phía bụi rậm nơi Xuân Mai đang nấp rồi kêu lên mấy tiếng. Long quay lại gọi : ” Ra đây đi! Nó gọi ngươi đó.”
Xuân Mai e dè bước ra, nàng khá tò mò vì sao Long và con heo này lại có thể thân với nhau tới mức chỉ nghe tiếng kêu hắn cũng có thể đoán ra.
Khi xuân Mai tới gần, Bé Heo bỗng dậm mạnh chân xuống đất rồi rít lên một tiếng nhỏ. Sau đó không để Long xoa đầu nữa mà đi tới chỗ Xuân Mai đưa cái mũi lớn ngửi ngửi.
“Đó là bạn của ta, không phải thức ăn đâu.” Long có chút lo lắng đi tới nói, sợ rằng Bé Heo khó tính này sẽ làm Xuân Mai bị thương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.