“Bạch Phi! Ngươi không nên ở đây quá lâu, mau chóng đưa tiểu muội của ngươi đi đi.” Hiệu trưởng Cường trầm giọng lên tiếng.
“Ta biết rồi! Cảm ơn nhóc con đã chăm sóc muội muội ta trong suốt thời gian qua, ân tình nhất định sẽ báo.” Nam tử tên Bạch Phi kia rất biết ơn nói với Long, sau đó cúi xuống nhẹ ngàng nói với Tử Vân :
” Mau chào tạm biệt đi!”
Tử Vân trong đầu mông lung khó tả, mi mắt khẽ chớp chớp mấy cái rồi òa khóc mà lao tới ôm lấy Long. Tên này cũng xúc động mà vỗ về an ủi cô bé, sau đó đành để hai người họ rời đi.
Trước khi đi, Tử Vân nói nhỏ vào tai Long một câu khiến hắn giật mình : ” Muội tìm lại được ca ca của mình rồi, giờ ca ca không phải ca ca của muội nữa mà là phu quân của muội.”
Nói xong cô bé theo Bạch Phi rời khỏi căn phòng bằng cách tạo ra một trận pháp nhỏ dưới chân rồi biến mất giống như phép dịch chuyển tức thời vậy.
“Chào nhé!” Diễm vẫy tay tạm biệt.
Hơi buồn một chút nhưng Long vẫn mỉm cười bởi cô bé đã tìm thấy gia đình. Cuộc sống lại như cũ khi Long cùng Diễm học tập tại trường, hắn chăm chỉ đến lớp hơn để nghe giảng về linh lực tất cả mọi thứ liên quan đến linh lực. Ngày qua ngày tới thư viện tìm sách dạy về sử dụng linh lực và nguyên tố linh lực để gia tăng khả năng khống lôi của mình.
Diễm thấy hắn chăm chỉ như vậy, thậm chí còn quên ăn bữa chính và hay thức khuya thì nàng cũng nhắc nhở mấy lần. Có hôm Long ngủ quên trong thư viện Diễm tìm mãi mới thấy, định buông lời trách móc nhưng nàng không lỡ. Con người hắn, tính cách của hắn và nghị lực của hắn dần dần thu hút nàng nhiều hơn.
5 năm sau….
Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, ngày các học viên cấp một được chuyển lên cấp 2 sau 6 năm học. Cái ngày mà bất kì học viên nào đều mong muốn bởi nếu trượt kì thi này thì phải đợi đến năm sau mới có dịp, nói cách khác là bị lưu ban.
Diễm đang hớt hải chạy lên hành lang vào phòng để tìm Long vì sắp tới giờ khai mạc mà tên này thì biến đâu mất tích. 5 năm trôi qua, Diễm cao lên rất nhiều, khuôn mặt phúng phính ngày xưa nay giống như tuyệt tác nghệ thuật vậy. Ngực vẫn chưa phát triển nên không khác gì nàm hình tivi, tuy nhiên bờ mông lại cong hơn bạn bè cùng trang lứa. Đôi mắt trong veo đẹp đẽ nhưng luôn tỏa ra một sự khó tính khiến ai cũng kiêng dè, làn da trắng bóc cùng đôi chân đã bắt đầu phát triển theo thiên hướng thuôn dài nhìn cực kì thu hút.
“Long! Đệ chết dẫm ở đâu rồi?” Diễm cất giọng khó chịu gọi to rồi mở cửa phòng bước vào.
Trong phòng, một cậu nhóc 10 tuổi đang cởi trần ngồi xếp bằng tu luyện, dáng người dong dỏng với khuôn mặt đẹp đẽ 9 phần giống Diễm nhưng góc cạnh hơn nam tính hơn . Đạo ấn gọi ra bay trong lòng bàn tay với sáu tinh quay quanh nhau. Nghe tiếng gọi Long liền mở mắt, thu lại đạo ấn rồi nói : ” Có việc gì mà tỷ la lối om sòm vậy?”
Thấy Long cởi trần, mặt Diễm bỗng đỏ lên rồi lúng túng quay đi chỗ khác giận dữ mắng : ” Đệ bị hư não sao? Hôm nay là buổi khai mạc dành cho học viên cấp 1 lên cấp 2, tất cả đều phải có mặt. Đệ muốn lưu ban hay gì mà giờ còn ngồi đây!”
Long ớ người ra, quả thực hắn tu luyện cả đêm qua tới sáng mà quên béng đi mất, liền gãi đầu cười khổ : ” Ặc! Đi nhanh nào.”
“Mặc áo vào ngay!”
“Đù quên!”
Sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, Long kéo Diễm chạy một mạch xuống sân trường vừa kịp lúc tới giờ khai mạc. Cũng giống bao buổi lễ long trọng khác, nó diễn ra khá tẻ nhạt với những màn phát biểu đi vào lòng đất cùng vô vàn cái ngáp ngắn ngáp dài của học viên.
Sau vài tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng là lúc mà học viên mong chờ nhất, thể lệ thi để bước chân lên làm học viên cấp 2.
Hiệu trưởng Cường là người phát biểu :
” Năm nay thể lệ thi sẽ khác so với những năm trước, tất cả các học viên sẽ được chia cặp với nhau để tham gia một cuộc săn….”
“Cuộc săn?” Tất cả học viên ngạc nhiên tự hỏi, mọi năm đều là thi trên giấy về lý thuyết vậy mà năm nay lại tổ chức săn bắn nên làm học viên hào hứng hơn hẳn.
“Khu rừng phía trước học viện chính là nơi diễn ra cuộc thi, đề thi cùng cách thứ tính điểm ngày mai thầy sẽ công bố…còn bây giờ các em nghỉ.”
Tan buổi lễ, Long về ngay phòng rồi lại xếp bằng tu luyện. Những năm nay tính khí hắn trầm ổn hơn rất nhiều, trầm ổn trong cách thức tu luyện. Không vội vàng không hấp tấp, còn trong cuộc sống sinh hoạt bình thường thì….
” Long! Ngươi mau trả đồ lại cho ta.” phía giường đối diện, Xuân Mai phiên bản 10 tuổi trắng trẻo xinh xắn phồng má tức giận quát.
“Đồ gì…ai biết đâu?” Long làm ngơ đi nói.
“Còn trối, cái gì thò ra kia?” Xuân Mai tức đến nổ đầu, nàng phi sang giường của Long rồi giật lại chiếc quần lót màu hồng có hình nơ của bản thân mà Long dấu dưới gối hắn.
Long vẫn cãi bay cãi biến : ” Ô sao nó lại ở đấy nhỉ? Ai đó định hãm hại ta rồi ta không có sở thích lấy đồ lót của con gái nha.”
Diễm và Xuân Kiên đang ngồi chơi cờ đấu trí, nghe hai người kia cãi nhau mất trật tự thì Diễm trợn mắt tỏa ra sát khí đùng đùng nhắm về phía Long. Làm tên này sợ teo dái mà tự động ngậm miệng không trêu trọc Xuân Mai nữa.
Còn về phía Xuân Mai, nàng rất xấu hổ mỗi lần phải đi tìm quần lót khi biết thừa Long giấu đi nhưng vẫn cãi như chém chả. Việc này diễm ra được hơn một năm rồi, tất cả quần lót của nàng đều có dấu tay Long chạm vào. Long cũng không hiểu sao cứ mỗi sáng thức dậy thì quần lót của Xuân Mai lại ở dưới gối hắn. Nhưng nhìn điệu bộ xấu hổ đến phát khóc của Xuân Mai thì hắn lại nổi hứng trêu trọc.
“Đợi khi về lại Trái Đất ta đem mấy việc đồi bại ngươi làm kể cho Diệp Thanh nghe xem con bé có xẻo ngươi không!” Diễm hừ lạnh nói thầm, sau đó tiếp tục ván cờ giang dở với Xuân Kiên.
Cãi nhau chán xong, Xuân Mai lại chủ động bắt chuyện với Long. Nàng leo lên giường hắn rồi tò mò nhìn Đạo ấn của Long mà hỏi : ” Này! Ta thấy hôm nào ngươi cũng tu luyện chán chết, hay mình ra ngoài chơi đi.”
“Hử! Đi đâu?” Long mở mắt hỏi.
“Diễm kể với ta rồi! Ngươi hay trốn vào rừng chơi một mình, lần này cho ta theo với.” Xuân Mai hạ giọng ánh mắt long lanh cầu xin
“Bỏ đi! Hôm nay ta không ra ngoài đâu, ngươi đi một mình đi.” Long phũ phàng từ chối.
“Ngươi thật quá đáng!” Xuân Mai phồng má trách móc, sau đó bỏ về giường mình không thèm nhìn Long nữa khiến tên này bật cười.
Sáng hôm sau, toàn bộ học viên cuối cấp 1 và các giáo viên phụ trách đều có mặt tại bìa rừng để chuẩn bị cho buổi thi.
Lễ thức tỉnh linh hồn diễn ra cách đây 3 tháng trước nên hiện tại các học viên đều đặt chân là con đường tu luyện rồi. Chỉ khác là cấp độ có chút chênh lệch tùy người. Tuy nhiên muốn gọi ra Đạo ấn như Long và Diễm thì họ ít nhất phải đạt tới Linh Úy, thường thì tới năm 13 tuổi họ sẽ đạt cấp này nên khi đó Đạo ấn sẽ hiện ra.
Luật thi : ” Học viên sẽ bốc thăm ngẫu nhiên để ghép cặp với nhau thành một đội. Phạm vi hoạt động đã được giới hạn bằng vạch màu, ai bước ra khỏi vạch màu là bị loại.
Cách thức thi : ” Trong rừng sẽ có chuẩn bị sẵn vô số linh thú tên là Huyết Lang, một loại hạ giai linh thú tốt đa đạt tới Linh Sĩ năm sao. Các học viên sẽ được trang bị súng gây tê đặc biệt do nhà trường cung cấp, súng này đặc biệt ở chỗ dùng không khí làm đạn và mất một phút để bắn được một phát. Các đội có thể cướp điểm của đối thủ đang có bằng cách trực tiếp hạ đối thủ, sẽ không có án mạng xảy ra.”
Hình thức chấm điểm : ” Hạ một con Huyết Lang sẽ được một điểm, những con Huyết Lang có sừng trên đầu là con đầu đàn nếu hạ thì sẽ được 2 điểm.”
Lưu ý : ” Trong rừng được thiết kết rất nhiều bẫy.”
Sau khi được phổ biến, các học viên thay phiên nhau bốc thăm để tìm đồng đội. Ghép đôi là ngẫu nhiên nên cũng khá hên xui, Long bốc xong liền mở ra và nhận được con số 69.
Hắn liền đi tìm người có số 69 khác để ghép cặp.
Diễm mở được số 96 và thật tình cờ Xuân Kiên cũng có số 96 và cả hai thành một đội.
Các đội khác đã khép xong gần hết, chỉ còn số ít vẫn đang đi tìm đồng đội. Long cũng vậy và hắn thấy Xuân Mai đang đứng giữa đám đông mà ngơ ngác đang tìm đồng đội, bóng dáng cô độc lạc lõng có chút đáng thương.
“Chẳng lẽ nào!” Long nghi ngờ rằng đồng đội của hắn chính là Xuân Mai, liền bất đắc dĩ tiến tới. Thấy Long Xuân Mai mỉm cười rạng rỡ chạy tới hỏi : ” Ngươi cũng chưa tìm được đồng đội giống ta sao?”
Long nhìn tờ giấy ghi số 69 trên tay Xuân Mai rồi vỗ trán, quả là có duyên mà. Hắn cười khổ nói : ” Thì ngươi là đồng đội của ta đấy! Đi thôi.”
“Hả?” Xuân Mai ngạc nhiên ra mặt, nàng đã hồi hộp khi Long tiến tới và thầm mừng khi thấy hắn vẫn chưa tìm được đồng đội, nàng cũng mong hắn và nàng sẽ thành một cặp và đúng như vậy nên nàng khá thỏa mãn.
Rồi Long kéo Xuân Mai về vị trí xuất phát, cô quản sinh Thùy Dung cũng có mặt và đứng theo dõi hành trình của những học viên nhỏ tuổi, những anh tài tương lai của Đại Việt Đế Quốc.
Khi các học viên đã sẵn sàng, hiệu trưởng Cường đưa linh lực vào cổ họng rồi nói to :
” XUẤT PHÁT!”
các học viên dùng hết sức bình sinh lao lên khỏi vạch xuất phát và phi thẳng vào trong rừng. Long chạy được một đoạn thì ớ ra rằng Xuân Mai bị tụt lại phía sau do hắn chạy quá nhanh bèn quay lại bế phốc cô bé lên mà chạy vào rừng.
“A…thả ta xuống! Ngươi đừng có mà lợi dụng.” Xuân Mai vùng vẫy phản đối đỏ mặt.
“Đây!” Long bĩu môi nói sau đó phũ phàng hất Xuân Mai xuống đất khiến nàng đập mông xuống khá đau. Còn Long thì hửng hưng như không nhìn xung quanh quan sát địa hình mà hắn quen thuộc.
Xuân Mai ức phát khóc, dù gì nàng cũng là phận con gái mà lỡ lòng nào bị tên phũ phàng như Long đối xử tệ bạc như vậy. Nàng hận không thể cắn hắn một cái cho bõ ghét mắng : ” Ngươi…!”
“Ngươi cái gì? Chẳng phải miệng bảo thả xuống thì ta tất nhiên phải thả chứ chẳng lẽ lại đem vứt.” Long làm mặt vô cùng đáng ghét rồi nói.
“Tình hình có vẻ bọn Huyết Lang chưa xuất hiện, giờ đi ngủ một giấc cái đã.” Long bình thản nói sau đó ngước lên tìm một cành cây thích hợp rồi nhún chân nhảy lên nằm vắt chân nhắm mắt.
“Ê! Còn ta thì sao?” Xuân Mai bực mình hỏi.
“Thì ở dưới đó cảnh giác đi, có Huyết Lang xuất hiện thì la lên.”
“Ngươi…tên đáng ghét!”
Mặc kệ Xuân Mai ở dưới, Long vắt chân nằm khểnh đưa tay hái quả cây bỏ vào miệng nhai ngon lành chờ tới lúc Huyết Lang xuất hiện