Anh Trai Thần Cấp – Chương 89 Cảm Ngộ – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Anh Trai Thần Cấp - Chương 89 Cảm Ngộ

“Tử Vân….cái tên đẹp đấy! Nhưng đệ định giữ cô bé tới khi nào?” Diễm ngồi đung đưa đôi chân bé nhỏ trên giường bĩu môi hỏi.
“Không biết! Đến khi Tử Vân có thể tự chăm sóc bản thân thì thôi.” Long gãi gãi cái cổ của Tử Vân khiến cô bé thích thú nhắm nghiền hai mắt nằm trên đùi Long tận hưởng. Mấy trò này hắn học theo sách ở thư viện của tác giả Gót – Sờ – Ri – Na, nghe nói thằng tác giả này viết bậy còn viết láo nhưng Long vẫn thử và kết quả khá khả thi.
“Hừm!” Diễm phồng má tức giận, quay mặt đi chỗ khác.
Vậy là Long có thêm một tiểu muội để chăm sóc, Tử Vân đặc biệt nghe lời hắn và thường xa lánh Diễm, Xuân Kiên và Xuân Mai. Cứ mỗi khi Long trốn vào rừng tìm bắt gà quay cho cô bé thì cô bé cứ thấp thỏm mà đi lại khắp phòng ngóng hắn về. Tới khi hắn về thì mừng ra mặt và chỉ ăn đồ ăn mà Long đưa cho.
Diễm nổi một cục giận trên đầu mà đấm Long cắm đầu xuống đất mắng vì tội quá nuông chiều Tử Vân, điều đó sẽ khiến Tử Vân ỷ lại và không thể tự lập sớm được. Long cũng nhận ra sai trái của mình nhưng mỗi khi Tử Vân trao cho hắn ánh nhìn dễ thương cùng đôi mắt chớp chớp ấy là lòng hắn như tan chảy, giống với Bảo Nguyên ngày còn bé vẫn hay làm nũng hắn như vậy mà rồi khi lớn lên Bảo Nguyên vẫn tự lập đấy thôi.
“Tỷ tỷ lo xa rồi! Cô bé mới 4 tuổi thôi mà, nuông chiều vài năm nữa rồi tự lập cũng chẳng sao.” Long gãi đầu xấu hổ nói với Diễm khiến nàng tức điên mà không thể làm gì.
Thấm thoát đã một năm kể từ khi Long và Diễm tới Học Viện Thiên Vương, sắp tới sẽ là thời gian nghỉ hè và được về nhà thăm cha mẹ.
Trong khoảng thời gian 1 năm này, Long vẫn chưa tìm ra cách cải thiện khả năng tu luyện của hắn. Phải chăng cơ thể này là phế vật thực sự giống như dân làng nói, hắn không biết nhưng hắn có linh cảm bất an về số phận tiếp theo của mình. Một năm khiến Long cao thêm vài cm, hắn vẫn luôn trốn vào rừng để tập luyện và kết bạn với một linh thú có hình dạng một con lợn lòi như to lớn như tê giác cùng với 6 chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Long gọi nó là Bé Heo cho vừa cute vừa dễ nhớ, Bé Heo và Long gặp nhau lần đầu tiên khi nó bị thương do nhóm học viên cấp 2 tấn công. Hắn thường tập luyện với Bé Heo để gia tăng thể lực của mình, Bé Heo rất khỏe nên Long lần nào cũng ăn hành ngập mồm. Giao thủ với nó cả năm nay mà chưa thắng lần nào, tuy vậy Long vẫn luôn quyết tâm không nghỉ ngơi.
Mùa hè này được về với gia đình, hắn tới chia tay Bé Heo. Sau đó cùng Diễm dẫn Tử Vân về nhà, Học Viện Thiên Vương không có gì ngoài điều kiện nên thu xếp mỗi học viên 1 xe ngựa kéo đưa đón tận nơi.
“Ca ca! Mình đi đâu vậy ạ?” Tử Vân ngồi cạnh Long, cái đuôi rắn đong đưa hỏi. Thời gian gần đây nàng đã nói nhiều hơn trước nhưng vẫn rất kiệm lời, chỉ nói khi nàng muốn hoặc cần thiết phải nói.
“Về nhà! Ta cho muội gặp cha mẹ của ta.” Long xoa đầu cô bé mỉm cười đáp.
“Ưm!” Tử Vân gật đầu ngoan ngoãn, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa xe ngắm nghía khung cảnh bên đường.
Diễm ngồi đối diện, thấy hai người này dính lấy sau suốt ngày nên rất khó chịu bởi dù gì trước khi Tử Vân xuất hiện thì nàng với Long như hình với bóng.
“Tử Vân à, lát muội tới nhà ta thì nhớ đừng đi lại lung tung nhé, dân làng có sở thích ăn thịt rắn đó.” Diễm liền buông lời trêu trọc Tử Vân khiến cô bé hoang mang níu chặt tay Long làm cho tên này lại khổ sở một phen giỗ dành.
Tới ngôi làng chài ấy, Long và Diễm đều thất kinh khi trước mặt hai người không phải là những mái nhà tạm bợ lụp xụp mà đã biến thành một thị trấn ven biển xầm uất náo nhiệt với quy mô gấp 10 lần ngôi làng trước kia. Đó là do lúc Long và Diễm nhập học, dân làng đồn rằng Long ăn loài cá lạ họ bắt được mà sức mạnh tăng vọt khiến cho dân tứ xứ tin xái cổ đua nhau về đây lập nghiệp với mục đích ăn nhầm loại cá đó. Bất quá chỉ là trò lừa người câu khách, loại cá đó không được xác định là cá gì nên cứ bắt được cá gì thì ăn tất.
Cha mẹ Long cũng tự dưng nổi tiếng vì họ nghi ngờ rằng Điền là người bắt cá cho Long ăn. Vậy nên họ dò hỏi tin tức mọi lúc xem Điền đánh cá loại gì và còn mời Điền tham gia những cuộc đánh cá quy mô lớn với những con tàu dài cả vài chục mét.
Kinh tế khu này bỗng dưng lên như diều gặp gió, nhờ số tiền kiếm được sau mỗi vụ đánh cá xa bờ như vậy mà Điền có thể sửa lại ngôi nhà rách khiến nó khang trang hơn, cuộc sống của hai vợ chồng cũng cải thiện tương đối. Chính vì vậy mà bụng Hạ Phương hiện giờ đã có một thiên thần nhỏ tới tháng thứ 5, còn cái vụ 1 năm trước Long cắt lưỡi người buông lời xỉ nhục nàng thì kể từ đó không ai dám hé răng nửa lời. Họ có thể vẫn ấm ức nhưng tuyệt nhiên không tỏ thái động vô lễ bởi sợ nếu nàng nói với con trai mình thì kết cục của những người đó sẽ tương tự kẻ bị cắt lưỡi kia.
Long nhét Tử Vân vào một chiếc giỏ rồi cùng Diễm khiêng đi tìm nhà, mãi mới thấy căn nhà của gia đình. Long gõ cửa, Hạ Vân ra mở cửa thì thấy hai đứa nhóc mặc áo bào đen chùm kín đầu, đem theo một chiếc giỏ lớn thì ngạc nhiên rồi mừng phát khóc khi hai đứa trẻ kéo mũ chùm đầu xuống.
“Mẹ!” Cả Long và Diễm cùng gọi rồi lao tới ôm chầm lấy Hạ Phương, nàng dang tay ôm hai con vào lòng hỏi han đủ thứ.
“Mẹ! Mẹ có em bé sao?” Diễm sáng mắt khi thấy bụng Hạ Phương to bất thường, mừng rỡ hỏi.
“Ừ! Em của hai con đó!”
Ba mẹ con cười nói vui vẻ một lúc, chợt Long sực nhớ ra là quên Tử Vân trong cái giỏ thì vội chạy tới mở nắp bế cô bé ra ngoài. Vừa thấy Tử Vân, Hạ Phương liền lăn ra xỉu vì nhìn thấy cái đuôi rắn màu tím nghoe nguẩy.
“Á đù! Mẹ xỉu rồi!”
“Đù gì nữa! Đỡ mẹ lên giường.”
“À ừ quên!”
Sau khi nằm một lúc, Hạ Phương tỉnh lại rồi hốt hoảng khi thấy Tử Vân lần nữa nhưng cũng may không ngất. Cùng lúc này Điền đi làm về tới, Long được một phen giải thích mệt nghỉ.
“Đây cha mẹ xem!” Long cầm quyển sách Bách Khoa Linh Giới Toàn Thư của tác giả Gót – Sờ – Ri – Na mở tới trang 6699 có ghi chép về Xà Nhân tộc đưa cho Điền và Hạ Phương xem.
” Xà Nhân là loại sinh vật kì lạ và hiếm có, giống như Tinh Linh và Nhân Ngư. Không phải người cũng chẳng phải linh thú, máu lạnh và ưa chuộng vùng có nhiệt độ cao. Khi đạt đến mức độ nhất định có thể chuyển hóa phần đuôi rắn thành đôi chân giống con người, răng nanh có độc và bản năng săn mồi rất cao được xếp vào hàng nguy hiểm đối với con người. Tuy nhiên nhiều năm gần đây số lượng Xà Nhân giảm mạnh do một số lý do chưa được xác định nhưng có người từng thấy nữ Xà Nhân trong các quán rượu bia ôm phục vụ khách hàng gu nặm bởi hình dáng độc lạ của họ.”
Đọc xong, Long xoa đầu Tử Vân làm cô bé thích thú nhắm tịt mắt lại rồi nói với cha mẹ : ” Ghi chép trong đây chỉ đúng một phần thôi! Cha mẹ xem có phải muội ấy rất ngoan không.”
Điền và Hạ Phương nhìn nhau rồi á khẩu cùng nhìn Tử Vân không biết nói gì hơn ngoài việc nhắc nhở Long hết sức cẩn thận với việc giữ cô bé bên cạnh bởi Xà Nhân có số lượng ít ỏi nên sẽ thành món hàng giá trị cho các tay buôn người trái phép.
Vậy là Tử Vân sống với gia đình Long trong những ngày nghỉ hè, ngoài việc nghe lời Long ra thì cũng phụ giúp Hạ Phương những việc lặt vặt trong nhà khi mà bụng Hạ Phương ngày càng to.
Cô bé nói nhiều hơn một chút và không còn e dè khi tiếp xúc với nhiều hơn hai người cùng lúc. Nhà đã có thêm hai phòng mới toanh để có chỗ ngủ, một phòng dành cho cha mẹ Long còn một phòng cho hắn và Diễm tuy nhiên có thêm Tử Vân nữa nên là thành 3.
Lúc ngủ là Long nằm giữa, Tử Vân thì dính chặt lấy hắn mà ngủ bởi nàng rất cần hơi ấm. Chiếc buôi rắn qua một năm phát triển đã dài hơn trước và cuốn lấy chân Long khi ngủ.
Bên cạnh Diễm cũng chẳng khác gì khi nàng cứ phải nằm sát cạnh Long mới ngủ được, trời thì nóng bức khiến hắn nhiều đêm thức trắng.
Từ khi thành thị trấn thì nơi này có vô vàn điều thú vị đặc biệt là lễ hội săn cá cứ 1 tháng lại diễn ra một lần. Tới ngày đó một vùng nước sẽ bị vây kín lại rồi thả một lượng cá nhất định xuống, nhiệm vụ của người chơi sẽ phải dùng thuyền độc mộc và một tấm lưới đặc biệt để bắt cá.
Long cùng Diễm trên bờ hò reo ầm ĩ khi mà Điền cũng tham gia cuộc săn và dành chiến thắng với phần thưởng là 1000 thiên kim hay còn viết tắt là ( TK). Là đơn vị tiền tệ của Linh Giới, 1 TK có thể mua được một cây kẹo mút cỡ lớn. Đem so sánh với tiền của Trái Đất thì sánh ngang với Đô La MỸ.
Khi ba cha con dắt nhau về nhà thì có hai người đàn ông chặn đường đòi nói chuyện.
“Xin lỗi ngươi nhưng chúng ta tới từ tổ chức đào tạo nhân tài trẻ tuổi quốc gia, thấy hai đứa bé này rất có tiềm năng nên muốn đưa chúng về đào tạo.”
“Gì? Con tôi đang học ở Học Viện Thiên Vương rồi, giờ là thời gian nghỉ hè của bọn trẻ nên tôi không muốn cho chúng gia nhập cái tổ chức gì gì đâu!” Điền nói, định rời đi nhưng hai người kia vẫn không chịu mà cố năn nỉ thêm nhưng bất thành
Cuối cùng, bọn chúng cũng đành phải để cha con hắn rời đi. Sau khi tới một góc vắng thì tên này gõ đầu tên còn lại khinh bỉ mắng : ” Ngu! Có đứa nào đi bắt cóc trẻ con mà xin phép như mày không?”
“Ô tao tưởng phải lịch sự chứ!”
“Lịch sự con mẹ mày à, xách dái về thôi kẻo bà chủ xẻo cu cho chó ăn.”
Hai người này cãi nhau một hồi, sau đó bấu víu nhau tới một quán rượu đèn mờ của thị trấn. Tại đây hai tên này đi vào sâu trong quán rồi vượt qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ để tới một căn phòng kín đáo sâu tận trong cùng của quán. Đây là nơi ở của bà chủ bọn hắn, người mà bọn hắn sợ hơn mẹ.
Thấy hai tên này tiến vào, một giọng nói yêu mị cất lên trong căn phòng ngập tràn khói thuốc thơm ngát : ” Sao rồi! Lại thất bại đúng chứ?”
“Ách! Bà chủ cái gì cũng biết….!”
“Hừm! Trói hai tên này lại, búng dái chúng cho tới khi sưng đỏ lên thì thôi.” Giọng nói ma mị kia chứa đầy sát ý nói, ngay sau đó hai tên nảo vệ to cao xuất hiện lôi cổ hai tên thất bại kia ra ngoài thực hiện tra tấn.
Trong căn phòng mờ ảo ngập tràn khói thơm ngát ấy , một mỹ nhân có thân hình cực kì nóng bỏng khoác bộ đồ bó sát màu đỏ khoe triệt để những đường cong. Bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú ngắn ngang eo tay cầm tẩu thuốc hít một hơi nhẹ nhàng nhả khói, thuốc này thực ra là một loại thảo dược có tác dụng thanh lọc cơ thể điều hòa khí huyết.
Sau khi 3 cha con về nhà thì bữa tối đã được dọn sẵn, họ ngồi ăn uống cười nói vui vẻ. Tử Vân nhìn mọi người xung quanh, có cha, có mẹ, có anh chị, cô bé chớp chớp cặp mắt to tròn mà trong lòng cảm thấy nơi này giống với những mong ước bấy lâu của nàng…gia đình!
Sáng hôm sau, Long đưa Tử Vân cùng Diễm ra bờ đá cách thị trấn khá xa để chơi bởi cô bé luôn muốn được chạm vào nước biển nhưng lại sợ người khác nhìn thấy mình.
Nhìn cô bé thích thú vầy nước với Diễm, Long ngồi trên bờ cũng phải bật cười. Giờ hắn lại nhớ tới quãng thời gian còn bé khi cùng Bảo Nguyên lần đầu được cha mẹ dẫn đi biển, không biết Bảo Nguyên giờ sống thế nào rồi!
Long ngồi khoanh chân lại hai tay để trong tư thế tu luyện, một luồng linh lực nhẹ nhàng từ trong người hắn lan ra khắp cơ thể bao quanh bởi hào quanh xanh lam. Những tia điện nhỏ ti li chạy dọc sống lưng rồi cánh tay, bàn tay và tụ thành một đạo ấn kì lạ hình tứ giác như pha lê trong suốt. Đạo ấn này bay lơ lửng trước mặt Long khiến hắn ngạc nhiên : ” Đây là cái gì?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.