Sau khi mặc đồng phục xong, tất cả các học viên đều được thầy cô hướng dẫn cách xếp hàng trước phòng của mình. Nó đúng với lứa tuổi này ngoại trừ Long và Diễm mang thân xác trẻ con nhưng tâm hồn người lớn.
Có rất đông học viên ở khu cấp 1, đến từ những vùng khác nhau. Có người đến từ miền núi, có người đến từ đồng bằng, có người đến từ ven biển như Long và Diễm. Xếp hàng thẳng tắp xong tất cả nối đuôi nhau tới phòng ăn, Long chán nản lơ đãng nhìn xung quanh các bé gái xem có bé nào vừa mắt không thì không bốc được ai. Căn bản là Long không phải ấu dâm nên không mơ tưởng đến mấy bé gái này, loli duy nhất hắn có đụng chạm chút xíu là Kim Chi ở Hồng Lâu Mộng thì nàng ấy cũng đã 18 rồi.
Chuyển đối tượng sang cô giáo, Long đá mắt một hồi thì trúng ngay cô giáo quản sinh của trường. Mặt xinh như hotgirl lại còn có body nóng bỏng, giữa Trái Đất và Linh Giới có sự đồng nhất về sắc đẹp của phái nữ nên đa số đều đẹp cả. Nhìn trúng cô giáo quản sinh, Long theo hàng vào bàn ăn. Ở Linh Giới con nít tự lập rất sớm, 4 tuổi là phải tới trường học bán trú để không phụ thuộc vào cha mẹ.
Nếu tại một trường mầm non của Trái Đất thì sẽ bắt gặp cảnh cô giáo phải đút cơm thì các bé mới chịu ăn, còn ở đây Long thấy ai ai cũng tự giác ăn phần của mình lại còn không lãng phí thức ăn.
Sau giờ ăn, Long cùng Diễm trở về phòng ngủ trưa. Hai anh em Xuân Kiên, Xuân Mai cũng vừa về tới và mọi người trò chuyện với nhau. Cuộc nói chuyện rất nhàm chán bởi bọn trẻ 4 tuổi chỉ toàn nói chuyện gì gì đâu khiến Long đau cả đầu.
Cứ đến 21h là sẽ có cô quản sinh đi nhắc nhở ngủ nghỉ, Long chỉ đợi có thế mà bắt đầu ngồi trên giường tu luyện. Nhưng hắn nhận ra mình không thể hấp thụ linh lực như tất cả những người khác, lúc đầu hắn còn tưởng sai cách nhưng rốt cuộc là cùng dùng một cách mà Diễm vẫn hấp thụ được linh lực xung quanh.
Long đạt tới Linh Úy ba sao chẳng qua là sức mạnh vốn có của hắn đem từ Trái Đất sang, giờ có thể là bá đạo ở độ tuổi này nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau 5 đến 10 năm nữa khi hắn không thể tu luyện như người thường? Nghĩ đến đây thôi Long cũng thấy khổ rồi, hắn bắt đầu tìm mọi cách để cải thiện nó.
Đang ngồi xếp bằng tu luyện, Long bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm đầu ấn xuống gối rồi giọng trong trẻo mắng : ” Muộn rồi! Ngủ đi cho người khác còn ngủ.”
Là Diễm, nàng mang gối sang nằm cạnh Long khiến hắn trợn mắt : ” Tỷ cũng có giường mà! Sang đây làm gì?”
“Thì ngủ chứ làm gì? Ngủ với đệ đệ quen rồi ngủ một mình sợ ma lắm.” Diễm mặt tỉnh bơ đáng yêu nói.
“Ặc! Tính giở trò gì, nói trước thằng em của đệ mới 4 tuổi thôi không ngóc lên được đâu.” Long lấy chăn che giữa hai chân xấu hổ nói.
“Ai thèm! Ngủ nhanh.” Diễm ương bướng nói sau đó nhảy bổ tới đè Long xuống, hai cơ thể nhỏ bé giống nhau như hai giọt nước vần qua vần lại cùng với tiếng cười khúc khích.
Hai anh em Xuân Mai, Xuân Kiên đang ngồi ngoan trên giường ôm gấu bông mở to mắt nhìn hai người kia nô đùa rồi nhìn nhau. Xuân Mai giọng nhỏ nói : ” Ca, mình cũng như vậy đi.”
Xuân Kiên lắc đầu : ” Họ sẽ bị cô giáo phạt, muội có muốn bị phạt không?”
“Tất nhiên là…không rồi!” Xuân Mai lắc lắc cái bím tóc nhỏ nói.
“Ừm! Ngủ thôi.”
Nô đùa một lúc, Long và Diễm mệt bở hơi tai mà lăn ra. Hai cơ thể nhỏ lại dính lấy nhau mà đắp chăn lại ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau…
Buổi học đầu tiên, Long và Diễm được học cách viết giống như mẫu giáo. Vì tới 10 tuổi mới thức tỉnh linh hồn nên từ 4 tới năm 10 tuổi chỉ học năm hóa, quả thực là nhàm chán đối Long…thanh niên vàng trong làng lười học văn hóa.
Hắn ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ than thở : ” Hazzzz! Bao giờ mới lớn!”
Hơn một tháng kể từ khi nhập học, Long vẫn sinh hoạt bình thường như bao học viên khác nhưng có điều hắn vẫn chưa giải quyết được vấn đề tu luyện của mình
Dựa vào trí thông minh của mình, Long phát hiện lỗ chó chui ở một bức tường sau khu WC ngoài trời. Hắn giấu cả Diễm mà trốn ra ngoài bằng lối đó với mục đích đi rèn luyện cơ thể bởi vì trong trường không cho phép đánh nhau. Khu rừng rậm cách Học Viên Thiên Vương không xa là nơi cư ngụ của nhiều loại linh thú, thường là nơi rèn luyện cho các học viên 10 tuổi trở lên đã qua quá trình thức tỉnh linh hồn.
Một thằng nhóc 4 tuổi lang thang một mình trong rừng rậm nguy hiểm, đổi lại là người trưởng thành nhưng nếu thực lực kém cũng không dám bén mảng vào rừng thế này bởi trong khu rừng này có một vài loại linh thú cao giai thực lực mạnh mẽ.
Long thì không có Tiểu Hắc chỉ điểm nên cũng rất e dè, nếu gặp nguy hiểm thì cùng lắm là dùng Dịch chuyển. Nhưng với cơ thể yếu ớt hiện tại thì hắn sẽ tê liệt sau một bước Dịch chuyển nên hắn để dành nó cho lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Đang lang thang trong rừng, chợt Long bắt gặp một cái gì đó thò ra từ trong bụi cỏ giống như một cái đuôi rắn ngắn ngủn mập mập nhìn khá ngộ nghĩnh. Trí tò mò nổi lên, Long lặng lẽ tiến lại gần với trí tưởng tượng phong phú trong đầu : ” Là coslay hay hàng thật nhỉ? Không biết có phải rắn độc không mà béo thế?”
Càng tiến lại gần, Long càng nghe thấy tiếng thở đều đều. Mở to mắt ra đưa tay vén khẽ lá, đập vào mắt hắn là một tiểu cô nương nhỏ nhắn chừng 3 tới 4 tuổi, khuôn mặt tròn dễ thương cùng mái tóc dài rối bời vẫn còn mắc lại những cành cây nhỏ bộ dạng có chút tơi tả. Cô bé khoác trên mình bộ váy theo kiểu cổ trang, đặc biệt hơn cái đuôi rắn mập mạp kia gắn với thân của cô bé thay vì đôi chân. Dựa vào tỷ lệ cơ thể thì chiếc đuôi rắn khi không còn mập mạp nữa mà vừa vặn với thân trên của cô bé.
“Xà Nhân sao? Nhìn quen quen.” Long trợn mắt há mồm thầm nghĩ, dựa vào hình dáng này làm hắn nhớ đến khí ức cái lần Hồng Mông đưa hắn tới Linh Giới để săn bản thể, hắn bị ngất đi khi có ai đó tới gần. Rồi tỉnh lại gặp một nữ nhân trưởng thành nửa người nửa rắn y hệt như này, hơn nữa cái bản thể linh hồn kia cũng đặt trong chiếc lọ nằm cạnh hắn chứ không phải hắn săn được. Xâu chuỗi lại những sự việc trên, Long nghi ngờ rằng nữ nhân nửa người nửa rắn kia đã giúp đỡ hắn. Nhưng là vì sao khi mà lúc đó hắn chưa từng gặp qua nữ nhân đó, hai người ở hai thế giới khác nhau?
Chợt có tiếng người phía xa xa! Hình như là nhóm học viên cấp 2 đang thí luyện gần đây. Tiếng nói của họ làm bé gái kia tỉnh giấc, đôi mắt mở ra rồi chớp chớp sau đó dừng lại phía Long. Nhìn nhau trong vài giây, cô bé bắt đầu hiện nét sợ hãi mà mếu rồi trực sắp khóc tới nơi vì tưởng Long là đồng bọn của mấy người kia.
Không để cô bé khóc dẫn tới phát ra tiếng động gây chú ý, Long đành đưa tay bịt miệng cô bé rồi vác lên vai dùng lôi linh lực phóng đi mất hút vào sâu trong rừng.
Cô bé rắn hoảng sợ cắn vào tay Long khiến hắn đau đớn mà quăng nàng xuống đất rồi mắng : ” Sao lại cắn ta? Làm ơn mắc oán!”
Do chạy được khoảng cách khá xa nên những người kia không nghe được tiếng của hắn. Cô bé bị quăng xuống đất lăn vài vòng, khuôn mặt nhăn nhó kêu lên đau đớn khiến Long thấy có lỗi liền tiến tới xin lỗi : ” Xin…xin lỗi! Ta chỉ muốn giúp ngươi, chắc hẳn đám người kia đang tìm kiếm ngươi đúng không?”
Cô bé rắn, không gật không lắc, không trả lời Long mà chỉ lết đi với cơ thể thương tích từ trước khi gặp Long.
Nhìn bộ dạng đáng thương đó, Long không nỡ rời đi liền mở lời đề nghị : ” Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa về cho nhanh.”
Cô bé rắn lắc đầu từ chối, Long cũng không ép buộc mà đợi nàng đi thì hắn lẳng lặng bám theo sau.
Trái Đất lúc này….
Đã hơn một ngày kể từ khi Long tới Linh Giới. Ngô Bảo lão gia đang ngồi vắt chân xem tạp chí mát mẻ thì chợt lão cảm ứng được thứ gì đó, giống như một cách cổng không gian sắp mở ra vậy.
Lão mở cửa đạp không phóng lên trời, đúng lúc này một vết rách không gian mở ra cùng một thân ảnh xuất hiện. Một lão già không kém tuổi Ngô Bảo Thần, sau lưng có một đôi cánh bướm màu hồng phấn. Không ai khác chính là Hồng Mông Phấn Diệp – Hồng Mông trưởng lão, thích màu hồng ghét sự giả dối.
Ngô Bảo Thần nhận ra người này không hề yếu hơn mình thì đề phòng cao độ, thận trọng lên tiếng : ” Cao nhân phương nào tới?”
Hồng Mông không có ý đến gây chuyện bèn đáp : ” Ta danh xưng Hồng Mông, Ngươi phải chăng là gia chủ Ngô Bảo gia? Ta có chuyện muốn nói!”
“Ta với ngươi không quen biết! Có chuyện để nói sao?” Bảo Thần nói.
“Quả thật không quen, nhưng cháu trai của ngươi thì có. Thằng bé đâu rồi?”
“Ý ngươi là Bảo Long?”
Sau khi biết đối phương không có địch ý, Bảo Thần cũng thu liễm lại sức mạnh của bản thân. Cả hai hạ xuống đất rồi bắt đầu trao đổi, sau khi biết Long đã chết và hiện tại đang xông pha ở Linh Giới thì lắc đầu ngao ngán nói : ” Vậy là xong rồi! Con bé Diệp Thanh có ở đây không?”
“Diệp Thanh con bé ở trong nhà, ngươi quen con bé sao?”
“Có chút thân tình!”
“Ở phía bắc có chuyện gì sao? Nhìn vẻ mặt lo lắng ở một Trung Đế như ngươi quả là lạ.” Bảo Thần lên tiếng hỏi.
Hồng Mông không giấu diếm, bèn nói :
” Có một vài chuyện khiến ta đau đầu! Chắc ngươi cũng biết về vụ trấn động không gian cách đây hơn một tuần chứ? Có một sinh vật khổng lồ có khả năng xé rách không gian đã tấn công Hà Nội, nó mạnh ngang một Đại Đế khiến liên minh phía bắc một phen khốn đốn. Dựa vào những gì thu thập được thì sinh vật đó đến từ vũ trụ, do có ai đã liên kết không gian nơi đó với trái đất nên chúng có thể cảm ứng được và tới đây với mục đích xâm lược địa cầu.”
Bảo Thần cũng đem kể cho Hồng Mông nghe về vụ việc xảy ra của cuộc thi nơi mà 4 vị trưởng tộc phải dùng cả Tứ Đế Hạ Bệ Trận mới có thể đánh bại người khổng lồ cũng mạnh ngang Đại Đế.
“Chưa hết, cách đây 3 ngày tại tokyo Nhật Bản có một con quái vật đạt cấp Thánh xuất hiện cũng bởi một vết rách không gian tàn phá thành hoang tàn. Ngươi dân đang vô cùng hoang mang, chính phủ các nước bắt đầu vào việc lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất. Chính phủ nước ta cũng đồng tình nhưng vẫn cần có những thành viên đủ mạnh để tham gia.”
Bảo Thần vuốt râu, nét mặt căng thẳng cực kì : ” Nếu thực sự như vậy thì quả thật vô cùng nghiêm trọng, con quái vật cấp Thánh kia bị đánh bại chưa?”
“Chưa rõ thông tin nhưng có người quay phim được nó khi nó lao mình xuống biển lẩn trốn. Hiện tại Nhật Bản và Hàn Quốc đang huy động vô số tàu chiến và cường giả phong tỏa hàng trăm hải lý trên biển. Nếu có phát hiện gì sẽ trực tiếp thông báo tới liên hiệp quốc để đưa ra ý kiến chung. Mức nguy hiểm này đạt ngưỡng tối đa đe dọa đến nhân loại nên không có quốc gia nào làm ngơ được.”
Hồng Mông nhíu mày, sau đó nhìn về hướng nam rồi lạnh lẽo nói : ” Phía Lào, Thái Lan thì đã dò ra được tung tích của nguồn phát ra tín hiệu không gian cho lũ quái vật này xuất hiện, thật lạ rằng Sài Gòn có tới 4 vị Trung Đế mà không phát hiện ra người gây ra chuyện này.”
“Liên hiệp quốc và đặc biệt hơn là Trung Quốc đang nghi ngờ Việt Nam ta đứng sau mọi chuyện. Chính phủ nước ta thì đã phát lệnh toàn quốc truy tìm nơi phát ra nguồn giao động không gian đó, bất quá chỉ có người tới cấp Đế mới truy tìm được.” Hồng Mông vuốt trùm râu bạc, căng thẳng nói.
“Ở đâu? Ta hoàn toàn không cảm nhận được.” Bảo Thần nghiêm trọng hỏi.
“Đất mũi Càu Mau!”