Anh Trai Thần Cấp – Chương 82 Dị Hỏa? – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Anh Trai Thần Cấp - Chương 82 Dị Hỏa?

….Cây búa Bạc chạm vào mặt trống, một tiếng gõ rền vang xa hàng trăm mét kéo theo một cỗ kình lực cùng vô vàn tia chớp hắc ám đánh xuống đối đầu với quả cầu năng lượng của người khổng lồ đang bắn lên trên.
RẦM!
Tiếng động lớn đến mức làm cho cả vùng không gian xung quanh nứt ra theo hình mạng nhện, có thể đổ vỡ bất kì lúc nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng toàn bộ sẽ bị chôn vùi mãi mãi trong không gian này.
Bất chợt, phía trên đỉnh đầu của trận pháp xuất hiện mỗi lỗ hổng sâu hun hút, một cánh tay thò ra….
….
Trong chiến trường….
Long đang băng băng phá hủy trụ của các đội khác, các đội khác cũng làm tương tự như vậy cho tới khi chỉ còn lại 4 tế đàn.
Khi 4 tế đàn là công trình duy nhất còn đứng thì những luồng sáng trắng phóng thẳng lên trời cao rồi cả chiến trường thay đổi hình dạng.
Những cơn động đất không làm cho những thí sinh nao núng, họ ngay lập tức dùng toàn bộ sức bình sinh chạy về phía trung tâm của chiến trường rồi gặp nhau.
Khi gặp được Long, đội của hắn liền tiến tới rồi Bảo Minh hỏi : ” Giờ thì sao?”
Long chỉ về phía trung tâm đấu trường rồi nói : ” Hạ gục nó!”
Khi câu nói của hắn vừa dứt thì chiến trường hoàn toàn thay đổi, chuyển từ rừng cây xanh tốt sang một bề mặt khô cằn với những dòng dung nham chảy chậm xung quanh giống như đứng trong lòng trái đất vậy.
Từ dòng dung nham nóng chảy đó, một cái đầu thò lên khiến mọi người ngoại trừ Long đều phải thất kinh. Đó là một sinh vật lai giữa rắn và rồng, hai sừng nhọn hoắt cùng với cái miệng đầy răng nanh.
“Long Xà Hỏa! Linh thú cấp Tướng, sức mạnh 200.000.” Tiểu Hắc cung cấp thông tin ngay lập tức cho Long, đây là mục đích cuối cùng của cuộc thi. Khi có một đội chiến thắng và mở ra trung tâm đấu trường thì sinh vật này sẽ được giải phóng. Tất nhiên không phải để thử thách đội thắng cuộc mà là để các vị trưởng tộc can thiệp và đánh bại nó bởi trong người nó chứa một thứ mà ai cũng muốn…Dị Hỏa!
Dị Hỏa không giống với hỏa thông thường của Bảo Minh, Dị Hỏa ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Long Xà Hỏa là linh thú cổ đại bị phong ấn dưới chiến trường này hàng ngàn năm, trước kia thực lực nó rất mạnh có thể đánh ngang cơ một Đại Đế của nhân loại. Nhưng khi bị phong ấn thì thực lực của nó chỉ còn ở cấp Tướng, lý do là bởi nó vô tình nuốt phải Dị Hỏa tên là Long Tước Phục Hồn Diễm….một loại dị hỏa mà bất cứ ai muốn tăng cường sức mạnh đều thèm khát.
Mục đích của việc phong ấn nó lại thay vì giết nó là bởi nếu giết chết nó thì Dị Hỏa sẽ tự bạo theo chủ nhân, hơn nữa sức mạnh quá khủng khiếp đến từ Long Tước Phục Hồn Diễm này đến Đại Đế còn phải kiêng kị.
“Nó sao?” Bảo Minh nuốt nước bọt, toát mồ hôi hột nói.
“Phải!” Long gật đầu, sau đó đi tới chỗ Bảo Linh. Nàng liền hiểu ngay hắn cần buff sức mạnh liền thi triển rồi hôn lên má hắn một lần nữa.
Trần Khôn đứng đó không xa, hắn khó tin nhìn Long Xà Hỏa rồi thầm nghĩ : ” Có phải Dị Hỏa mà ông nội nhắc tới ở trong cơ thể con này? Vậy phải chiếm bằng được.”
Sau đó, Trần Khôn quay sang nói với Long
: ” Ngươi nói chỉ cần hạ con này là cổng không gian sẽ mở đúng không?”
Long gật đầu xác nhận, sau đó thì lấy trong túi quần ra một thanh sắt. Thanh sắt đó biến dài ra rồi một ngọn kích tinh xảo xuất hiện….Lôi Long Thiên Kích!
“Bảo Vật Hạ Cấp? Ngươi cũng có sao?” Trần Khôn ngạc nhiên thốt lên.
Long còn ngạc nhiên hơn, bởi bảo vật giờ rất ít thông tin để người thường có thể biết tới vậy mà thằng này lại biết Lôi Long Thiên Kích là Bảo Vật Hạ Cấp, tên này không thể xem thường.
“Sao ngươi biết?”
“Ờ thì ta cũng có mà!” Trần Khôn gãi đầu sau đó lấy ra trong túi quần một cái chuôi kiếm hình phượng hoàng, chuôi kiếmdao lập tức mọc ra lưỡi kiếm cho tới độ dài vừa đủ thì dừng lại rồi nói thêm : ” Đây là Hỏa Phụng Thiên Kiếm! Là một đôi với Lôi Long Thiên Kích của Ngươi.”
“Ặc! Đồ đôi?” Long trợn mắt khó tin, tính hỏi cho ra nhẽ thì Long Xà Hỏa không muốn xem tấu hài bất chợt gầm lên rồi trườn ra khỏi dòng dung nham nóng chảy mà lao tới tấn công đám người trước mặt.
Vì đã được thông báo từ trước, ai lấy đều quyết tâm hạ gục con quái này nếu không muốn bị nhốt ở đây vĩnh viễn. Thế nên khi Long Xà Hỏa lao tới thì ai lấy đều nhanh chóng lui ra xa nhường chỗ cho màn mở combat đầu tiên dành cho Long cùng Trần Khôn.
Long nắm chặt thân Kích, đầu ngọn kích xuất hiện những tia lôi điện xanh lam rồi hắn lao lên đối chiếc thẳng mặt với Long Xà Hỏa. Sức mạnh của tất cả thí sinh đã được khôi phục như ban đầu vì khi trung tâm đấu trường mở ra có nghĩa cuộc thi đã kết thúc, việc đặt cấm chế lên người thí sinh cũng bị bài xích.
Thôn Thiên Phệ Địa Lôi có khả năng thôn phệ vạn vật, hắn bao phủ quanh thân Kích để có thể hấp thụ sức nóng từ cơ thể Long Xà Hỏa giúp mọi người dễ dàng chiến đấu.
Khi Long lao lên thì phía sau, Trần Khôn cũng đồng dạng phi thân tới với Hỏa Phụng Thiên Kiếm trên tay. Những ngọn lửa li ti bay quanh lưỡi kiếm sắc bén tinh xảo rồi nhập vào lưỡi kiếm khiến chúng trở lên sắc bén hơn gấp mấy lần.
Cả hai đều tiếp cận Long Xà Hỏa rồi tung chiêu.
Long phóng lên rồi cắm mũi kích vào đầu Long Xà Hỏa nhưng da nó quá dày cùng với lớp vảy giống như vảy rồng cứng cáp khiến đòn công kích của Long vô hại, ngược lại hắn còn bị cái đầu lớn của Long Xà Hỏa rất văng ra xa vài trục mét rồi cắm đầu xuống đất. Trần Khôn cũng chung số phận khi vừa vung kiếm lên đã bị chiếc đuôi khổng lồ của Long Xà Hỏa quất trúng bay tít mù khơi.
Màn mở combat tệ nhất trong lịch sử chiến trường không gian, mọi người còn lại tự thân vận động lại với nhau. Ai có khả năng phòng thủ liền tung chiêu để kết hợp với nhau tạo ra một tấm màn chắn trước những dòng dung nham bắn ra từ miệng Long Xà Hỏa thẳng về hướng bọn họ.
Nhưng mà tấm màn chắn đó chỉ chịu đựng được có vài giây rồi vỡ nát, tất cả bỏ của chạy lấy người tìm đường sống.
“Nó mạnh quá! Không thể dùng cứng đối cứng với nó được.” Bảo Minh vừa thoát khỏi những dòng dung nham nóng chảy thở phì phò nói.
Bảo Tuấn cũng đồng dạng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề là làm cách nào? Chợt Bảo Linh lên tiếng : ” Em nghĩ em có cách!”
“Em sẽ thử dụ nó xem sao!” Bảo Linh nói với vẻ tự tin, nhưng sau đó nàng bị Bảo Tuấn cùng Bảo Minh nhất quyết không cho tới gần bởi nguy hiểm.
Lúc này Long mới rút được đầu lên khỏi đất, xoa xoa cái lưng ê buốt rồi mắng thầm : ” Mẹ kiếp! Ê có cách gì đánh con này giúp với.”
“Hừm!”
“Hừm cái gì? Có cách thì nói đi.”
Tiểu Hắc giọng lơ đi : ” Ngươi tự đi mà tìm cách! Chẳng phải bảo không cần ta còn gì?”
“Ặc! Vẫn giận cơ à? Như con gái vậy.” Long nói, rồi chợt hắn thấy chiếc nhẫn trên tay siết chặt ngón tay mình, cùng với lời mắng của Tiểu Hắc : ” Vớ Vẩn! Ai bảo ngươi ta là con gái, bộ con gái hay giận lắm chắc.”
” Không phải thì thôi làm gì nhảy dựng lên thế! Chỉ cách đánh con này đi.”
“Không!”
“Chỉ đi mà! Năn nỉ đó.” Long hết sức xuống nước van xin, cuối cùng thì Tiểu Hắc cũng phải đồng ý.
“Thôi được rồi! Ngươi nhìn kĩ xem trên trán Long Xà Hỏa có gì?” Tiểu Hắc nói, Long liền nheo mắt nhìn lên trán Long Xà Hỏa đang điên cuồng tấn công những người kia thì phát hiện : ” Thấy rồi! Một vài mảnh vảy bị tróc ra.”
“Hiểu rồi chứ?”
“Hiểu!” Long gật đầu, vảy của Long Xà Hỏa rất cứng nhưng phần da bên dưới lại khá mềm vài dễ tổn thương. Nếu có thể công kích vào phần đó thì có thể chế ngự nó.
Long xách kích lên vừa chạy vừa gọi Trần Khôn : ” Ê! GÂY MẤT TẬP TRUNG CHO NÓ ĐI TA CÓ CÁCH RỒI.”
cũng chẳng cần biết Trần Khôn có nghe thấy hay không nhưng Long cứ thế chạy đuổi tới gần vị trí Long Xà Hỏa rồi khiêu khích nó : ” Ê CON GIUN ĐẤT KIA! LẠI ĐÂY MÀ ĂN TAO NÀY.”
Nghe được những lời này, Long Xà Hỏa hiểu tiếng người và rất tức giận khi bị một thằng ranh con trêu trọc liền chuyển mục tiêu sang Long. Long đứng im tại chỗ mà chuẩn bị dịch chuyển tức thời, một bóng người bay vụt qua đầu Long đó là Trần Khôn, hắn cầm kiếm chém vài đường kiếm khí sắc bén về phía mắt của Long Xà Hỏa làm nó phân tâm.
Rồi Bảo Minh cùng Bảo Tuấn mỗi người di chuyển một bên rồi cùng ập vào phần dưới của Long Xà Hỏa mà đánh tới tấp.
Bảo Linh không có ai cản bước nữa, liền chạy tới chỗ Long và ôm chầm lấy hắn rồi cơ thể nàng biến mất chỉ còn lại bộ đồ rơi xuống đất.
Long cũng bất ngờ, hắn cảm nhận một cỗ sức mạnh mãnh liệt cuộc trào trong cơ thể, sức mạnh này khác hoàn toàn với Long Lực. Long cũng không biết Bảo Linh đã làm gì bởi khi đó hắn quay lưng lại với nàng nên không biết khi hai bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Linh chạm vào người hắn thì một giọt nước mắt của nàng đã rơi xuống đất. Làm cho mặt đất xanh tốt trong một phạm vi rất nhỏ…sức mạnh của sự sống.
“Nhanh lên thằng kia!” Trần Khôn gắt khi thấy Long đứng ngây ra đó.
“Rồi!” Long nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ chống kích xuống đất dáng đứng oai phong. Long Xà Hỏa vặn mình hất văng Bảo Minh cùng Bảo Tuấn, sau đó còn dùng đuôi quất Trần Khôn văng xa. Sau đó lao tới như hung thần há miệng cùng răng nhanh nhọn hoắt về phía Long.
Phập!
Miệng Long Xà Hỏa khép lại nhưng không có Long bên trong, hắn đã Dịch chuyển tức thời lên trên cao rồi chĩa thẳng mũi kích về hướng đầu của con rắn mà gầm lên : ” XUYÊN TÂM LÔI KÍCH! “
Lôi Long Thiên Kích từ trong tay Long phóng ra mang theo hàng tấn những tia sét bao phủ xung quanh thân, cộng thêm với tốc độ như một viên đạn khiến nó có sức công phá cực kì kinh khủng.
SỤT!
Mũi kích đâm trúng nơi bị tróc vảy của Long Xà Hỏa khiến nó đau đớn gầm lên rồi gục xuông, đồng thời là một luồng kình lực nóng rát từ cơ thể nó phóng ra toàn bộ chiến trường làm nó rung lên và bắt đầu đổ vỡ. Mặt đất nứt ra còn dung nham thì phun lên thành từng cột cao hàng trục mét.
Khè! khè!
Long Xà Hỏa bị đánh trúng vào điểm chí mạng thì liền gục xuống mà thở phì phò đau đớn. Long tiến tới nhìn thẳng vào mắt con thú rồi nói cho nó nghe : ” Phong ấn cả ngàn năm, cô độc cả ngàn năm, giải thoát ngươi thì ngươi sẽ quậy phá rồi bị ai đó đủ mạnh giết chết…có đáng không?”
Long Xà Hỏa ánh mắt hoang dại dần chuyển sang ánh mắt bi thương, nó đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh đang dần xụp đổ mà như vui mừng cho số phận của nó. Một đời oanh liệt tung hoành tự do tự tại rồi bị cầm tù ngàn năm, tất cả cũng chỉ vì ngọn lửa nó nuốt phải. Vậy chi bằng bỏ nó đi rồi để cho kẻ trước mặt kết liễu cuộc đời bi phẫn của nó.
Cái đuôi của Long Xà Hỏa ngóc lên rồi đung đưa tạo thành một giai điệu mê hoặc khiến tất cả mọi người đều mụ mị đi không nhận thức được gì trừ Long.
Sau đó nó nghiêng đầu lên để hở cổ rồi khép hờ đôi mắt nhìn Long như muốn nói gì đó, Long không cần nghe cũng hiểu rằng nó chấp nhận bị Long giết để được giải thoát khỏi cuộc sống này.
Dị Hỏa sẽ tự bạo khi chủ nhân chết đi, Long không cần Dị Hỏa nên chẳng bận tâm cho lắm. Hắn biết khi tự bạo cần một khoảng thời gian và thế là quá đủ để hắn đưa tất cả mọi người ra khỏi đây bằng cổng không gian khi Long Xà Hỏa chết.
Long rút kích ra khỏi trán Long Xà Hỏa rồi vung lên hạ xuống dứt khoát, cái đầu của nó lìa khỏi xác kết thúc cuộc đời đầy bi ai. Nhưng khi Long thu kích lại thì có một bóng hình mỹ nhân tần tại dưới dạng linh hồn mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn rồi mỉm cười nói : ” Cảm ơn cậu bé!”
“Linh hồn của Long Xà Hỏa đây sao? Thật là đẹp.” Long cười đáp lại.
Linh hồn Long Xà Hỏa trên người khoác bộ váy cổ trang thời xưa, lúc còn sống bà chắc chắn là một đại mỹ nhân. Đôi mắt tuy mờ ảo nhưng vẫn đẹp đến chết người nhìn Long rồi nói : ” Dị Hỏa đã dung hợp với linh hồn của ta rồi! Nếu cậu muốn có nó thì đây.”
Long cúi đầu kính trọng nói : ” Ta không cần Dị Hỏa, bây giờ người có thể siêu thoát rồi.”
“Ta cũng muốn lắm…nhưng không thể!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.