“Ai làm bảo vệ?”
Long vừa che mặt vừa lắc đầu hỏi lại, Bảo Minh thì biết thừa nhưng không phơi bày ngay mà còn nói ý : ” Vậy sao? Ta hỏi cho em gái ta thôi, nó bị một tên bảo vệ mới vào làm dở trò đồi bại. Hình như là vỗ mông hay sao á, ngươi mà thấy hắn thì nhớ nói lại với ta.”
Ặc!
Long cãi : ” Chưa sờ, mới nhìn chút thôi!”
Rồi xong, Long quay ngoắt sang Diệp Thanh rồi cầm tay nàng nói như không mấp máy môi : ” Lát anh giải thích…lát anh giải thích!”
Sau đó quay sang trừng mắt với Bảo Minh
: ” Muốn gì ở ta thì nói!”
“Haha…rất tốt, ta thích tính cách của ngươi. Nhìn ngươi khá là lạ chắc là con của ai đó bên nước ngoài về đúng không?”
“Ừ, chứ cho là thế thì sao?”
Bảo Minh hai mắt đảo đảo nhìn khá làn gian, nói : ” Nếu vậy thì ta với ngươi là anh em họ, cũng coi như là người thân mà đã là người thân thì giúp đỡ nhau một chút chắc không sao.”
“Giúp thế nào?” Long hỏi, hắn cũng không có địch ý với người này và hơn hết tên Bảo Minh này cũng là cháu của Ngô Bảo lão gia, nếu hắn kết bạn được thì không chừng sẽ là bảo kê cho hắn khi có chuyện không hay xảy ra.
“Chuyện này tạm thời ở đây không nói được, đợi sau buổi hôm nay gặp nhau ở ao cá sân sau.” Nói xong, Bảo Minh rời đi về vị trí ban đầu của hắn.
Sau đó Long đem kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở ao cá lúc hắn không may rúc vào váy con nhà người ta cho Diệp Thanh nghe để nàng không hiểu lầm. Sau đó lại tiếp tục xem tỷ thý.
Bảo Hùng cùng vợ cũng đang chăm chú xem tỷ thí, hai người hỏi nhau : ” Liệu con có tới kịp không nữa?”
Lý do mà Bảo Hùng không gọi điện, không đưa địa chỉ cụ thể cho Long là bởi vì đó là nguyên tắc của gia tộc. Không riêng gì Long mà tất cả những đứa cháu khác của gia tộc đều chỉ được đưa một chút thông tin ít ỏi và phải tự tìm tới đây, nó thể hiện sự khôn khéo phần nào của mỗi người để đánh giá rằng tuy là cậu ấm cô chiêu nhưng họ thực sự có tài, có thể xoay sở tình huống tốt.
Việc Long chưa tới nơi khiến hai người rất lo, sợ hắn xảy ra chuyện mà đâu biết rằng hắn đã ở đây vài ngày và còn suýt chút nữa đắc tội với một cô cháu gái của gia tộc.
Trên sân tỷ thí, là hai thanh niên anh tuấn phi phàm đang lao vào nhau tung ra những chiêu thức lợi hại. Một người mang nguyên tố Mộc còn một người mang nguyên tố Thủy, cả hai đều cân tài cân sức.
Đúng lúc này người mang nguyên tố Mộc đập tay xuống đất gọi ra vô vàn dây leo quấn lấy đối thủ và giành chiến thắng.
Trong lúc đó, trợ lý của Ngô Bảo lão gia xem lại danh sách đăng kí để gọi cặp đấu tiếp theo nào ngờ có một cái tên lạ hoắc.
Ngô Bảo Long???
“Ai có cái tên này, lão gia người xem.”
Nhìn cái tên trên danh sách, Ngô Bảo lão gia nhíu mày suy nghĩ : ” Ta chưa nghe qua cái tên này, tìm xem trong những đứa cháu của ta còn ai chưa có mặt ở đây.”
“Để xem!” Sau khi kiểm tra bằng máy tính, người trợ lý đáp : ” Thiếu con trai của con út Bảo Hùng của ngài.”
“Vậy sao? Nếu thằng bé đó đã tới và điền tên vào danh sách này thì quả không đơn giản. Để xem lát nữa nó có xuất hiện không, nếu có cơ hội thì bắt thằng bé lại ta có chuyện muốn hỏi.” Ngô Bảo lão gia vuốt vuốt chùm râu nói, sau đó đưa mắt về phía sàn đấu.
“Rõ!”
Vì thời gian mỗi cặp dấu diễn ra chỉ khoảng vài phút nên con số vài trăm người đăng kí nhanh chóng giảm dần, những ai chiến thắng sẽ có một trận nữa còn những ai thua thì xuống làm khán giả.
Cái tên tiếp theo Bảo Minh và Bảo Trí…
Khi nghe tới hai tên này thì mọi người được phen vỗ tay nồng nhiệt bởi cả hai đã ghét nhau từ trước, giờ lại được đấu với nhau nên có thể sẽ có cuộc chiến đã mắt.
Khi mà có tiếng hô bắt đầu thì cả sàn đấu đột nhiên tỏa ra luồng khí nóng mạnh mẽ, Ngô Bảo lão gia liền ra lệnh : ” Hạ màn chắn xuống!”
Ngay lập tức, hàng loạt những cột kim loại mọc lên từ tứ phía của sân đấu và phóng ra những chùm năng lượng tạo thành một tấm màn chắn kiên cố.
Luồng khí nóng đó là do Bảo Minh tạo ra, trên tay hắn bây giờ xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ nhạt. Là một loại dị hỏa.
Dị hỏa cũng giống như dị lôi, rất hiếm và khó tìm. Long nhờ có Long Nữ ban cho mới có được Thôn Thiên Phệ Địa, còn tên Bảo Minh này thu được dị hỏa là do một lần liều mạng của hắn tại mỏ than Quảng Ninh.
Lửa thông thường đã nóng, dị hỏa lại càng nóng. Bởi thế mà ngay khi gọi ngọn lửa đỏ nhạt đó ra thì một bên tay áo của Bảo Minh đã bị cháy rụi.
Nhìn thấy thế, Bảo Trí chỉ cười nhạt một tiếng và dẫm chân xuống đất làm cho sức nóng kia nguội dần và thay vào đó là một khí chất lạnh lẽo âm hàn.
Dị Băng!
Hàng loạt mũi dao kết tinh từ băng bay lơ lửng phía sau Bảo Trí rồi theo sự điều khiển của hắn mà lao về phía Bảo Minh như tên bắn.
Bảo Minh không hề sợ hãi, hắn vung tay lên thành hai nắm đấm lửa sau đó đưa ra cản phá công kích của những mũi băng kia.
Tiếng hỏa diễm cùng băng nứt vỡ tan vào nhau, hai người chuyển sang đánh cận chiến khi Bảo Minh phóng tới áp sát rồi tung ra hàng loạt những cú đấm mang hỏa diễm nóng rực.
“Liên Hoàn Đấm!”
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Thoắt một cái đã có một bức tường băng mọc lên ngăn cách giữa hai người, bức tường băng này nhìn khá là cứng cáp. Nhưng khi liên hoàn đấm của Bảo Minh đánh vào thì vỡ vụn nhưng cũng đủ để cản toàn bộ uy lực của cuộc tấn công.
“Băng hỏa giao tranh, thật là đã mắt!” Bảo Quyền ngồi rung đùi hít thuốc lá nói. Sau đó nhìn sang con trai hắn ngồi ngay bên cạnh với ánh mắt như kiểu kích tướng.
Bảo Quý thấy cha mình khen hai thằng em họ, liền nổi máu nóng : ” Cha cứ yên tâm! Băng hỏa mĩ lệ đánh cho đẹp thôi, đem con với hai đứa nó lên bàn cân quả là khác biệt.”
“Tự tin vậy sao? Nếu con dành vé một trong năm người đi thi thì cha sẽ thỏa mãn với con một điều, bất cứ điều gì.”
“Cha nói lời giỡ lời!” Bảo Quý cười đáp lại cha hắn, nắm tay khẽ nắm chặt vì đang nghĩ xem mình sẽ đòi thưởng gì.
Trong khi đó, ở phía ngoài cổng có một đôi nam nữ đứng bất động. Vì không có bảo vệ nên hai người đó dễ dàng trèo tường vào trong. Người nam cầm một chiếc hộp vuông màu đen kì lạ mà chắc chắn không ai muốn biết bên trong là thứ gì.
Đôi nam nữ này tiến đến khu nhà của bảo vệ rồi ra tay hạ gục một bảo vệ và một giúp việc sau đó mặc đồ của họ lên người. Che dấu mọi chuyện xong thì hai người đó tới nơi đang diễn ra buổi tỷ thí với chiếc hộp đen kì dị.
“Nè bảo vệ không được tới khu này, quay lại.” Một tên vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen chặn đường đôi nam nữ nói. Nhưng khi vệ sĩ này vừa chạm vào người của nam nhân kia liền bị một thứ màu đen quỷ dị bám lấy giống như cao su. Quá hoảng vệ sĩ liền lùi lại rồi gỡ thứ kia ra nhưng không được và cuối cùng bị thứ dịch đen đó bao phủ toàn thân trong chốc lát và mất mạng. Do ở góc này khá khuất người nên không ai để ý.
Trên sàn đấu, sau những pha ra vào hợp lý, hai đối thủ đã mệt mỏi và tung hết chiêu thức. Cuối cùng Bảo Minh dành chiến thắng khi tóm được điểm yếu của Bảo Trí là giới hạn khả năng di chuyển nên đã tốc chiến tốc thắng.
Sau khi Bảo Minh chiến thắng rời khỏi sàn đấu, Ngô Bảo Long là cái tên được gọi lên khiến mọi người đều chú ý bởi chưa từng nghe qua cái tên này, mà người ngạc nhiên nhất chính là cha mẹ của Long. Bảo Hùng cùng Gia Hân nhìn nhau bằng ánh mắt nửa mừng nửa lo sau đó nhìn tứ phía rồi dừng lại ở một vị trí nơi có một thanh niên khôi ngô tuấn tú đang bước tới.
“Ai vậy?”
“Chưa gặp bao giờ, hình như là mới tới đây lần đầu.”
Mọi người tò mò một chút, Ngô Bảo lão gia nhìn về phía vợ chồng con trai út với ánh mắt thâm sâu hơn người lão biết là Long và Bảo Hùng nhất định có quan hệ huyết thống bởi giống nhau tới 6 phần. Vậy là đứa cháu trai lão chưa từng gặp mặt lại bằng cách nào đó điền tên vào danh sách thi đấu khi chưa tới đây lần nào.
“Thú vị!” Lão vuốt vuốt chùm râu nói.
Khi Long bước lên sàn đấu, chợt có tiếng hét thất thanh từ một góc khiến mọi người chú ý.
“Có chuyện gì vậy?”
“Người đó!….người đó….!!” Một cô gái bị té ngã sau đó hoảng sợ chỉ tay về phía trước nơi có một người đang bị thứ gì đó màu đen bao bọc lấy rồi mất hút. Sau đó chất dịch màu đen đó bao phủ toàn bộ rồi tạo ra một cơ thể cường tráng hơn rất nhiều cùng cái đầu trọc lốc và miệng rộng đầy răng nanh ( bác nào xem VENOM rồi thì dễ hình dung).
“Thứ chết tiệt gì vậy? Mọi người mau tránh xa nó.” Bảo Quyền vội lên tiếng, hắn đạp đất phóng tới đá một phát khiến sinh vật kia ngã văng ra đất lùi lại hàng chục mét.
“Cha cẩn thận!” Bảo Quý hô lên, sau đó cũng chạy ra đứng cùng với cha hắn.
Mọi người thì khá sợ hãi mà lui ra xa nhất có thể. Long đứng bất động trên sàn đấu, một cơn gió lạnh lẽo heo hắt cuốn vài chiếc lá khô bay qua mặt hắn. Không ai chú ý đến hắn mà tập trung hết vào thứ kia, một cảm giác hụt hẫng không hề nhẹ.
Sinh vật kia sau khi gượng dậy thì gầm lên một tiếng chói tai, sau đó nói giọng khàn đặc : ” Cái cơ thể này yếu quá, ta cần cái mới tốt hơn.” nói xong hắn nhìn chằm chằm vào Bảo Quý rồi liếm mép lao tới. Những móng vuốt sắc nhọn xòe ra như muốn xé xác bất kì bố con thằng nào.
“Mau tránh ra, ta có cách trị nó.” Bảo Minh từ phía sau lao lên trên tay tụ hai quả cầu lửa màu đỏ nhạt sau đó đưa lên miệng rồi hét lớn : ” HỐNG!”
Tức thì một cột lửa bắn ra thẳng về phía sinh vật kia giống như hắn đang phun ra lửa vậy. Sau đó Bảo Minh xoay người đưa chân lên cao và giáng xuống một cú rất mạnh khiến mặt đất nứt toác cùng một tiếng nổ nhỏ.
“Chết đi con!”
“Hự óe!”
“Có chuyện gì thế?” Mọi người thấy Bảo Minh khi xông vào đám lửa do chính mình tạo ra để tấn công sinh vật kia thì liền bị nó nắm đầu đánh như chó rồi đá đít văng xa ra ngoài.
“Hừ! Khó đối phó đây, cùng lên.” Bảo Quyền nghiến răng sau đó cùng con trai lao lên tấn công sinh vật kia.
Bảo Minh bay tới chỗ Long thì cắm đầu xuống đất rồi được hắn kéo lên : ” Sao ngươi nghĩ lửa có thể hạ nó?”
Bảo Minh xoa xoa cái mông ê ẩm đáp :
“Ai biết đâu! Thấy con này giống trên phim mới xem, tưởng cũng sợ lửa!”
“Ặc!”
Long ngao ngán, hắn nhìn dáo dác xung quanh và thấy cha mẹ mình vẫn khá ổn ở phía xa thì cũng thở phào đôi chút.
Binh! Binh!
” KHÔNG!”
Bảo Quyền bị đấm văng ra xa cắm đầu cầy một vệt dài trên đất sau đó gào lên, vì thằng con trai của lão khi sơ ý đã để sinh vật kia nuốt mất. Khi nuốt xong thì kích thước nó lớn ra và thay đổi một chút rồi vung tay đánh bay Bảo Quyền.
” Sức mạnh của nó đang gia tăng!” Long nhíu mày ngạc nhiên hoảng hốt.