Sau khi không còn chiếc xe nào tới nữa thì Long có thông báo phải đóng cổng lại, cổng này không thể mở bằng tay mà cần có nút điều khiển. Cả cánh cổng cùng hai cột trụ hai bên đều là chứa bên trong một cỗ máy vận hành khá lớn, đủ hiểu độ chịu chơi của gia tộc này thế nào.
Công việc mở cổng đã kết thúc, Long được nghỉ ngơi liền tranh thủ về hú hí với Diệp Thanh một chút nhưng ai ngờ hắn vừa bước tới cửa phòng thì thấy rất nhiều giày dép của bảo vệ để ở cửa. Cách cửa đóng chặt bên trong, Long biết Diệp Thanh rất mạnh và thông minh nhưng hắn vẫn lo lắng không thôi liền đạp tung cửa xông vào.
Rầm!
Sau khi cánh cửa bị đá văng, cảnh tượng trước mắt là một đống bảo vệ đang nằm chồng lên nhau và tất cả đều tím mắt bầm môi.
Còn Diệp Thanh thì đang ngồi tựa lưng vào ghế đôi chân thon dài vắt chéo nhau mà lướt face trên điện thoại. Thấy Long đạp cửa thì liền chạy tới ôm chầm lấy hắn hồi rưng rưng nước mắt : ” Huhu…lúc anh đi có mấy người này vào tìm em rồi định giở trò tập thể. Em sợ quá thế là đánh họ ra thế này…huhu.”
“Ặc! Nhẹ tay vậy cơ à?” Long cười khổ, sau đó đá đít từng tên một ra ngoài.
Thái độ đáng yêu vừa rồi của Diệp Thanh chỉ là tấu hài cho thêm vui chứ thực ra nàng đã nghiêm túc đánh mỗi tên vài chưởng để cho bọn này bớt mơ tưởng lại.
“Người có thể đụng vào người của ta, tất nhiên không phải ai trong các ngươi hết!” Diệp Thanh hung dữ nói, sau đó níu tay Long rồi bắt hắn sửa lại cánh cửa.
Việc diễn ra trong căn biệt thự kia thú thực bảo vệ ở ngoài này chẳng biết gì hết. Bất quá chỉ có các người giúp việc mới được phép đi lại mọi ngóc ngách để dọn dẹp nên ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Long đã gặp và thân với một nữ giúp việc, cô gái này nhan sắc bình thường nhưng có giọng nói khá là ngọt ngào. Nàng cho biết Ngô Bảo lão gia thường chỉ ra ngoài khi thực sự cần thiết còn không sẽ ở trong phòng cả ngày, nghe nói là bế quan tu luyện. Còn nhưng đứa cháu của lão hôm nay tới là để thăm ông vì ít khi về thăm ông, nói đến đây Long cứ thấy nhồn nhột, chẳng phải hắn còn chưa nhìn thấy mặt ông nội hắn sao?
Vậy là việc hoàn thành nhiệm vụ đó giao cho Diệp Thanh, nàng và người giúp việc kia đổi vị trí cho nhau. Diệp Thanh mặc đồ giúp việc vào rồi có thể dễ dàng vào căn biệt thự, việc nghe ngóng thông tin nàng sẽ lo liệu.
Còn nữ giúp việc kia ở lại đóng giả làm bạn gái Long cho các bảo vệ khác đỡ nghi ngờ.
Diệp Thanh cùng hai cô giúp việc khác đang đi trên hành lang rộng lớn rồi chia nhau ra mỗi người lau dọn một chỗ. Cùng lúc đó căn phòng phía trước đột nhiên có tiếng động lớn giống như bàn ghế bị xô đẩy, sau đó có tiếng kêu gào của đàn ông.
Diệp Thanh hít một hơi rồi bước lại gần, hai cô giúp việc còn lại liền kéo tay nàng ngăn cản rồi nói : ” Đừng có lại gần căn phòng đó!”
“Tại sao?”
“Cô là người mới đúng không? Căn phòng đó là nơi mà thiếu gia Bảo Tuấn hay lui tới để xả phiền phức, mỗi lần như vậy là không ai dám lại gần. Căn phòng đều tan hoang sau khi cậu ấy rời khỏi và nhiệm vụ của chúng ta là đến dọn dẹp mớ hỗn độn đó.”
“Sao anh ta phải gào thét ầm ĩ vậy chứ?” Diệp Thanh tò mò hỏi.
“Là vì tiểu thư Bảo Linh ấy, cậu ta yêu tiểu thư say đắm cho đến khi biết hai người là anh em họ. Rồi lão gia bắt quả tang và cấm đoán họ thế nên mới thành ra như vậy.”
Trong khi Diệp Thanh đang moi móc thông tin từ những người giúp việc nhiều chuyện thì Long trong lốt bảo vệ đang đi dọc ao cá cảnh để kiểm tra như thường lệ. Đúng lúc này cũng có hai bóng người đi tới đây nhưng dáng vẻ thần thần bí bí như ăn trộm.
“Thiếu gia! Người làm việc này liệu có ổn không?”
“Yên tâm! Ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Cả hai đều là nam, một người là vệ sĩ còn một người là Bảo Minh, gã say hôm trước Long gặp ngay ở cổng lớn. Hai tên này đang định bắt trộm cá dưới ao lên để làm gì thì không biết nhưng khá là gấp gáp.
Sau khi xác định không có ai ở xung quanh, Bảo Minh kia vội vã quăng mồi xuống rồi bắt đầu dùng Tinh Thần Lực đem tấm lưới ra giữa ao nơi mà hắn quăng mồi.
Chủm!
Một con cá bị tóm gọn và hai tên này hí hửng đem cá về như là sắp có món ăn ngon, nhưng ai lại đi ăn cá cảnh bao giờ? Nghĩ vậy Long từ trong bụi rậm thò đầu ra rồi cảm thấy có điều gì không đúng. Rõ ràng hắn núp dưới tán cây mà giờ nó lại mang sắc trắng.
Khịt khịt mũi, hắn nói : ” Thơm quá! Mùi nước hoa phụ nữ!”.
Rồi hắn nước lên thì thấy một màu hồng kẻ sọc trắng, cùng với bộ mông được ôm khít. Sau đó là tiếng hét của con gái và Long giờ mới nhận ra mình đang rúc đầu trong váy của ai đó. Hắn gan lỳ cố nhìn thêm rồi bị một cước của ai đó đá bay ra xa cắm đầu xuống ao cá cảnh.
“Tiểu thư Bảo Linh người không sao chứ? Để tôi dạy dỗ tên bảo vệ này một trận.” một cô gái có mái tóc bấm mặc vest ngầu lòi hỏi Ngọc Linh, sau đó tiến đến ao cá nắm đầu Long lôi như chó tới trước mặt Bảo Linh.
Bảo Linh bấy giờ vẫn còn đang chết chân khi có một nam nhân rúc vào trong váy, nàng đứng như trời trồng cho đến khi sực tỉnh thì thấy Long và người kia đang lời qua tiếng lại.
“Xin lỗi tất cả chỉ là tai nạn!”
“Tên bảo vệ quèn như ngươi! Chui vào bụi rậm rình rập gái nhà lành còn già mồm. Ta đánh cho ngươi chừa cái thói đó đi.”
“Thôi đủ rồi!” Bảo Linh khẽ gắt, sau đó đứng tới giữa hai người Long rồi đưa tay ra về phía Long ý định muốn kéo hắn đứa dậy : ” Nào! Đứng lên đi.”
“Cảm ơn tiểu thư, xin lỗi cô tôi thực sự không cố ý chỉ là trong bụi đó có rắn nên tôi mới tìm cách bắt vì biết tiểu thư đang tới!” Long nói như thật, mắt hắn không chớp lấy một cái do mặt quá dầy.
“Anh thật tốt bụng!” Bảo Linh nói, nàng khẽ nở một nụ cười tỏa nắng.
Bảo Linh đưa ánh mắt trong veo nhìn Long rồi thoáng đưa sang hướng khác một cách vội vã như tránh né, nàng có cảm giác tên bảo vệ này khá có thiện cảm. Còn nữ vệ sĩ kia của Bảo Linh thì ngược lại, nhận ra vẻ huyền bí từ Long khi nàng cảm ứng được hắn khá mạnh nhưng lại chỉ có 5 điểm sức mạnh.
“Con rắn bị tôi xử rồi! Thôi xin phép đi tước.” Long gãi đầu nói, sau đó chạy mất hút vì sợ phải chịu trách nhiệm cái vụ rúc vào váy con gái nhà người ta.
Bảo Linh thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn theo, nữ vệ sĩ kia ngạc nhiên liền hỏi :
“Tiểu thư! Thái độ đó là sao?”
“Sao…là sao?”
“Tên bảo vệ đó rõ ràng đã vô lễ với người, hắn chui vào váy người đó. Vậy mà người không có chút gì quan tâm đến việc đó cho lắm.”
“Ơ vậy sao! Thôi kệ anh ta đi dù gì cũng mới nhìn một chút thôi.” Bảo Linh nói cho qua nhưng thật ra mặt nàng đang đỏ hết cả lên đồng thời trái tim đập liên hồi vì cảm giác xấu hổ cứ thế từ đâu xuất hiện.
Nữ vệ sĩ kia cũng lấy làm lạ, từ trước tới giờ vị tiểu thư này rất băng thanh ngọc khiết. Số lượng nam nhân tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay, người thân thiết nhất là Bảo Tuấn thiếu gia nhưng mấy năm nay tình cảm giữa hai người đang có dấu hiệu đi xuống.
Chẳng lẽ chỉ vì như vậy là lại thản nhiên sau khi bị một người xa lạ chui vào trong váy rồi nhìn thấy hết như vậy.
Rồi hai người đi dạo quanh ao cá, Long chạy biến về phòng khi có thông báo từ Diệp Thanh là mọi thứ đã đâu vào đấy.
Cuối cùng thì mọi thứ đã xong xuôi và chờ ngày diễn ra cuộc tỷ thí giữa những người trẻ tuổi trong gia tộc.
Hai ngày sau, khoảng sân rộng được dùng là nơi dựng võ đài để các thí sinh giao thủ. Bấy giờ tất cả những người trong gia tộc đều có mặt và đang tiến vào phía cổng. Long vẫn giả làm bảo vệ mở cổng để có thể nhận diện càng nhiều người càng tốt.
Cái gia tộc này không có gì ngoài tiền nên ai cũng là ông chủ bà chủ, cậu ấm cô chiêu nên trai xinh gái đẹp nhiều vô kể. Phong cách ăn mặc toát ra vẻ cao sang quyền quý chứ không giống như cha mẹ và Long có cuộc giống giản dị ngoài Hà Nội.
Tất nhiên có cả cha mẹ của hắn nhưng khi thấy họ Long đã cúi đầu tránh né, việc gặp gỡ sớm không tạo nên bất ngờ. Vì là cuộc thi của gia tộc nên chỉ có người trong gia tộc mới được phép có mặt, sau khi đóng cổng lại thì các bảo vệ cũng sẽ lui hết xuống để việc an ninh lại cho các vệ sĩ.
Long sau khi về phòng thay bộ quần áo ra rồi dẫn Diệp Thanh tới khu khán đài đã được dựng sẵn để làm khán giả. Với dáng người nuột nà ba vòng hoàn hảo nên Diệp Thanh chỉ cần khoác lên mình bộ váy đẹp là giống như nữ thần vậy, cộng thêm gương mặt xinh đẹp không góc chết khiến ai lấy đều bị hớp hồn.
Khi thấy một đôi trai sinh gái đẹp lạ mặt thì có người tò mò : ” Ô kia là con cái nhà ai vậy? Xinh trai đẹp gái quá.”
Dẫn Diệp Thanh tới chỗ ghế ngồi, hai người hướng mắt về phía sân khấu nơi mà Ngô Bảo lão gia đang đứng chuẩn bị tổ chức buổi tỷ thí, xung quanh mọi người cũng thôi trò chuyện mà tập trung hướng về phía trước.
“Như ta đã nói hôm trước, đây là tỷ thí chứ không phải sinh tử nên không được ra tay quá nặng. Bằng không sẽ chịu phạt theo gia quy của gia tộc.”
“Rõ!”
“Bây giờ thì bắt đầu thôi, trước khi bắt đầu thì ta muốn nói rằng hôm nay rất vui khi con cháu đông đủ. Hiếm khi có dịp như vậy nên sau buổi hôm nay thì sẽ có yến tiệc, sau cùng là buổi liên hoan nếu chúng ta giành chiến thắng trong cuộc thi sắp tới.”
Sau khi nói mỏi mồm, cặp đấu đầu tiên cũng được diễn ra. Cuộc chiến này thì mọi người đã khá hiểu nhau vì đều là anh em họ, nên đánh qua đánh lại khá là đẹp mắt và hiểu ý. Tiếng vỗ tay hoan hô khi có ai đó chiến thắng và tiếng động viên khi có ai đó thua cuộc.
Do độ tuổi không quá 25 nên có rất nhiều người mạnh vô đối nhưng tuổi tác không cho phép, đành ngậm ngùi làm khán giả xem bọn trẻ cào cấu.
Long đang theo dõi trận đấu, ánh mắt lơ đãng liếc qua vị trí của Bảo Linh đang ngồi khá xa rồi toát mồ hôi khi thấy một người bên cạnh Bảo Linh đang nhìn hắn như hổ đói, là Bảo Minh. Tên này nhíu mày nhìn Long rồi xô ghế đứng dậy bước tới.
“Á đù! Chẳng lẽ thằng này lại nhớ mặt mình trong lúc say? Nó mà kêu bảo vệ lôi cổ mình ra ngoài thì toi công sức mấy ngày nay.” Long thầm nghĩ, sau đó ngồi thấp người xuống kéo cổ áo lên che nửa mặt nhìn khá buồn cười. Diệp Thanh ngồi cạnh thấy vậy bèn đưa mắt nhìn về phía Long đang nhìn rồi véo tai hắn : ” Tia được gái xinh hả! Bộ dạng anh kìa.”
“Ui da…đâu có, cái thằng kia kìa.” Long hướng mắt về phía Bảo Minh đang hùng hổ đi tới cho Diệp Thanh xem.
“Hình như là cái tên hôm nọ say rượu ở cổng đúng không anh? Hai người quen nhau rồi à?”
“Làm gì quen? Hình như nó định tới lôi cổ anh ra ngoài hay sao ấy. Đưa anh mượn khăn tay của em nào.” Long vội vã lấy khăn tay của nàng rồi bịt lên mặt khi Bảo Minh vừa tới nơi. Hắn đưa mắt dò xét Long rồi ngồi xuống bên cạnh nói giọng lạnh lẽo : ” Bảo vệ! Ngồi đây làm gì?”
“Ặc! Ai là bảo vệ?” Long cãi bay cãi biến.