Tối hôm đó, Sau khi dùng bữa tại nhà A Nhinh thì Long ngồi bên bếp lửa trò chuyện cùng mẹ của nàng trong khi đang dùng dao đẽo một con trâu gỗ từ khúc cây cho em gái nàng làm đồ chơi.
A Nhinh thì ngồi thu liệu các lá thuốc nàng hái hồi sáng mà thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Long rồi mỉm cười. Họ dường như đã xóa tan khoảng cách với Long, chợt Long buông chú trâu gỗ đang đẽo dở xuống rồi đi ra ngoài rồi thoắt một cái đã biến mất.
Hắn lướt rất nhanh cùng với Anna về phía doanh trại của đám người Tàu Khựa kia. Anna trong đêm tối mái tóc xõa ra cùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía chiếc lồng sắt rồi hít một hơi sâu sau đó nói : ” Thứ trong đó dù là cái gì thì cũng không phải dạng tầm thường, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Long gật đầu, hắn nhìn xuống đám người đang đốt lửa trại rồi bàn bạc nói chuyện.
Đại loại là chúng nói : ” Sau khi xong việc ở đây thì chúng ta phải về ngay, có một chuyến hàng nữa cơ.”
” Gì cơ? Tên đền độn nào cứ thí nghiệm linh tinh rồi bắt chúng ta đổ vỏ vậy?”
“Ngươi thì biết gì, đây là những cỗ máy giết người hoàn hảo đấy. Nếu chúng được tung hoành ở đúng nơi thích hợp thì sẽ phát triển hùng mạnh.”
“Nhưng sao lại đem thả sang mấy nước láng giềng? Ở nước mình cũng có rất nhiều nơi thích hợp mà nhỉ.”
“Ngu! Mang về nhà mày mà thả.”
Mấy tên này đều là người thường không có dị năng, sức mạnh cao nhất cũng chỉ là 90 điểm trở xuống nên Long có thể đánh chết một tên chỉ bằng một lần kích điện. Hắn chưa vội ra tay mà nhìn về chiếc lồng sắt, có một sự tò mò khiến hắn muốn mở thứ đó ra.
Anna ánh mắt nguy hiểm nhìn đám người rồi liếm mép : ” Mẹ xử chúng nhé!”
Long trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu và cuộc tàn sát bắt đầu. Anna như cơn gió thoắt ẩn thoắt hiện lao xuống rồi trong thời gian ngắn đã xử gọn cả đám, sau đó lau máu ở miệng nói : ” Dở ẹc nhưng cũng đủ làm ấm bụng!”
Long lắc đầu chào thua, hắn nhảy từ trên cành cây xuống rồi tiến đến chỗ chiếc lồng rồi giật mạnh tấm phông bạt ra nhưng bên trong lại là một sinh vật nhỏ như con mèo con đáng yêu đang tròn xoe mắt long lanh nhìn hắn.
“Ủa sao lại là con này! Tưởng con khác chứ?” Long không chút đề phòng mở cửa lồng ra rồi đưa tay định bế nó lên thì nó chợt thay đổi ánh mắt nhìn Long như muốn ăn tươi nuốt sống rồi chợt cơ thể nó bành chướng ra một cách phi thường rồi dừng lại khi đạt khích thước của một con gấu bắc cực nhưng lại mang hình dạng của con hổ lông trắng vằn đen. Nó gầm lên một tiếng vang vọng núi rừng rồi phá vỡ chiếc lồng nhảy tới xòe móng vuốt ra định xé Long ra làm đôi thì Anna đã lướt đến giáng vào đầu nó một đấm khiến nó cắm đầu xuống đất bất tỉnh.
Khi Anna định giết con hổ thì Long ngăn lại vì hắn chợt nảy ý muốn nuôi thú cưng.
” Khoan đã! Đừng giết nó, con muốn đem nó về làm thú cưng.”
“Gì cơ? Nhìn nó có dễ thương đâu mà làm thú cưng, giết rồi để ta uống máu cho xong.” Anna nói, sau đó nàng nhe răng định cắn nó thì nó chợt teo lại thành kích thước con mèo hơi béo nhưng vẫn giữ nguyên màu của bộ lông.
Anna đổi ý định, túm chân nó nhấc lên rồi đưa cho Long rồi lấy ra một chiếc vòng đặc biệt đeo lên cổ con thú.
“Chiếc vòng lạ quá! Mẹ mua à?”
“Không! Chiếc vòng này mẹ dùng để khống chế Ma Sói nhưng giờ không dùng nữa nên đeo cho nó luôn, tác dụng khá tốt với bọn dã thú thích biến hình đấy.”
“Ồh! Vậy đem nó về nào, đỡ mối họa cho nơi này.”
Hai người đào một hố lớn rồi cho tất cả xác người xuống sau đó lấp lại như cũ. Khi hai người về thì cũng là nửa đêm, Long nghĩ đến lúc nên rời khỏi đây rồi nên quyết định rời đi trong đêm vắng.
Sáng hôm sau, A Nhinh tỉnh dậy với một mảnh giấy cùng túi vải nhỏ. Nàng cầm tờ giấy mà run tay đọc : ” Cảm ơn những ngày cho tôi ở nhờ! Việc hôm qua tôi đã giải quyết xong rồi nên không còn gì nguy hiểm. Tôi biết cô là người có học thức và sẽ biết dùng thứ này đúng mục đích.”
Đọc xong, A Nhinh mở túi vải ra rồi ngạc nhiên khi trong đó là một vài đồng vàng cùng vài vòng tay cẩm thạch quý, một sợi dây truyền ngọc trai đen. Nếu đem tưng đây đến tiệm trang sức thì cũng kiếm được một khoản tiền, nàng nắm chặt tờ giấy trong tay rồi chạy ra ngoài hiên cửa như muốn tìm hắn nhưng lại thôi, có lẽ nàng đã cảm nắng hắn nhưng sau khoảnh khắc này nàng đã thực sự có cảm tình với hắn và muốn hắn làm con rể của mẹ nàng.
Em gái của A Nhinh chạy ra đứng cạnh chị, sau đó ánh mắt tiếc nuối nhìn vào chú trâu gỗ đã hoàn thiện cùng hai ‘Bảo Long’ chữ khắc trên bụng nó.
A Nhinh nhìn hai dòng chữ trên bụng trâu gỗ, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt thầm mỉm cười trong lòng, nếu hắn đã để lại tên như vậy thì chắc chắn sẽ nhớ tới nàng mà quay lại.
Lúc này, Long đang vác quan tài đến một xưởng đóng quan tài hắn tìm được rồi dùng một đồng vàng để mua chiếc xe vận chuyển quan tài của họ và được chấp nhận sau khi họ kiểm tra đây là vàng thật.
Long lái xe chứa quan tài phóng ra khỏi đó rồi bắt đầu về với gia đình. Anna trong thùng xe hỏi về chuyện trâu gỗ : ” Sao con lại để tên mình lại?”
Long cười đắc ý : ” Để cho cô bé biết tên nghệ nhân siêu phàm là con thôi…haha.”
“Xìu…con được lắm!” Anna nói, tay nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Hổ đang ngủ ngon lành.
Tiểu Hổ là cái tên nàng đặt cho nó theo phong cách Tàu Khựa. Chiếc vòng nàng đeo cho nó đặc biệt ở chỗ khi nó kích động hoặc muốn bung sức để chiến đấu hay hại người thì chiếc vòng sẽ cảm ứng được và mọc ra những chiếc gai kim loại về phía trong, nếu nó cố biến hình thì những chiếc gai sẽ đâm vào cổ nó rất đau đớn.
Chuyến xe từ Lai Châu đến Hà Nội cũng mất kha khá thời gian nên hai người tha hồ nói chuyện qua một ô cửa có màn che giữa cabin và thùng xe.
Diệp Thanh đang ngồi ở hiên cửa ngóng tình nhân về, chợt một chiếc xe chở quan tài đỗ ngay ở cổng rồi bấm còi. Tim nàng đập thình thịch và liền nghĩ đến cảnh tượng mà nàng không mong muốn nhất.
Cho đến khi nàng mở cổng rồi nhìn thấy mặt người lái xe sau khi Long khéo cửa kính xuống mỉm cười với nàng.
Hạnh phúc trong nước mắt, nàng lao tới ôm chầm lấy hắn khi hắn mở cửa bước xuống xe.
“Anh không gọi cho em! Cũng không nghe máy em…anh biết em lo lắng thế nào không huhu!!”
“Anh xin lỗi! Anh đem quà về cho em đây.” Long dắt nàng đến thùng xe rồi lôi cỗ quan tài ra khiến Anna chết lặng.
“Quà ở trong này chứ hihi!” Long gãi đầu nói.
Sau khi vào nhà, Long ra vẻ thần thần bí bí rồi kéo hết rèm cửa lại khiến nhà tối thui sau đó mở quan tài ra trong sự tò mò của Diệp Thanh bên cạnh.
Long bế Anna đang ngủ cùng Tiểu Hổ ra đặt lên ghế rồi quay trở lại khoe với Diệp Thanh về đống châu báu đá quý. Diệp Thanh không chú ý mà nhìn chằm chằm Anna rồi ánh mắt hung dữ hỏi : ” Ai kia?”
Long trả lời ngay : ” Mẹ nuôi anh đó! Đừng hiểu lầm.”
“Mẹ nuôi sao?”
“Em xem…với đống này mình ăn chơi phè phỡn hết đời.” Long nói, sau đó lấy một chiếc vòng đeo cho nàng.
Sau khi Anna tỉnh dậy cả ba đã có cuộc nói chuyện, sau tất cả thì ai cũng hiểu đôi nét về đối phương và lúc này Long đi tắm.
Anna hỏi : ” Con là bạn gái nó vậy hai đứa chắc quan hệ rồi đúng không?” nàng hỏi mà mặt tỉnh bơ như không.
“A…dạ…có!” Diệp Thanh đỏ mặt, giọng nàng hạ xuống nhỏ nhất có thể vì xấu hổ, ai đời lại hỏi trực tiếp như vậy.
“Vậy con thấy nó sao?”
“Sao là sao ạ?”
“Thì nó đó, lúc quan hệ đó nó có hoàn hảo không?” Anna hỏi trắng trợn, tay nàng thì vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Hổ.
Diệp Thanh đơ ra không biết phải trả lời sao, sau đó thì Long cũng vừa tắm xong và giải nguy cho nàng.
“Mẹ đi tắm đi!”
“Ừ! Mẹ cũng đang muốn xả hết mệt mỏi trên người đây, đi tắm vẫn là tốt nhất.” Anna nói sau đó vào phòng tắm, vì biết nàng có thói quen ngâm mình trong bồn tắm nên sẽ khá lâu, Long liền tranh thủ tới ôm Diệp Thanh một cái rồi hôn má nàng.
“Em đi nấu ăn đã!” Diệp Thanh khẽ chống cự một chút nói, sau đó đi tới phòng bếp và Long lẽo đẽo đi theo. Hắn luồn tay qua lớp áo rồi ngự lại tại nơi bầu vú căng tròn của Diệp Thanh mà mân mê : ” Nhớ nó quá!”
“Bỏ ra! Mẹ anh nhìn thấy bây giờ.” Diệp Thanh giọng ôn nhu khước từ nói.
“Lo gì, bà ấy tắm lâu lắm mình tranh thủ tý.” Long nói sau đó hôn lên cổ nàng làm Diệp Thanh nhột nhột cười phá lên sau đó nàng quay lại thì bị môi hắn chiếm lấy môi nàng.
Hai tay vòng ra phía sau ôm lấy gáy người tình, nàng trao cho hắn nụ hôn ngọt ngào. Long nhấc bổng nàng lên đặt mông nàng ngồi bên bàn bếp sau đó hắn đặt hai tay lên eo nàng.
Môi chạm môi lưỡi chạm lưỡi, Long rời môi nàng rồi vén áo ngực lên và rúc vào hôn hít bầu ngực sữa làm Diệp Thanh thở gấp, hai mắt lim dim tận hưởng, miệng khẽ phát ra những tiếng rên nho nhỏ.
“A!”
Diệp Thanh kêu khẽ một tiếng, nàng ôm đầu Long mà sung sướng cong người đón nhận môi lưỡi hắn nghịch phá ngực mình, ngực nàng rất nhạy cảm và Long đánh vào điểm yếu này nên hắn kích thích không ngừng. Đang trong giai đoạn cao trào thì có tiếng cửa phòng tắm mở ra làm hai người giật bắn mình buông nhau ra.
“Long ơi mẹ quên không đem đồ thay rồi, con đi mua giúp mẹ.”
Long nhìn Diệp Thanh rồi ngây người ra, nàng khẽ nói : ” Để em lấy đồ của em cho mẹ anh mặc tạm.”
Long khẽ lắc đầu : ” Không được đâu! Mẹ anh hơi lạ một chút nên không thích mặc chung quần áo với ai cả, thôi để anh chạy ra đầu ngõ mua cho mẹ một bộ đơn giản mai sẽ dẫn đi mua sau.”
“Ừm vậy cũng được!”
Long chạy ù đi mua một bộ đồ mà con trai hay con gái đều mặc được, xong đem về cho Anna và lại tìm cách tranh thủ với Diệp Thanh.
Tối đó sau khi dùng bữa xong, Anna và Diệp Thanh cùng nhau rửa bát trong khi Long đi dạy dỗ Tiểu Hổ vì con này vừa về tới đã đi cắn giầy dép của mọi người.
“Nè con!” Anna nói.
“Dạ!” Diệp Thanh đáp.
“Tối nay con ngủ một mình nhé, mẹ muốn ngủ với Long.”
“Ơ…nhưng!”
“Mẹ con mà, phải chia sẻ chứ. Con nghe lời mẹ đi khi nào mẹ sẽ nói tốt về con cho mẹ ruột Long.” Anna mắt đảo đảo nói, miệng nở nụ cười gian gian.
“Nhưng mà anh ấy lớn rồi…không chừng lại…làm ba cái chuyện bậy ba lúc ngủ mơ.” Diệp Thanh lo lắng nói, nàng bị dính mấy lần rồi nên có chút lo ngại với Anna về vấn đề này.
“Không có đâu, con biết hồi nhỏ nó thích mặc váy và hay làm nũng mè nheo lắm không? Mẹ toàn phải ôm nó thì nó mới chịu ngủ đấy.”
“Át xì!” Long xụt xịt mũi, hắn chừng mắt nhìn Tiểu Hổ rồi cầm dép gõ nhẹ vào đầu nó mắng : ” Mày chửi tao đấy à? Mai khỏi ăn cơm nhé.”
“Vậy cơ ạ?” Diệp Thanh ngạc nhiên nói.
“Chứ sao nữa, hồi đó mẹ toàn gọi nó là công chúa mà nó cũng chịu luôn. Giờ không biết mặc váy còn đẹp nữa không chứ giờ nó to con quá.”
“Hay lát mình thử đi ạ!”
“Ừ ý hay đấy.”
Long bế Tiểu Hổ bước vào nhà thấy hai nàng đang nói chuyện vui vẻ thì có dự cảm chẳng lành liền nhìn xuống Tiểu Hổ, nó cũng đồng dạng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi kêu meo một tiếng sau đó nhảy xuống ghế sofa mà nằm dài.
Biên Giới Việt – Trung, tỉnh Lai Châu…..
Một người mặc quần áo đen lưng dắt thanh kiếm dài hai bên hông đem theo hai khẩu súng hắn đang độc hành trong rừng núi, hắn đi tới một hang động thì dừng lại vì giữa vùng nước có một con thuyền kì lạ đang nổi lềnh bềnh.
Hắn chỉ để lộ ra con mắt đen láy nhanh nhẹn, sau đó có tiếng cành cây gãy ở khoảng cách khá xa. Hắn nhanh như chớp rút súng ra chĩa về hướng đó bóp cò.
Chíu!
Súng lắp giảm thanh nên hầu như không phát ra tiếng, một viên đạn duy nhất và từ trong bụi rậm hắn lôi ra một người mặc đồ dân tộc Thái.
Người này là nữ và bị hắn xuyên qua đầu, tên áo đen kéo theo người phụ nữ rồi vất xác lên chiếc thuyền kia rồi đi thuyền sâu vào trong hang.
Rầm!
Tên áo đen cùng vô vàn mảnh thuyền vụn bắn ra ngoài rồi rơi xuống nước. Chiếc thuyền này đã cài bom và hết hạn sử dụng sẽ phát nổi.
Tên áo đen cay cú, hắn liền vác cái xác của người phụ nữ ban nãy lên rồi đi ngược lên phía thượng nguồn nơi tiếp giáp với Tàu Khựa.
Tại đây có một cột mốc bằng bê tông đánh dấu lãnh thổ đường biên, phía xa là một con suối nhỏ và phía bờ bên kia là Tàu Khựa. Người áo đen này ném cái xác xuống suối rồi lội qua sang lãnh thổ Trung Quốc mà nói : ” Cuối cùng thì cái ngày này đã tới rồi!”