Trái đất đang trong thời kì đỉnh cao của khoa học công nghệ, những robot dần thay thế con người làm những công việc nguy hiểm dễ gây thiệt mạng.
Năm 2020 liên hiệp quốc tuyên bố phóng thành công tàu thăm dò vũ trụ có tên Kim Cương Xanh lên khoảng không bao la ngoài kia để đi tìm sự sống khác ngoài trái đất. Ở đâu đó trong vô vàn các hành tinh ấy sẽ có những hành tinh điều kiện thích hợp cho sự sống như là trái đất.
Tàu vũ trụ Kim Cương Xanh đưa tổng cộng 20 người ra ngoài không gian, với mục tiêu không thấy sự sống không trở về họ quyết định đi tới một hành tinh mà đã được nghi ngờ rằng có thể có sự sống.
Cuộc hành trình đó không hề dễ dàng…
Dương hôm nay không đi làm, hắn mấy hôm nay cứ bị ám ảnh với cái đêm định mệnh kia mà rúc ở nhà không ra khỏi phòng mặc cho vợ có gọi thế nào đi chăng nữa.
Hoa thấy chồng vậy thì rất lo lắng, nhưng hỏi han thì chồng không nói gì khiến nàng thất vọng.
Đang chùm chăn thì đột nhiên một tiếng mèo kêu khiến Dương giật mình bật dậy và hốt hoảng khi thấy một con mèo to với đôi mắt xanh lam và bộ lông cùng màu.
“Cút ngay! Sao mày lại vào được đây!” Dương tức giận, cầm dép lên phi về phía con mèo rồi quát.
Con mèo né được sau đó lao ra khỏi phòng hắn nhưng về hướng nhà bếp, biết vợ đang nấu ăn nên Dương vội đuổi theo con mèo vì vợ hắn rất sợ mèo.
Dương chạy được đến nửa đường thì nghe tiếng hét của vợ, vội vã lao đến đỡ khi nàng vừa ngửa người ra.
“Chồng ơi…bụng em đau quá! Hình như con sắp ra.” Hoa bấu chạt tay chồng kêu.
Dương vội gọi taxi rồi gọi cho bố mẹ hai bên rồi dẫn vợ đến bệnh viện và sinh hạ một bé gái kháu khỉnh.
Cảm giác được bế đứa con đầu lòng trên tay, Dương không kiềm được nước mắt xúc động.
Sau khi ở viện lo hết mọi thủ tục, Dương quay trở về nhà lấy ít đồ và phát hiện một xác mèo nằm ngay trong gian bếp và đang trong giai đoạn phân hủy.
Ghê tởm, Dương dọn cái xác đem bỏ thùng rác rồi lau sạch chỗ đó đi nói : ” Hôm qua mình không để ý lắm, chẳng lẽ vợ đã đập chết con mèo?”
Hai vợ chồng đặt tên cho con là Minh Châu, Minh Châu từ lúc sinh ra đã không khóc mà cười. Lại có đôi mắt long lanh tuyệt đẹp phảng phất ánh xanh giống như mắt con lai.
Một tuần sau khi Minh Châu trào đời thì cô bé mới được về nhà và cuộc sống mới bắt đầu
Hà Nam…
Cách đây vài năm, nơi đây mọc lên một quần thể chùa được mệnh danh là lớn nhất thế giới tên là Chùa Tam Chúc.
Nói thật không ngoa chứ nếu mà mấy đoàn làm phim Việt Nam đến đây quay phim cổ trang thì chẳng kém gì Tàu Khựa.
Long có một cuộc hẹn ở đây và hắn đã có mặt. Đang ngồi ăn kem mát lạnh trong quán thì có điện thoại.
Long đến cổng chùa lúc buổi tối thì gặp một người, nhìn từ phía xa chỉ thấy một bóng lưng hoàn mỹ đến động lòng, khoác trên người bộ váy trắng tinh khôi thuần khiết với mái tóc vàng óng ả xuôn mượt xõa ra.
Khi nàng quay mặt lại giống thiên thần vậy, đôi mắt long lanh, chiếc mũi cao cùng bờ môi căng mọng chuẩn con gái châu âu.
Thấy Long, nàng lộ ra một nét ngạc nhiên rồi bước tới phía hắn, hắn cũng vậy bước tới phía nàng cho đến khi hai người cách nhau một khoảng đủ gần thì dừng lại.
Long mở lời : ” 12 năm rồi!”
Cô gái kia đáp bằng tiếng việt : ” Thời gian trôi nhanh thật, lớn như vậy rồi.”
Long cười, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc nàng thiếu nữ tây âu rồi trầm giọng ngọt ngào : ” Em vẫn xinh như ngày nào!”
Cô gái kia e lệ tránh cử chỉ tay Long, sau đó đưa tay lên chạm vào má hắn khiến hắn mê ly rồi bất ngờ nắm cổ áo Long kéo hắn đập đầu xuống đất khiến nền gạch nứt vỡ sau đó đá hắn vào cột rồi đấm một cú vào ngay cạnh đầu hắn rồi trợn mắt quát, ánh mắt long lanh khi nãy thay bằng ánh mắt u mị tà ác : ” Nhóc con hỗn xược! Dám gọi mẹ nuôi bằng em?”
“Ặc! Đùa thôi mà mẹ, con chừa rồi.” Long tái mặt, hắn nhìn sang vết lõm in hình nắm đấm trên cột đá rồi thầm cảm ơn trời vì đầu mình không nằm ở vị trí đó.
“Mẹ phá hoại của công rồi, chuồn lẹ trước khi có người phát hiện “. Long nói sau đó nắm tay nàng dắt đi.
Cô gái này tên là Lilianna tên thường gọi là Anna, nhìn vẻ ngoài như gái mười tám vậy thôi chứ thực ra bạn sẽ không tin nếu tác tiết lộ tuổi của cô nàng này đâu. Cô là người châu âu, 12 năm trước đã có duyên nên gặp Long và nhận hắn làm con nuôi và tất nhiên được sự đồng ý của gia đình Long. Để kể về cô gái này thì sẽ mất không ít chương.
Anna bước theo bóng lưng cao to của Long, hắn nắm tay nàng dắt đi như vậy không khác gì lúc mà nàng dắt hắn đi ngày xưa.
“Thôi buông tay ra!” Anna đẩy tay Long nói.
“Ủa mẹ nuôi sao vậy? Con làm gì sai ư?”
Đúng lúc này, Có một nhóm thanh niên cũng đi ngang qua và thấy Anna xinh đẹp như tiên thì nổi máu dê gái tiến lại trêu trọc.
“Helo bây bê! Nhìn đã biết là gái tây rồi, có biết tiếng việt không em?” Một thằng tiến sát tới chào hỏi.
“Đù bọn này liều vl!” Long đứng đó khoanh tay thầm nghĩ, chờ đến lúc bọn này bị nàng đánh cho ra bã.
Nhưng trái với suy nghĩ của Long về sự báo đạo của nàng, Anna lại tỏ ra vô cùng lúng túng và ánh mắt toát lên sự nhút nhát không nói thành lời : ” Mau…mau tránh ra…tôi không quen các người!”
“Ây…nói lưu loát tiếng việt luôn tụi bay, trước lạ sau quen em ơi, muốn đi chơi cùng tụi anh không?”
Anna lại bối rối hơn nữa, nàng không biết phải làm gì mà quay sang nhìn Long bằng ánh mắt cầu cứu.
“Thằng đó là bạn trai em à? Thôi không sao để bọn anh nói chuyện với nó.” Tên kia nói, sau đó huýt sáo ra hiệu cho mấy tên xung quanh tiến tới chắn trước mặt Long như kiểu chó chuẩn bị cắn người.
Long vẫn bình tĩnh, hai tay xỏ túi quần đứng tựa vào cột. Thấy vậy tên kia trợn mắt : ” Bồ mày ngon! Bọn anh mượn tạm mai trả thế nhá ok.”
Nói xong hắn khoác vai Anna rồi kéo đi, Long chớp mắt một cái mấy tên trước mặt đều ngã lăn ra đất tê liệt do bị kích điện từ hắn, sau đó lướt như bay đến chụp lấy tay tên đang khoác vai Anna rồi bẻ ngực lên khiến tên kia kêu oai oái : ” A….sao mày! Bọn kia mau dậy cho tao.”
Tên kia còn chưa hết bất ngờ vì đám đàn em bị hạ đo ván trong chưa đầy một nốt nhạc thì một cơn đau lan lên tận não khi mà tay hắn bị Long bẻ gãy.
“A…đau quá…a..tha..tha cho tao!”
Long đứng lên trước Anna rồi buông tay ra đẩy ngã tên kia xuống đất rồi lạnh lùng nói : ” Cánh tay chạm vào cô ấy coi như bỏ được rồi!” dứt câu, hắn rút dao ra chém bay cánh tay tên này rồi thu dao lại bình thản dẫn Anna rời khỏi đó trong sự sợ hãi đau đớn của tên kia và sự ngạc nhiên trong ánh mắt Anna.
Sau khi tới một chỗ vắng vẻ, hai người ngồi xuống ghế đá và lúc này Long lên tiếng hỏi : ” Ban nãy làm mẹ nuôi sợ rồi! Con xin lỗi.”
Anna nhìn Long thật kĩ, cậu bé ngày nào nhút nhát khóc nhè nay đã lớn và rất mạnh mẽ đứng ra bảo vệ nàng. Anna kéo Long lại gần, dùng hai bàn tay trắng ngọc ngà thon thả sờ lên má hắn rồi vuốt vuốt hỏi : ” Có đúng là con không Long! Sao con thay đổi quá vậy?”
Long đáp : ” Chỉ có mẹ nuôi là vẫn đẹp như xưa!”
” Biết nịnh nọt rồi đấy! Lúc nãy con làm mẹ sợ quá.” Anna nói.
Long cười : ” Nó đụng đến mẹ nuôi! Con chưa lấy mạng của nó là may rồi.”
“Mà Long này! Con lớn như vậy rồi có bạn gái chưa? Đã quan hệ chưa?” Anna tròn mắt hỏi, nàng là người phương tây nên suy nghĩ thoáng hơn so với con gái Việt.
Long cười cười, hắn đành nói thật : ” Có từng quan hệ! Mà thôi không nhắc chuyện này nữa mẹ định ở đây đến bao giờ ạ.”
Anna vuốt mái tóc ngắn của Long, sau đó nhéo nhẹ tai hắn rồi sờ xuống đến cổ đến vai rồi chạm hờ vào ngực gì dừng lại rồi nhíu mày : ” Để ta xem kĩ lại nào, con lớn quá rồi có còn tè dầm không, có còn mặc đồ con gái nữa không hả?”
“Ặc! Con lớn rồi ạ, mẹ cứ xem con là trẻ con vậy.” Long cười khổ.
“Có gì đáng xấu hổ sao? Hồi đó con mặc váy rất đẹp mà, y như con gái vậy á. ” Anna trêu ghẹo Long bằng được thì mới hả hê.
Nhưng Long thấy nàng tuy cười nhưng không thực sự vui, hắn chợt cầm lấy tay nàng rồi nhẹ hỏi : ” Mẹ nuôi đang có chuyện buồn sao? Mẹ có thể nói với con mà sao phải giấu!”
Anna mặt đơ ra một lúc, nàng đã cố che đi cảm xúc thật nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra, nàng rụt tay lại khỏi tay Long rồi lên giọng bề trên : ” Con nít biết gì mà hỏi! Cứ định để ta ở đây hay sao?”
Long thở dài, nếu nàng đã không nói thì chắc đó điều khó nói ra nên hắn không hỏi nữa, việc của hắn bây giờ là khiến nàng vui lên.
“Chúng ta đi ăn nhé!”
” Được thôi nhưng phải về trước bình minh đấy.” Anna mặt lạnh tanh nhưng trong lòng thầm mỉm cười.
Tìm một quán ăn đêm vắng vẻ cách đó khá xa, Long dẫn Anna vào gọi ra hai tô phở bò thơm lừng mùi nước lèo. Anna rất thích ăn phở vì món đầu tiên nàng ăn khi đặt chân tới Việt Nam là phở.
Tô phở nóng hổi bốc khói nghi ngút, Anna gắp vài cọng phở bỏ vào miệng rồi tấm tắc khen ngon.
Sau đó hai người dắt nhau đi đây đi đó loanh quanh, chủ yếu là đi dạo và tâm sự là chính bởi cả hai đã lâu không gặp.
Chợt Anna ho lên một tiếng rồi lảo đảo và được Long đỡ lấy, hắn lo lắng hỏi : ” Mẹ nuôi sao vậy?” Nhưng trong đầu hắn lại nghĩ ” ủa bà ấy mạnh như vậy há lại bị bệnh?”
Anna lắc đầu : ” Không sao! Hơi mệt chút thôi, trời cũng sắp sáng rồi ta cần nơi an toàn.”
” Vậy đi thôi!” Long nói sau đó dẫn nàng đi thuê một phòng khách sạn.
Thuê phòng xong cũng là lúc bình minh, trong căn phòng tối om không bật đèn Anna ngồi bịch lên chiếc giường thư thái.
Long nói : ” Thôi mẹ nghỉ ngơi nhé con ra ngoài trước.”
“Đi đâu mà đi, ở lại ngủ với mẹ nuôi nào!” Anna liếm mép, sau đó túm cổ áo Long vật hắn ra giường rồi nhào lên người hắn khiến đường cong cơ thể của nàng bị hắn chiếm tiện nghi nhưng đó hoàn toàn không có lỗi của Long.
Hắn cười khổ : ” Mẹ à con lớn rồi! Không thích ôm ấp thế này nữa đâu.”
“Bậy nào! Chẳng phải lúc trước vẫn thích như này sao, giờ lại bày đặt giả nai.” Anna cười khúc khích nói.
( chap sau sẽ kể về mối quan hệ ngày xưa của Long và Anna và lý do vì sao hắn lại nhận nàng làm mẹ nuôi. Mong mọi người hưởng ứng)