Mặt đất đột nhiên rung lên không ngừng, Văn Phong ôm cái mồm đầy máu hốt hoảng la lên : ” ái éo ì ậy!”
Mặt đất chợt sụp xuống tại một vị trí rồi một cột sáng màu xanh lam phóng thẳng lên trời.
Cột sáng cao ngang tầm cuộc đánh nhau của Hồng Mông trưởng lão cùng Hoàng Phi lão nhân thì dừng lại, bên trong cột sáng ẩn hiện một bóng người.
Khi cột sáng xuất hiện thì hai lão già thôi không đánh nhau nữa bởi có một sức mạnh khủng khiếp giải phóng ra từ phía cột sáng trực tiếp phá vỡ bức tường kết giới.
Linh hồn Long Nữ sau khi tạm chiếm cơ thể Long đang bay giữa không trung phất tay một cái, toàn bộ chiêu thức của hai lão già kia đều tan biến.
“Là…Thần!” Hồng Mông trưởng lão cùng Hoàng Phi lão nhân run rẫy nói, hay lão bay lùi lại rất xa tránh khỏi Long.
Giọng nói kép của cả nam và nữ cùng đồng thời vang lên khi Long mở miệng nói : ” Thật là thoải mái!”
Long Nữ vuốt mái tóc ngắn của Long, sờ ngực và cơ bụng rồi bắp tay nói : ” Thật là cường tráng a! Ta thích.”
Nói xong nàng tùy tiện phất tay lên một cái khiến cho Hồng Mông trưởng lão cùng Hoàng Phi lão nhân rơi xuống cắm đầu xuống đất mà không thể phản kháng.
Sau đó, nàng phất tay thêm một cái, 4 kẻ đang đánh với Diệp Thanh và Kì Vũ cũng chịu trung số phận nằm bẹp xuống đất như có thứ gì đó nặng khủng khiếp đè lên người.
Diệp Thanh ngước mắt lên trời, thấy Long khắp người tỏa ra ánh sáng xanh lung linh, cánh tay nàng giật liên hồi phản ứng mãnh liệt rồi kéo nàng bay lên trời.
Kì Vũ vỗ cánh bay theo định kéo nàng lại nhưng bị nàng cản : ” Ta không sao! Hình như anh ấy đang gọi ta.”
Diệp Thanh bay đến bên cạnh, Long Nữ chỉ bằng cảm nhận từ xa đã biết cô bé này đã có một chút sức mạnh từ miếng ngọc bội nên chẳng làm lạ.
Long Nữ kéo Diệp Thanh vào lòng rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn, thấy Long hôn mình Diệp Thanh thẹn thùng đón lấy mà không hay biết cơ thể nàng đang bị chiếm lấy.
Sau khi dứt nụ hôn, Long sực tỉnh và nhận ra mình đang lơ lửng trên không và bên cạnh là Diệp Thanh.
Lúc này khắp người nàng tỏa ra ánh sáng lung linh và Long biết nàng không phải nàng.
” Cơ thể này rất hợp với ta! Ta sẽ chiếm nó đem làm của mình.” Long Nữ trong thân xác Diệp Thanh tươi cười nói.
Long lắc đầu : ” Mau trả lại thân xác cho nàng ấy đi! Con xin người.”
“Mắc gì ta phải trả! Cô bé này được vảy của ta chọn thì tức là của ta, mà đã là của ta thì mắc gì phải trả lại.” Long Nữ bướng bỉnh nói, nàng xoay một vòng trên không trung rồi bay đi bay lại cười tíu tít : ” Cảm giác gió lùa thật là thích hihi!”
Ặc!
Long do được sức mạnh của nàng giữ lại nên vẫn lơ lửng thay vì rơi xuống đất, hắn nhất quyết đòi lại cơ thể cho Diệp Thanh, dù bằng bất kì cách nào : ” Long Nữ! Người hãy nghe con, trả lại thân xác cho nàng ấy. Con sẽ khôi phục thân xác cho người.”
Long Nữ dừng lại, bay tới đối diện Long tròn mắt : ” Ngươi biết cách khôi phục thân xác cho ta sao?”
“Giờ thì chưa! Nhưng chắc chắn biết.”
“Láo toét!” Long Nữ vung tay tát vào mặt Long một cái đau điếng mắng.
“Nếu không được thì người cứ chiếm thân xác của con đi! Trả lại thân xác cho nàng ấy.” Long xuống nước van xin.
“Ta là nữ, đương nhiên phải chọn thân xác nữ rồi chọn ngươi làm gì cho mệt.”
“Ặc!” Biết không thể nói với loại người cố chấp như vậy, Long bèn đáng thương khóc lóc tội nghiệp : ” Huhu…huhu….huhu!”
Long nữ thấy vậy thì ngạc nhiên : ” Ủa sao vậy? Mới đánh có một bạt tai mà đã khóc như con gái vậy trời!”
“Con khóc không phải vì con đau! Mà là vì con sắp mất vợ…hức.”
“Ý ngươi là cô bé này là vợ ngươi?”
“Đúng vậy! Huhu…ngày nào bọn con cũng làm tình hết, giờ người cướp đi nàng ấy rồi con biết làm cùng ai….huhu.” Long vừa khóc vừa chảy nước mũi giàn giụa xuống dưới.
“Là…làm….làm tình! Mỗi ngày?” Long Nữ giọng run run nói, bất giác cả người nàng nóng bừng lên nét mặt cực kì xấu hổ.
“Xin lỗi! Ta không cố ý….để ta trả lại.” Long Nữ nói, nàng đối với chuyện quan hệ trai gái này chỉ dừng lại ở mức nhung nhớ ai đó chứ chưa tiến xa hơn nên cũng xấu hổ vì thân xác này được hưởng nhưng linh hồn không được hưởng. Tự ái quá cao, nàng quyết định trả lại thân xác cho Diệp Thanh.
Long sực nhớ rằng linh hồn Long Nữ nếu ra khỏi căn phòng đó mà không nhập vào một thân xác thì sẽ tan biến, nhưng chưa kịp để Long phản ứng nàng đã lôi hắn xuống đất sau đó thì Diệp Thanh chiếm được quyền kiểm soát cơ thể và nhào tới ôm lấy hắn.
“Sao lại ôm anh?”
” Không có gì! Em thấy hạnh phúc thôi.”
Kì Vũ dìu Văn Phong tới chỗ hai người rồi nói : ” Xem ra mọi việc ở đây ổn rồi!” Sau đó hắn quay lưng bỏ đi rất nhanh.
Long nhớ tới Hồng Mông trưởng lão liền chạy tới vị trí lão rơi xuống thì thấy lão đang bất tỉnh nhân sự.
“Ui da! Đầu ta đau quá.” Hồng Mông xoa xoa cái đầu nhức buốt nói. Sau đó lão như nhớ ra cái gì liền lao tới chỗ Hoàng Phi lão nhân đang nằm mà đấm đá túi bụi.
“Gì vậy? Sức mạnh của họ đâu hết rồi?” Văn Phong hỏi khi thấy hai lão già đánh nhau kiểu đúng nghĩa trẻ trâu.
Long thì quay đi quay lại nhìn xung quanh, thấy thế Diệp Thanh hỏi : ” Anh tìm linh hồn đó à? Kia kìa.”
Diệp Thanh chỉ tay lên nóc nhà, nơi có một con mèo lông xanh mắt xanh đang nhìn chằm chằm Long rồi bỏ đi.
Long thở phào nhẹ nhõm, xem ra sau vụ này hắn phải tìm vị Long Nữ đó nói chuyện thật cẩn thận mới được.
Sau khi kết giới bị vỡ, mọi thứ không thể khôi phục nhưng cũng không đến mức bị phá hủy toàn bộ. Hồng Mông sau đi đánh bầm mắt Hoàng Phi thì đuổi hắn đi cùng với đám thuộc hạ.
Thanh Long quán bị diệt, chấm dứt một huyền thoại từ ngàn năm trước. Nhưng kết thúc lại là bắt đầu, Hồng Mông trưởng lão tới trước xác của Vân Sơn mà hoài niệm.
Một tuần sau! Hồng Mông trưởng lão đem tiền của lão tích góp mấy trục năm ra lên kế hoạch xây dựng một nhà hàng mang tên Hồng Mông Phấn Điệp. Những xác chết được lo liệu nên công an không thể điều tra.
Lê Văn Dương là một cảnh sát gương mẫu, 25 tuổi một vợ và chuẩn bị chào đón cô công chúa đầu lòng của hai vợ chồng.
“Hôm nay anh lại trực à!” Vợ Dương hỏi, nàng tên là Hoa.
“Ừ!” Dương gật đầu, hắn tiến đến ôm vợ từ phía sau rồi đặt tay lên bụng bầu của Hoa nói : ” Hai mẹ con ở nhà ngoan nhé! Sáng mai anh về mua quà cho.”
Hoa tựa đầu vào vai chồng nói : ” Anh nhớ cẩn thận đấy! Dạo này ở bên ngoài có mấy chuyện kì lạ lắm.”
” Chồng em há lại tầm thường! Mấy chuyện nhỏ đó sao ảnh hưởng đến anh được. Thôi anh đi nhé!” Dương nói, hắn mang theo áo khoác rồi đi khỏi nhà.
Đi tới đồn, Dương gặp 2 tên đồng nghiệp và trao đổi công việc. Một lúc sau, cả 3 lên xe tới một nghĩa trang vắng vẻ ở ngoại ô thành phố.
Hai đồng nghiệp của Dương một người tên là Bảo còn một người tên là Hào. Sau khi tới cổng nghĩa địa thì có một lão già cởi trần gầy guộc chạy tới mũi xe kêu gào thảm thiết rồi gục ngã.
“Có biến!” Dương thắng xe lại, mở cửa phi xuống đỡ lấy ông lão thì phát hiện ông lão đã tắc thở, trên cổ có một lưỡi dao sắc lẹm.
Hào và Bảo liền rút súng phóng như bay về phía nghĩa địa để tìm hung thủ.
“Dương! Mau lại đây xem.” Bảo nói vọng ra. Khi Dương tới thì thấy một phần mộ đã bị quật lên, nắm quan tài bị cậy lên hở ra một góc và mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.
Đồng hồ đeo tay của Dương điểm 21 giờ tối.
Hào bịt mũi, chiếu đèn pin vào phần quan tài hở rồi bỗng thốt lên : ” Quan tài trống!”
Dương vội vã tới xem và kết quả cũng như vậy. Hào nhìn lên phần bia mộ ghi tên tuổi năm sinh năm mất rồi té ngửa : ” Quan tài này chôn 10 năm rồi! Người này thì hưởng dương 80 tuổi.”
Cả 3 lạnh sống lưng cùng nghĩ tới ông lão ban nãy, dáng vẻ cởi trần cùng bộ dạng gầy guộc trơ xương. Dương nuốt nước bọt căng thẳng, hắn đứng dậy rồi bất thình lình hét lên kia vừa lùi lại đã va vào thứ gì đó phía sau.
” MA…CÓ MA!”
“Ma ông nội mày! Tao đây.” Hào đứng phía sau bị Dương ngả vào liền mắng.
Bảo nhìn xung quanh, rồi chết đứng tim khi nhìn thấy phía căn nhà hoang gần bên nghĩa địa có thấp thoáng một bóng đen do ánh trăng phản chiếu.
Rồi đột nhiên, căn nhà đó bừng lên thứ ánh sáng màu xanh kì lạ khiến cả 3 teo dái. Dương đề nghị : ” Quay về thôi! Để mai tới thì tốt hơn.”
Hào khịt mũi : ” Mày sợ thì cứ về trước! Tao với thằng Bảo đi tới nhà hoang một chuyến.”
Bảo tuy có sợ nhưng thấy đồng nghiệp nói thế cũng gật đầu : ” Phải đó! Mày nhát gan thì vào xe ngồi đợi bọn tao.”
Nhắc đến chiếc xe, Dương quay ra nhìn thì hỡi ôi, một thứ gì đó màu đen đang ngồi chễm chệ trên nóc xe đưa cặp mắt đỏ ngầu nhìn về phía bọn hắn.
Dương rút súng chĩa thẳng về hướng đó rồi gọi đồng bọn, Bảo và Hào quay ra và cũng nhìn thấy thứ đó.
“3 đánh một không chột cũng què…Lên.” Hào nói, sau đó dẫn đầu xông tới chĩa súng về phía nóc xe quát : ” Chúng tôi là người thi hành công vụ! Thứ trên đó mau chấp hành theo luật.”
“Ủa mày làm cảnh sát lâu chưa?” Bảo chán nản hỏi.
Khi thấy có người tới, thứ kia liền nhanh như sóc leo lên cây cột điện gần đó rồi biến mất sau hàng cây rậm rạp.
Cả 3 kinh hồn bạt vía khi dưới ánh trăng họ đều nhìn rõ sinh vật đó, nó không phải ma mà là ông lão ban nãy. Ông ta với đôi mắt đỏ ngầu cùng những sợi lông dài lởm trởm ghê rợn nhe bộ răng không theo hàng lối đen ngòm ra nhìn rồi mới biến mất sau bụi cây.
“Đó đó là thứ gì?” Dương ngã ngửa ra đất hoang mang hỏi.
“Nó giống như là…cương thi!” Hào nghi vấn.
“Cương thi ư? Nước mình làm gì có cương thi, chỉ bên khựa thôi.” Bảo đáp.
“Sai rồi! Bên tàu khựa nó có cương thi nhảy còn bên mình có một loại cương thi khác bá hơn nhiều.”
Đúng lúc 3 tên đang bàn luận thì ở phía căn nhà hoang có tiếng cười khanh khách.
Long cầm cây gậy khều khều viên ngọc dưới hố vừa đào lên tấm tắc ngắm nhìn nói : ” Ngon rồi! Phen này bá rồi.”