Anh Trai Thần Cấp – Chương 53 Cho Mượn Cơ Thể – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Anh Trai Thần Cấp - Chương 53 Cho Mượn Cơ Thể

Khi mà ai cũng lầm tưởng rằng thứ ánh sáng kia là thứ gì đó xinh đẹp thì ở trong kết giới, Long và đồng bọn phải liên tục tránh né những đòn đánh mang tính hủy diệt mà hai lão già kia đánh xuống. Không phải hai lão nhằm vào họ mà những lần va chạm giữa những chiêu thức của họ tạo ra những nguồn năng lượng dư thừa bắn xuống bên dưới. Dù chỉ là dư thừ nhưng đối với Long cũng đủ thiệt mạng.
Kì Vũ ngước lên trời tự hỏi : ” Không biết có ai đó ngăn chặn cuộc chiến này được không?”
Văn Phong cùng suy nghĩ : ” Sư phụ từng nói, chỉ riêng trong thủ đô đã có khoảng 10 nhân vật mang sức mạnh cấp Đế. Có thể họ đã biết cuộc chiến này đang diễn ra và đến ngăn cản.”
Long suy nghĩ nói : ” Nhiều người mạnh như vậy nếu đến mà không ngăn cản thậm chí còn đánh nhau nữa thì người gánh đầu tiên chính là chúng ta.”
Trên trời, Hồng Mông vẫn không ngừng chém đối thủ là Hoàng Phi, hai người đánh đến trời nong đất nở mà vẫn chưa có dấu hiệu nhường nhịn.
Hoàng Phi lên tiếng : ” Nếu cứ như vậy ta e rằng sẽ đánh động đến những kẻ mạnh hơn. Ngươi sớm chịu đầu hàng đi.”
Hồng Mông cười phá lên : ” Haha…muốn kêu ta đầu hàng sao? Ngươi cho người đến diệt môn của ta mà giờ nói được ra câu đó, mồm miệng chưa sạch sẽ.”
Dứt câu, Hồng Mông trưởng lão bay tới chém những luồng kiếm khí mạnh mẽ về phía trước.
Mỗi cú vung kiếm như muốn xé rách cả không gian. Hoàng Phi lão nhân cũng đưa kiếm lên đỡ rồi đáp trả bằng những cơn mưa kiếm lửa.
Lúc này Long ngồi đó mà khôi phục sức mạnh, Văn Phong thì đi loanh quanh xem ai còn sống thì cứu, Kì Vũ thì tìm lối ra và Diệp Thanh thì một mình đi tới nơi mà Vân Sơn bỏ mạng.
Nàng nhìn xác sư phụ mà quỳ gục xuống khóc than, nàng xem lão như cha mình.
Đang khóc chợt nàng để ý thấy thên tay Vân Sơn nắm chặt thứ gì đó giống như một mảnh ngọc bội vỡ.
Nàng tò mò cầm vào và bị ngất đi, rồi một lát sau nàng tỉnh lại thì thấy Long đã đỡ nàng, bên cạnh là Văn Phong và Kì Vũ đang nhìn nàng chăm chú.
“Em ngất bao lâu rồi!” Nàng hỏi Long.
“5 phút!”
“5 phút sao?” Diệp Thanh đưa tay lên xoa xoa đầu thì phát hiện tay phải nàng xuất hiện những hoa văn phát sáng kì lạ, thứ ánh sáng màu xanh lam lung linh huyền ảo.
Long biết nàng đang hoang mang về những hình hoa văn kì lạ này, bèn nói :
” Do nàng chạm vào mảnh ngọc bội kia đấy!”
Hắn tiếp tục giải thích : ” Mảnh ngọc bội đó là truyền đời của Thanh Long quán chúng ta, nghe nói là hiện thân của một tấm vảy bong ra từ Thần Long.”
Diệp Thanh nhìn lòng bàn tay mình, có dấu ấn giống như ở trên mảnh ngọc vỡ.
Long lại nói thêm : ” Mảnh Ngọc đó chứa một phần sức mạnh của Long Thần! Nó đã xâm nhập vào cơ thể em khi em tiếp xúc với nó.”
Khi mọi người còn đang mải chú ý đến cánh tay của Diệp Thanh thì một cơn mưa kiếm lửa bắn toán loạn xuống, đó là do hai lão già kia đánh nhau làm rơi xuống.
“Mau chạy!” Văn Phong hét lớn dù biết không thể thoát bởi mỗi thanh kiếm lửa kia mang sức mạnh cấp Đế, tùy tiện đụng vào cũng vong mạng.
Cơn mưa lao tới quá nhanh, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt mọi người.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng va đập vang lên, Long đang quay lưng lại để che cho Diệp Thanh nên không nhìn thấy chuyện gì xảy ra cho đến khi quay đầu lại.
Lúc này, một vòm cầu phát sáng mang hình dạng của vô vàn miếng vảy rồng xếp lên nhau hiện ra đỡ toàn bộ lượt mưa kiếm kia mà không hề có một vết xước.
Điều này khiến Long kinh ngạc, hắn nhìn thấy Diệp Thanh đang đưa tay ra như điều khiển tấm màn chắn. Những hoa văn kì lạ trên tay nàng phát sáng mãnh liệt hơn, ngay cả bản thân nàng cũng bất ngờ vì hành động vừa rồi của bản thân.
Kì Vũ đứng đó, miệng lẩm nhẩm : ” Hư cấu!”
Văn Phong thì biết một chút về miếng ngọc này : ” Có lẽ sức mạnh trong miếng ngọc đã chọn em! Một chút sức mạnh của Thần.”
Trong khi đó, bên ngoài kết giới xuất hiện 4 bóng người. Họ ăn mặc rất kì lạ và tiến vào kết giới cho tới khi gặp đám người của Long.
Kì Vũ là người phát hiện ra đầu tiên, hắn quay lại rút kiếm chém đôi một quả cầu năng lượng vừa bay tới khiến nó phát nổ.
Bùm!
Văn Phong phất tay tạo ra một cơn gió thổi bụi mù lên rồi cả đám dẫn nhau vào bên trong khu nhà đổ nát để trốn bởi ai cũng đã kiệt sức sau khi chiến đấu quá lâu.
” Bọn này hình như cũng đến vì mục đích diệt môn nhưng đồ họ mặc không giống bất cứ tổ chức nào mình biết!” Long nghĩ trong đầu, sau đó hỏi Tiểu Hắc và nhận được kết quả.
Diệp Thanh lúc này đột ngột đứng dậy, nàng vung một chưởng tùy tiện đánh sập cả ngôi nhà rồi lao ra đấu với cả 4 người lạ mặt kia.
Trước sức mạnh bùng phát đột ngột của nàng, cả 3 thanh niên đều há mồm trợn mắt không nói ra lời mà ngầm hiểu rằng sức mạnh bá đạo đó là do miếng ngọc bội ban cho và không duy trì được lâu.
Văn Phong không suy nghĩ liền lao ra hỗ trợ nhưng phát hiện ra 4 kẻ kia thực lực vượt trội.
Nhờ có Tiểu Hắc nên Long dễ dàng đo sức mạnh từng kẻ một : ” 4 kẻ đó đều có sức mạnh là 20.000 điểm và đều có dị năng là lôi hệ ở cấp trung úy.”
Chúng quá mạnh so với bọn Long, nhưng đó là khi hắn chưa đo Diệp Thanh. Đến khi hắn thử kiểm tra nàng thì giật mình phát hiện nàng có sức mạnh lên tới 50.000 điểm.
Khi Long đo xong thì cũng là lúc Văn Phong ôm cái mồm đầy máu bay tới đập mặt vào tường.
“Khụ khụ! Bọn nó khỏe quá.”
Kì Vũ rút kiếm, sát khí bùng phát và cơ thể bắt đầu bốc lên ngọn lửa tuyệt đẹp. Ngọn lửa không thiêu cháy quần áo hắn mà ngược lại tạo cho hắn vẻ kun ngầu bá cháy, sau đó là đôi cách phượng hoàng xuất hiện cùng với thực lực tăng gấp 3 lần ban đầu. Sau khi sử dụng Bản thể linh hồn hoàn tất thì hắn quay sang nhìn Long bằng ánh mắt nóng giận : ” Đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau dùng Bản thể linh hồn của ngươi.”
Long không biết phải nói sao cho đúng nhưng thực ra là hắn làm gì có cái sức mạnh bá đạo kia, lần đó vô địch là Long Nữ cho mượn sức mạnh nhưng ai cũng nghĩ là hắn có sức mạnh đó và mặc định hắn rất mạnh.
Thấy Long vẫn ngây ra đó, Kì Vũ quát :
” Để một nữ nhân đánh 4 người trong khi mình đứng đó, nực cười thật.”
Quát xong, Kì Vũ lao lên nhằm một tên mà vung kiếm chém xuống.
Xoẹt! Đường kiếm cắt ngang khoảng sân rộng khiến 4 kẻ kia đều lùi lại, Diệp Thanh cũng tạm thời lùi lại, nãy giờ nàng đánh với 4 tên nhưng không hề thua thế bởi có sức mạnh vượt trội hơn.
Lúc này, một trong 4 kẻ kia mới lên tiếng nói : ” Quả không hổ danh là đệ nhất võ quán, Hoàng Phi lão đại đích thân ra mặt cũng không dễ dàng diệt môn các ngươi. Hôm nay thấy đệ tử của Thanh Long quán mạnh như vậy quả là mở mang tầm mắt.”
Nói xong, hắn nhìn sang phía Kì Vũ cười nhếch miệng : ” Tưởng chui lủi ở đâu hóa ra lại trốn ở đây trong khi Chu Tước quán của ngươi bị diệt, thật là mất mặt.”
Kì Vũ mí mắt giật giật, nhưng sau đó lại bình thản rồi vung kiếm chém về phía cả 4 kẻ địch nhưng họ đều né được.
Diệp Thanh sau khi cường hóa hai cánh tay thì lướt đến đấm văng một tên xuống đất khiến tên này hộc máu thì đánh lui hai tên còn lại.
Kì Vũ thì nhằm thẳng vào tên ban nãy nói mà chém, mỗi cú chém lại tạo ra một rãnh sâu dưới đất hoặc là trên tường khi n. Trượt khỏi mục tiêu, uy lực thực sự khinh khủng.
Trên trời có đánh nhau, dưới đất có đánh nhau , trong cái vùng kết giới ấy mọi thứ dường như sắp sụp đổ, mặt đất ngày một rạn nứt, cây cối bắt đầu chết khô.
Thấy tình hình bất thường, Long liền hỏi Tiểu Hắc : ” Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
” Do năng lượng va đập quá nhiều trong một không gian hẹp nên mọi thứ trong kết giới này sắp bị hủy hoại.”
“Có chuyện đó nữa sao? Vậy làm sao để ngăn cản nơi này bị hủy hoại.”
“Hỏi hay lắm! Haha…chủ nhân của ta khi xưa cũng từng hỏi như vậy trong hoàn cảnh éo le nhất. Muốn ngăn nơi này bị hủy hoại thì cần phá vỡ kết giới.” Tiểu Hắc nói giọng hoài niệm trong đầu Long.
“Hiểu rồi!” Long nói, hắn đứng dậy nhìn lên bầu trời nơi hai lão già đang giao chiến ác liệt. Khi hắn đứng dậy thì gió nhẹ làm phất phơ vạt áo cùng mái tóc tạo vẻ rất khí thế.
Tạo ngầu xong, hắn đi tới một đống đổ nát rồi nhấc từng mảnh tường ra để lộ một cánh cửa. Như biết từ trước, hắn mở cửa bước xuống bên dưới thì ngã cái huỵch xuống 5 mét.
Dưới này là một hành lang nhỏ hẹp, đi hết hành lang thì tới một căn phòng gỗ tối tăm cùng mới một chiếc bàn gỗ thấp.
Long ngồi xuống khoanh chân điềm tĩnh, hắn đưa hai tay ra trước mặt tạo ra một quả cầu sét ở trong lòng bàn tay rồi thì thầm : ” Mau hiển linh! Mau hiển linh! Úm ba la.”
Không thấy có gì xảy ra, hắn chuyển sang động tác lên đồng của mấy thầy cúng nhưng vẫn không hiệu quả. Trong lúc hắn đang học vẽ bùa cương thi thì một giọng nói trong trẻo cười thích thú vang lên, giọng nói như loli vậy : ” Haha ngươi định dùng cách đó gọi ta sao?”
Theo giọng nói là một làn khói thiên thanh tụ thành một cô bé loli chính hiệu với khuôn mặt xinh đẹp dễ thương mái tóc trắng như cước. Long có gặp qua rồi nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cái bà Long Nữ này bởi không chỉ đẹp mà còn tỏa ra khí chất cao thượng.
“Thứ lỗi vì đã đánh thức người nhưng…!”
“Ta biết! Mọi chuyển xảy ra với võ quán, ta biết ngày này sẽ đến chỉ là sớm hay muộn.” Long Nữ nói giọng âm vang.
“Người biết vậy sao không ngăn cản lại ạ! Người là Thần kia mà?” Long thắc mắc hỏi.
Long Nữ nét mặt lãnh đạm nhưng giọng đầy chua chát : ” Thần thì sao? Giờ cũng chỉ là một linh hồn vất vưởng không nơi nương tựa. Ngươi biết điều gì sẽ xảy ra khi linh hồn ta rời khỏi Thanh Long quán không?”
“Tan biến…!” Long đáp.
” Phải…là tan biến đấy! Nhưng ta chưa muốn chết thực sự khi có một việc ta chưa làm được.”
“Để con giúp người!” Long nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói đanh thép dứt khoát.
” Biết ta ghét nhất thể loại ảo tưởng sức mạnh không?” Long Nữ kịt mũi khinh bỉ.
” Đó không phải ảo tưởng, nếu người muốn thì con có thể cho người mượn cơ thể này trong 5 phút” Long vẫn giữ nét mặt kiên định nói.
“Tại sao ta phải mượn cơ thể ngươi? Ngươi nói cứ như ngươi là cái rốn của vũ trụ và ai cũng phải nghe ngươi vậy.” Long Nữ khinh bỉ mắng, nhưng thực ra bên trong đã hiểu ý định của Long.
Long nhìn lên phía trên nơi mà đang đánh nhau ác liệt rồi nhẹ nhàng nói : ” Nơi này sắp bị hủy rồi! Nếu nơi này bị hủy thì linh hồn của người cũng sẽ tan biến, con không muốn điều này xảy ra.”
” Tại…tại sao ngươi không muốn ta tan biến! Ta và ngươi đâu có thân thiết gì!” Long Nữ bắt đầu không giữ được nét lạnh lùng trên mặt nói.
Long lắc đầu : ” Con không biết tại sao, con chỉ biết người có cảm giác gì đó rất thân quen thôi.”
Vế trước thì nàng đoán được hắn sẽ nói như vậy nhưng vế sau thì khiến nàng như vỡ òa cảm xúc.
Hai chữ ‘ thân quen ‘ như đâm sâu vào trái tim đã hóa đá của nàng. Bất giác khí ức hạnh phúc xa xưa hiện về với một người.
Ngăn dòng cảm xúc lại, Long Nữ không nói gì cả mà tan thành làn khói rồi nhập vào người Long.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.