Trên tai Long và Kim Chi đều có gắn thiết bị liên lạc, thiết bị này nhỏ và trong suốt giống như băng keo nên khi gắn vào phía sau tai sẽ không phát hiện ra.
“Mọi chuyện diễn ra thuận lợi chứ?” Long vừa ngồi nghịch súng bắn tỉa vừa hỏi.
Kim Chi đáp giọng lý nhí : ” Đến giờ thì vẫn ổn!”
Sau khi vào trong, nàng được tên bảo vệ dẫn thẳng tới căn phòng khách lộng lẫy nơi mà Triệu thiếu gia đã đợi sẵn. Thấy Kim Chi, Triệu thiếu gia 2 mắt sáng bừng vì từ nhỏ đến giờ chưa nhìn thấy bé loli nào dễ thương như vậy.
” Cô bé! Hình như em nhận lầm anh trai mưa rồi phải không?” Triệu thiếu gia thả dê.
Kim Chi giả vờ tròn mắt long lanh nói : ” Không! Chính là anh!”
“Nói với hắn là em gặp hắn giúp ai đó tại một quán ăn chẳng hạn.” Long mách.
Kim Chi dựa vào đó bịa chuyện : ” Lần đầu tiên em gặp anh! Cái lần mà anh giúp đỡ một bà cụ ăn xin bị rơi mất ví tiền ấy. Em đã thực sự cảm động và ngưỡng mộ anh, rồi yêu anh lúc nào không hay.”
“Vậy sao? Anh không nhớ mình từng giúp bà cụ nào cả.” Triệu thiếu gia khoanh tay trước ngực, nói.
Long liền nhắc nhở : ” Thằng này không ngu đâu! Nó đang nghi ngờ em là do cha nó cài vào đó, sử dụng mỹ nhân kế đi.”
Kim Chi bối rối trong giây lát, nàng liền tiến tới gần Triệu công tử rồi ngồi xuống cạnh hắn nhưng vẫn cánh một khoảng và xòe bàn tay ra bên trong có một cái kẹp tóc đã sờn cũ : ” Hôm đó anh có làm rơi thứ này!”
Triệu công tử nhíu mày nhìn kẹp tóc đó, hắn tay run run nhận lấy rồi thở phào nhẹ nhõm : ” Hóa ra nó ở chỗ em! Anh còn tưởng đã làm mất nó thật rồi.
Chiếc kẹp tóc đó thực sự Triệu thiếu gia biết, nó là của mẹ hắn khi xưa vẫn thường đeo, khi mất thì mẹ hắn giao nó lại cho hắn nên hắn rất trân trọng.
Long là người đã lẻn vào ăn trộm nó rồi đưa cho Kim Chi để dùng vào tình huống không hay nhưng hắn chưa nghĩ rằng nàng lại dùng nó sớm như vậy.
Triệu thiếu gia chợt nhìn đồng hồ trên tay, hắn liếc mắt về đám vệ sĩ ra ám hiệu rồi nói với Kim Chi : ” Thật xin lỗi em! Bây giờ anh có việc gấp phải làm, em cứ ở lại đây vui vẻ xong việc a sẽ quay lại.”
“Tuyệt!” Long thầm nói, hắn dùng ống nhòm của súng bắn tỉa để quan sát mọi thứ từ khoảng cách hơn 1km.
“Vậy…!” Kim Chi níu ống tay áo Triệu thiếu gia, khiến tên này có chút không nỡ nhưng phẫn phải nói : ” Em cứ coi đây là nhà mình! Tối về anh dẫn em đi chơi.”
“Ưm!” Kim Chi gật đầu đáng yêu, nàng buông tay cho Triệu thiếu gia rời đi.
Ra khỏi cổng, Triệu thiếu gia nhắc nhở đám vệ sĩ : ” Trông coi cô bé đó cẩn thận! Sứt mẻ tý nào là không xong với bổn thiếu gia đâu.”
Kế hoạch theo sắp xếp, Long nhanh chóng rời khỏi chỗ đó rồi bám theo xe của Triệu thiếu gia trong khi Kim Chi lo việc cứu con tin.
Kim Chi lúc này được hai tên vệ sĩ dẫn đến một căn phòng và nói : ” Thiếu gia dặn chúng tôi để mắt tới cô bé nhiều hơn nên mong cô hợp tác.”
” Không thành vấn đề.” Kim Chi mỉm cười nói, sau đó vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cả buổi hôm đó không có gì xảy ra cả, Kim Chi ra khỏi phòng và đi thăm quan căn biệt thự nhà vườn ( tất nhiên có vệ sĩ đi kèm).
“Căn phòng đó chứa gì vậy?” Kim Chi đưa mắt về một cánh cửa lớn ở cuối hành lang và hỏi.
Tên vệ sĩ đáp : ” Không có gì, căn phòng đó thường để đồ đạc cũ thôi.”
“Vậy sao? Em muốn xem thử.” Kim Chi bước tới và sau đó bị chặn lại bởi hai tên vệ sĩ, bọn hắn nói : ” Xin thứ lỗi nhưng chúng tôi không được phép, căn phòng đó chỉ thiếu gia hay lui tới, đồ trong đó đều là của thiếu gia.”
Trong lúc Kim Chi đang thăm quan biệt thự nhà vườn thì Long đang phóng xe máy như điên đuổi theo chiếc xe của Triệu thiếu gia.
Triệu thiếu gia tới công ty của cha hắn, đi thang máy lên tận phòng Triệu lão gia. Còn Long thì bị bảo vệ chặn lại ngay cổng công ty vì không phận sự gì.
“Cay thật!” Long thầm nói, hắn tới một quán nước gần công ty đó ngồi nhâm nhi ly trà đá và chờ đợi.
“Có khi nào 2 cha con nó chém nhau trên đấy không ta?” Long thầm hỏi.
Tiểu Hắc đáp : ” Cái này ta cũng không biết, cha con nhà này thất thường bỏ mẹ ra.”
Long liên lạc với Kim Chi : ” Chỗ em sao rồi?”
” Vẫn ổn anh ạ! Em đã phát hiện ra nơi giam giữ con tin.”
“Cẩn thận đấy! Lát xong việc ở đây a sẽ qua đó.”
“Ok anh.”
Nói chuyện xong thì cũng là lúc có một tiếng nổ lớn từ phía công ty nơ cha con Triệu lão gia. Mọi người hoảng sợ bỏ chạy khỏi quán nước vì ngọn lửa từ vụ nổ chẳng hiểu sao lại lao thẳng tới như có ai đó đang điều khiển chúng vậy. Long đã lao đi nhưng thấy một cô bé vẫn còn chưa chạy kịp liền quay lại bế bé lên rồi mới chạy đi.
Ngọn lửa thiêu rụi quán nước nhưng may nắm không có ai thương vong.
Trong lúc hỗn loạn Long đã lẻn vào công ty đó rồi nhanh chóng di chuyển lên tầng trên, tới căn phòng cho là phòng cha con Triệu lão gia đang ở đó thì một cảm giác lạnh sống lưng khiến hắn rùng mình.
Rồi một quả cầu lửa lao thẳng về phía hắn đánh văng hắn ngã ra sàn nhà.
Kẻ vừa đánh Long là một gã đàn ông trung niên cao hơn 2 mét đang đứng sừng sững phía trước mặt Hắn.
Long giật bắn người vội vàng dập lửa trên áo rồi nhìn về phía kẻ kia chiến ý bắt đầu bùng phát.
Người trung niên kia đeo một mắt kính kì lạ, đây là thiết bị đo sức mạnh mới được sáng chế ra. Long không biết thứ đó nhưng hắn từng xem Dragon ball nên thầm tự hiểu thứ kia chắc cũng dùng để do sức mạnh.
Người trung niên sau một lúc dò xét Long rồi bật cười : ” Haha…5 điểm sức mạnh! Yếu hơn cả milu nhà tao.”
Long nhìn về hướng căn phòng, sau đó nhìn về tên trung niên nói : ” Động chân động tay chút nhể!”
“Ngông cuồng! Tao xem mày chịu nổi một cái hắt hơi của tao không.” Gã trung niên nói, sau đó tạo ra một quả cầu lửa bắn về phía Long.
Long cũng tạo ra một quả cầu lôi điện đáp trả, hai quả cầu va chạm tạo thành vụ nổ quy mô nhỏ nhưng không thể phủ nhận rằng sát thương cũng vô cùng lớn.
“Em cứu được con tin rồi! Nhưng…!” Tiếng của Kim Chi từ thiết bị liên lạc gắn sau tai vang lên, Long liền hỏi : ” Nhưng sao?”
” Khó nói lắm! Anh phải tới mới biết được.”
“Ok anh tới liền.”
“Ô hô! Xem ra máy đo sức mạnh bị lỗi rồi, mày khá mạnh đó chứ. Tao đây 4700 sức mạnh đó nha.” Tên trung niên lắm mồm nói.
” Bớt nhiều lời! Nhận cái này này.” Long nói, hắn gồng người tạo ra hàng trăm tia sét nhỏ cùng lúc lao về phía trước thẳng hướng kẻ địch.
Tên kia cũng chẳng vừa, hắn chụm hai tay vào nhau rồi hô lên : ” Hỏa động!”
Sau tiếng hô, ngọn lửa của hắn tụ lại thành một bức từng ngăn tất cả những tia sét của Long đánh tới. Long thấy chiêu này thất bại, bèn lao lên đấm thẳng vào bức tường lửa với cánh tay bọc trong lôi điện.
Xoẹt! Bùm!
Tiếng va chạm giữa lôi và hỏa, hai bên ở thế giằng co mãnh liệt. Lúc thì Long nhỉ hơn nhưng có lúc lại yếu thế hơn. Sàn nhà dưới chân hai người bắt đầu nứt ra và lún xuống.
Trong thế giằng co ấy, Long nhớ tới khả năng của Thôn Thiên Phệ Địa Lôi là cắn nuốt những dị năng yếu hơn. Ngay lập tức hắn mở bàn tay lớn hết cỡ rồi gầm lên :
” Thôn Thiên Phệ Địa – Nuốt!”
Hiệu quả tức thì, những luồng lửa kia dần dần bị thu liễm và suy yếu trực tiếp bị bút vào lòng bàn tay đang mở rộng của Long.
“Chết tiệt! Mày làm cái chó gì vậy?” Tên kia hét lên khi thấy lửa của mình bị hút đi, một cánh từ từ và không thể ngăn cản.
Vài giây sau, kẻ kia kiệt sức vì mất sạch dị năng mà ngã ra bất tỉnh. Còn Long, hắn cũng đau đớn vô cùng khi trong cơ thể hắn lôi và hỏa đang cắn nhau điên cuồng.
“Đau quá!” Long quằn quại, hắn biết mình đã sai khi tung ra chiêu này. Ngay từ đầu Tiểu Hắc đã cảnh báo hắn.
Đau dần chuyển sang co giật, rồi toát mồ hôi đầm đìa như tắm. Cơ thể hắn gần như chuẩn bị nổ tung đến nơi.
“Anh trai! Em ôm anh một cái được không?”
Giọng nói này phát ra trong đầu Long, là giọng nói của Bảo Nguyên và câu nói này là câu nói đầu tiên mà cô bé nói khi 2 anh em lần đầu gặp nhau cách đây 10 năm.
Hỗn loạn trong Long như tan biến mà chỉ còn cơn đau, hắn nghiến chặt răng khống chế hai loại dị năng kia và làm chúng dịu xuống cho đến khi Thôn Thiên Phệ Địa Lôi hoàn thành quá trình cắn nuốt hỏa diễm kia.
Nhờ có tiếng gọi đó trong kí ức xuất hiện mà Long đã tự cứu mình một mạng. Hắn thở phào rồi gượng dậy cũng là lúc cửa phòng cha con lão Triệu mở ra, Triệu thiếu gia vẻ mặt đắc ý rồi dẫn theo 2 tên đàn em ra về.
Ở góc tường, Long ôm xác tên trung niên ban nãy đứng im như thóc vì sợ phát hiện, may mà không sao.
Khi Triệu thiếu gia đi mất thì cũng là lúc Long lẻn vào phòng của Triệu lão gia để tìm một món đồ. Một món đồ mà Khiết Băng đã nhờ hắn nếu có cơ hội nhất định phải lấy bằng được.
Quay trở lại khoảng tối hôm qua khi Long và Khiết Băng ngồi nói chuyện trên sân thượng của trụ sở.
Tối nay trăng thanh gió mát, nàng mỉm nụ cười tươi như hoa dưới ánh trăng nhàn nhạt, trăng biết mình chẳng bằng nàng nên khép mình sau đám mây trôi. Chàng bên cạnh nàng thỏa sức ngắm nhìn, bởi có nhìn nàng cũng chẳng hay biết.
“Long này!”
“Hả?”
“Chị nhờ em một việc nhé!”
” Nằm trong khả năng của em, em sẽ giúp hết mình.”
“Tốt lắm! Nhiệm vụ ngày mai khá nguy hiểm nhưng chị tin em làm được. Có một thứ cần em lấy nó từ Triệu lão gia, thứ đó rất quan trọng với chị.”
“Em đồng ý!”
“Ủa! Em còn chưa biết nó là thứ gì mà đã đồng ý nha thế! Chẳng may chị muốn lấy mạng lão ta thì sao?” Khiết Băng hỏi, tuy mắt nàng không nhìn thấy nhưng nó vẫn đẹp long lanh như bầu trời đêm.
Long thừa cơ nắm tay Khiết Băng, nàng có chút chống cự nhưng khi hắn nắm tay nàng thật chặt như không muốn rời thì nàng lại để nguyên như vậy, tim đập thình thịch.
Long mở miệng : ” Nếu nó quan trọng đến vậy, thì em càng phải đem nó về cho chị.”