Thế giới này có một số nguyên tắc, không kể giai cấp hay địa vị đều tự hiểu và nhất nhất tuân thủ đó là một kẻ có tiền luôn có tiếng nói. Một kẻ có quyền sẽ luôn được xu nịnh và tôn sùng, và tất nhiên rồi nếu bạn không có cả hai thứ đó thì chúc mừng bạn đang ở đáy của xã hội.
Nhưng cách đây vài chục năm khi những dị năng giả đầu tiên xuất hiện thì nguyên tắc đó thay đổi một chút. Có thực lực cũng có thể có địa vị thậm trí là địa vị cao.
Long đang ngồi trong lớp học, nhìn ra bên ngoài cửa sổ mơ màng nghĩ về chuyện cha mẹ cùng Bảo Nguyên thì thầy giáo gọi lên trả bài.
Vào miền Nam tìm cha mẹ là điều hắn chưa từng nghĩ tới bởi vì hắn chẳng quen ai ở đó. Còn về Bảo Nguyên, có lẽ nàng đang sống hạnh phúc với cha mẹ ruột của mình và hắn thầm vui thay nàng. Vả lại còn một việc vô cùng quan trọng đó là hắn phải âm thầm xử Hoàng Quân, kẻ thù không độ trời trung với mình.
Long nhớ ra việc mình giao cho Khánh liền gọi điện cho hắn.
“Mọi việc sao rồi?”
Đầu dây bên kia, Khánh đáp : ” Ổn cả, cô bé đã nhận món hàng. Giờ chỉ việc chờ đợi thôi.”
Long nói : ” Tốt lắm! Mày cứ ở đó theo dõi tình hình, mai tao đến.”
Cúp máy, Long hỏi Tiểu Hắc : ” Ngươi có chắc làm như vậy sẽ hiệu quả?”
Tiểu Hắc đáp : ” Không chắc lắm nhưng ta cảm ứng được khí tức quen thuộc của một người bạn cũ ở quanh khu vực đó, cần tìm hiểu một chút.”
Long tò mò hỏi thêm : ” Mà chiếc vòng ngươi bảo ta cho vào trong hộp rồi gửi tới đó có tác dụng gì vậy? Phải chăng nó khắc chế thứ kia?”
“Không, chỉ là giúp ta xác định thân phận thực sự của kẻ bí ẩn kia thôi.”
Long nhíu mày : ” Xem ra lai lịch của ngươi phức tạp hơn ta tưởng. Hay là ngươi kể cho ta nghe một chút về vị chủ nhân cũ của ngươi đi.”
Tiểu Hắc không phản đối : ” Để xem! Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng chủ nhân cũ của ta là một người siêu cường. Nhưng để đạt được sức mạnh siêu cường đó là cả một chặng đường dài và gian chuân. Ngài ấy đã phải đánh đổi nhiều thứ trong đó có người mà ngài ấy xem trọng nhất, một nữ nhân mà ngài ấy đã mang ơn rất nhiều.”
Long ngồi im không nói gì thêm, hắn nghĩ tới những điều tốt đẹp khác thay vì nghĩ tới những điều tiêu cực.
Sau buổi học đó Long hẹn Phương Thảo ra căng tin trường.
Hôm nay Phương Thảo có bộ môn thể dục nên nàng mặc đồ thể dục với quần ngắn và áo thun bó khiến không ít ánh mắt chú ý. Nàng có vô số nam sinh viên theo đuổi nhưng không ai đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt cho đến khi gặp Long, ngược lại thì Long lại chỉ xem nàng như một người em gái đúng nghĩa.
“Mặc đồ như vậy, em muốn nam sinh trường này mất máu đến chết sao?” Long bông đùa khi thấy Phương Thảo tới, bộ ngực khá lớn đung đưa theo nhịp bước chân. Cặp mông tròn cùng bờ eo thon nhỏ khiến những nam sinh trong căng tin đều dán mắt vào.
Phương Thảo ngồi xuống, nàng cười :
“Hihi! Nhiều người nhìn em vậy sao?”
Nàng đảo mắt nhìn quanh thì đúng là rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Long giải nguy cho nàng bằng cách đưa tay lên miệng ho hai tiếng : ” Hừm Hừm!
Những ánh mắt dán trên cơ thể Phương Thảo đã chuyển hướng đi ngay sau đó, Long vào vấn đề chính : ” Việc em nhờ anh và Khánh giao hàng ấy, họ muốn anh gia nhập tổ chức của họ.”
Phương Thảo gật đầu : ” Đó không hoàn toàn là ý của em, tại cha em muốn cho hai người khác gia nhập vào Hồng Lâu Mộng với mục đích thăm dò. Nhưng em với chủ hội lại có chút tình nghĩa nên em mới làm cách đó.”
Long nhún vai : ” Vậy thì nhất em rồi!”
Phương Thảo chu môi nắm tay Long :
” Anh giận đấy à? Đừng giận em dẫn anh đi ăn KFC.”
“Vừa hay! Anh đang đói, chúng ta đi.”
Ra đến cổng trường một chiếc xe sang trọng xuất hiện và theo đó là một lão già khoảng 60 tuổi với cái bụng bự, đầu hói một nửa. Lão tiến tới chỗ Long và Phương Thảo, Long thấy thế bèn nói : ” Ông em tới đón kìa!”
Phương Thảo run rẩy nắm chặt tay Long lui ra say lưng hắn nói : ” Không phải, ông ta là….!”
Lão già béo kia thấy Long và Phương Thảo nắm tay thân mật thì tỏ vẻ khó chịu bước tới nói : ” Phương Thảo, em đây rồi chúng ta đi ăn nào. Có chả cha em nữa đấy!”
Nói xong lão béo nắm tay Phương Thảo rồi kéo về phía mình, trực tiếp đoạt nàng khỏi tay Long.
Xem ra đây là kẻ mà nàng thường kể, một lão già quách xí, đối tác làm ăn với cha nàng và chuẩn bị có được nàng. Long không nghĩ nhiều, hắn nhấc chân lên định cho lão già này một bài học thì Phương Thảo nhìn thẳng vào mắt hắn và lắc đầu ý muốn nói đừng làm mọi việc rắc rối thêm.
Chân chỉ vừa nhấc lên đã hạ xuống, Long siết chặt nắm tay. Hắn coi nàng như em gái, và chứng kiến em gái bị kéo đi trước mặt không hề dễ chịu nhưng hắn đủ tỉnh để nhận ra giờ còn quá sớm để hành động. Nếu tên béo này không làm gì quá đáng với Phương Thảo, còn về phía mình, Long đứng đó cho đến khi lão béo kéo nàng lên xe rồi rời đi thì cũng đành ra về.
Tối hôm đó, Phương Thảo có điện thoại lại cho hắn nói nàng vẫn ổn và chỉ hơi khó chịu. Rồi nàng tiết lộ rằng lúc đó trong xe còn có hai cao thủ bảo vệ lão béo, nếu lúc đó Long manh động thì khó mà lành lặn về nhà.
Long hỏi một vài chuyện rồi cúp máy, hắn liên lạc cho Bảo Nguyên nhưng không được nên đành thôi. Hắn đi ngủ để lấy sức cho ngày mai thu hoạch kết quả cùng Khánh.
Sáng hôm sau, Long tới vùng ngoại ô hôm trước và tìm đến điểm hẹn mà Khánh đã chỉ điểm.
Đợi một lát thì khánh cũng xuất hiện với dáng vẻ mệt mỏi, Long bèn hỏi : ” Đêm qua thức quay tay à? Sao mắt thâm thế kia?”
Khánh lắc đầu : ” Đêm qua bị tiêu chảy, chắc tại do bát cháo lòng đầu ngõ.”
“Ặc! Nhiệm vụ thế nào?” Long không để ý đến chuyện tào tháo đuổi của Khánh vội hỏi việc chính.
Khánh đáp : ” Không ổn chút nào! Đêm qua thằng anh cô bé dẫn theo một đám giang hồ đến thu dọn đồ đạc rồi sáng sớm nay tất cả rời đi rồi.”
Long nhướng mày : ” Ặc! Thế sao mày không bảo tao?”
Khánh đáp : ” Đã bảo tao bị tiêu chảy! Ôm cái bồn cầu suốt đó.” nói dứt câu, Khánh lại ôm bụng chạy đi tìm chỗ giải quyết. Cũng không quên để lại chỗ Long một tiếng ‘ Bủm ‘ rõ to khiến Long lùi ra xa nhìn Khánh bằng ánh mắt kinh tởm.
“Rồi xong! Giờ sao?” Long thầm hỏi Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đáp : ” xem ra tên đó cũng cảm ứng được ta và đang tìm mọi cách tránh né, chúng ta chậm chân rồi!”
Long thở dài, sau đó đợi Khánh giải quyết xong thì cùng tới chỗ cũ gặp lại Khiết Băng và chính thức gia nhập Hồng Lâu Mộng.
Do dịch bệnh đang có nguy cơ bùng phát tại Hà Nội nên học sinh sinh viên tất cả đều được nghỉ học. Chưa biết là được nghỉ học tới bao giờ nên Long và Khánh dắt nhau tới ra mắt Hồng Lâu Mộng.
Tại một nhà hàng sang trọng, hai người đứng ỳ ra một lát rồi mới tiến vào trong.
Đặt mông xuống bàn, có người đã đặt bàn này trước rồi nên có đồ ăn bày sẵn. Khánh hăm hở định đánh chén thì bị Long ngăn lại.
Rồi từ trên lầu đi xuống là một phụ nữ độ tuổi tam tuần, nàng ăn mặc sang trọng với mái tóc búi cao toái lênh nét quý phái. Nàng tiến đến ngồi phía đối diện Long và Khánh rồi tự giới thiệu bản thân : ” Tôi là Ngọc Anh!là trợ lý của hội trưởng Khiết Băng , đồng thời cũng là hội phó . Rất vui được gặp hai anh.”
Long cũng niềm nở giới thiệu :” Chào chị! em là Long, còn thằng này tên Khánh.”
Khánh gật đầu : ” Chào chị Ngọc Anh!”
Ngọc Anh gật đầu lại, sau đó cả 3 cùng dùng bữa cùng bàn bạc mọi việc.
Nàng nói sơ qua về cách thức hoạt động của Hồng Lâu Mộng, trên dưới Hồng Lâu Mộng có tổng cộng không quá 10 người vì là tổ chức mới thành lập. Có một hội trưởng là Khiết Băng, một hội phó là Ngọc Anh, và 4 thành viên được gọi là hộ vệ cho hội trưởng. còn có nhóm nguyên tố nhưng mới có 3 thành viên và Long và Khánh là 2 thành viên còn lại để nhóm nguyên tố đủ thành viên, nhóm nguyên tố có trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ mà hội trưởng ban xuống. Thù lao của mỗi người tuỳ thuộc vào công việc và nhiệm vụ của họ nên không có việc ganh tỵ người nhiều người ít.
Dùng bữa xong, Ngọc Anh dẫn Long và Khánh lên trên lầu rồi bấm thang máy lên tầng 13. Đứng sau lưng Ngọc Anh mà Long cứ dán mắt vào cặp mông tròn của nàng. Sau khi lên tầng 13 thì Ngọc Anh dẫn hai người vào một căn phòng lộng lẫy với một chiếc bàn chữ nhật lớn cùng 12 chiếc ghế xung quanh, tại đây Long gặp lại một người đó là Khiết Băng và nàng đang ngồi ở vị trí chính giữa của hội trưởng. Những ghế còn lại cũng có vài ba người toàn bộ đều là con gái và ai lấy đều ngực tấn công mông phòng thủ.
Thấy Long và Khánh, Một trong những cô gái ngồi ghế lên tiếng : ” Đến rồi! chúng ta bắt đầu thôi hội trưởng.”
Khiết Băng gật đầu : ” Được! Mời hai cậu ngồi xuống.”
Long nhanh chân chọn ghế cạnh cô gái ban nãy lên tiếng, Khánh cũng ngồi ghế đối diện còn Ngọc Anh cũng tới ngồi ghế cạnh vị trí của Khiết Băng. Lúc này hiện có 8 người xuất hiện trên bàn và nhóm nguyên tố chỉ có Long và Khánh.
Khiết Băng lên tiếng : ” Hôm nay tôi mở cuộc họp khẩn này để giới thiệu hai thành viên mới, hai người này sẽ đảm nhiệm vị trí còn thiếu trong nhóm nguyên tố là lôi và hoả.”
Thấy mọi ánh mắt đều nhìn mình rồi nhìn Khánh, Long gãi đầu : ” Mong các chị giúp đỡ ạ.”
Cô gái ngồi bên cạnh Long lớn hơn hắn mấy tuổi, nàng quay sang liếc mắt đưa tình : ” Em trai! để chị huấn luyện riêng cho em một buổi.”
Ngọc Anh cắt ngang : ” Nghiêm túc đi!”
Cô gái kia bĩu môi : ” Hội chúng ta toàn nữ, nay có hai cậu em trẻ khoẻ thì phải ưu ái chứ!” Nói xong nàng lại quay sang đu đưa với Long làm hắn bối rối không biết nói gì : ” Em trai! lát nữa đi chơi cùng chị hông.”
Khiết Băng lên tiếng dẹp loạn : ” Vào việc chính! tôi cần hai người để phụ trách việc huấn luyện Long và Khánh cho nhiệm vụ đầu tiên.”
Nghe vậy cô gái bên cạnh Long hớn hở : ” Để tôi phụ trách cậu em này! chị đảm bảo em sẽ tiến bộ không ngừng.”
Khánh đợi mãi mà không có ai nhận liền khó khăn lên tiếng : ” Còn em thì sao? ai phụ trách em?”
Lại thêm một khoảng im lặng, thật xui cho khánh là đã không đẹp trai lại có bộ tóc như đầu … quấn rẻ, Ngọc Anh bèn lên tiếng để cho cu Khánh đỡ tủi thân : ” Cậu sẽ do tôi phụ trách, và việc đầu tiên là tôi sẽ dẫn cậu đi cắt tóc.”