“Phương Thảo! Chào” Khánh nói.
Long cười : ” Nhờ chuyện gì?”
Phương Thảo ngồi xuống ghế đối diện và nói : ” Ban nãy em có nghe hai anh nói gì đó về việc làm, đúng lúc em có việc muốn nhờ hai anh đây. Em có một món hàng cần hai anh chuyển đến một nơi vào giao cho một người, thù lao vô cùng hậu hĩnh. Sao nào? có hứng thú gì không?”
” Giao hàng sao? nghe ổn hơn làm vệ sĩ đấy.” Khánh nhún vai.
Long biết cô gái này rất dảo hoạt và lắm chiêu trò, hắn từ chối : ” Ây da hôm nay nhà anh bận rồi, chắc để Khánh đi một mình.”
Phương Thảo cười nói : ” Không sao! món hàng này giao lúc nào cũng được nhưng nhất định phải đến tay đúng người. Chi bằng để cuối tuần này đi.”
Ặc!
Vài ngày sau, tại một quán nước ven đường có hai thanh niên mặc đồ đen bịt khẩu trang y tế đội mũ lưỡi trai. Là Long cùng với Khánh, hai thằng chờ một lát thì có một chiếc xe con đến dừng lại trước cửa quán rồi hai người lên xe và xe lăn bánh thẳng hướng cao tốc.
Long và Khánh tháo khẩu trang và mũ ra sau đó nhìn chăm chú vào chiếc hộp nhỏ trên tay cô gái ngồi đằng trước. Phương Thảo đưa chiếc hộp đã được bọc cẩn thận cho Long rồi nói : ” Trên hộp có ghi địa chỉ của người nhận, các anh phải hiểu nếu đã nhờ các anh đi thì nó thực sự rất quan trọng cho nên hết sức cẩn thận đừng để làm mất. Sáng mai 7 giờ em sẽ đến để đón các anh về và giao thù lao, nhất định sẽ đúng hẹn.”
30 phút sau, xe dừng lại ở một khu dân cư thưa người tại vùng ngoại ô Hà Nội.
Hai người cứ thế đi thẳng vào con đường nhỏ và tới một ngôi làng, tuy thưa dân nhưng số ngôi nhà lại dày đặc như ở trong nội thành. Các căn nhà này xếp san sát nhau đan xen những gốc cây cổ thụ tán rợp bóng đường đi. Long vừa đi vừa nảy ra ý tưởng : ” Nơi này khá được đấy, hay là đặt địa bàn ở đây đi.”
Khánh thở dài không đáp, chợt nhìn thấy một cô bé chừng 13 tuổi với khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng tiều tuỵ nhợt nhạt, dáng đi tập tễnh như kiểu có thứ gì đó vướng giữa hai chân khiến Khánh nhíu mày, Long cũng vừa quay sang và nhìn thấy cô bé đáng thương đó rồi thở dài nói : ” Hazzz….thật tội nghiệp!”
Có những việc nên can thiệp, cũng có những việc có can thiệp cũng không giải quyết được. Có người nhìn vẻ ngoài đáng thương nhưng chưa chắc đáng thương nhưng cũng có người nhìn vẻ ngoài vô cùng hạnh phúc nhưng chưa chắc đã hạnh phúc. Long biết cô gái kia có lẽ đáng thương thực sự nhưng chưa chắc hắn giúp được gì nên đành thôi. Cứ như vậy bỏ qua cô bé kia, Long và Khánh đi thẳng tới địa chỉ ghi trên chiếc hộp.
Đứng trước căn nhà hai tầng khá sáng sủa, Long bấm chuông đợi người ra lấy hàng. Một thanh niên áo đen cao ráo đẹp trai đi từ trong nhà ra mở cửa : ” Cuối cùng cũng tới rồi! mời hai người vào trong.”
” Đợi bọn ta tới sao?” Long nghi ngờ nghĩ thầm, hắn đánh mắt ra hiệu với Khánh ý muốn nói nhớ đề cao cảnh giác. Khánh lại hiểu lầm rằng : ” Cứ vào đi đéo sao đâu.” Thế là hắn hăm hở đi trước còn Long thì trợn mắt ngạc nhiên vì sự tự tin của tên này sau đó theo bước tiến vào trong.
Trong phòng khách, một cô gái đang ngồi thêu một đôi chim uyên ương lên chiếc khăn tay, đôi mắt không động dù chỉ một chút khi Long cùng Khánh được thanh niên áo đen kia dẫn vào. Giọng nói như ru ngủ mà mê đắm cất lên : ” Mời ngồi!”
Long và Khánh lịch sự ngồi xuống sau đó đặt chiếc hộp lên bàn rồi nói : ” Đây là món hàng có người nhờ giao tới đây, cô xem đúng không!”
Cô gái gật đầu rồi khẽ phất tay ra hiệu cho thanh niên áo đen kia giữ lấy chiếc hộp rồi nói : ” Tốt rồi, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Khánh nói : ” Vậy chúng tôi có thể về rồi, đi thôi.”
” Khoan đã!”
Long giờ mới để ý, mắt cô gái này khi nói chuyển còn chẳng nhìn vào bọn hắn cũng chẳng nhìn vào bộ thêu thùa trên tay mặc dù vẫn đang thoăn thoắt đưa kim, hoá ra nàng không nhìn thấy gì. Long hỏi : ” Còn chuyện gì nữa sao?”
Cô gái kia đáp : ” Mục đích chính không phải là món hàng kia mà là đích thân hai người tới đây, tôi muốn hai cậu ra nhập vào tổ chức của bọn tôi.”
Khánh có vẻ kinh ngạc khi nghe hai từ tổ chức, còn Long cũng chẳng kém mà hỏi : ” Chúng ta mới lần đầu gặp mặt, chẳng biết gì về nhau. Cô dựa vào đâu lại nghĩ có thể chiêu mộ chúng tôi?”
Cô gái kia cười nhẹ, nụ cười như đoá hoa nở rộ rồi ra lệnh cho tên thuộc hạ lấy hai chiếc hộp nhỏ khác ra đặt lên bàn rồi mở nắp.
Long và Khánh tò mò nhấc mông khỏi ghế nhòm vào bên trong hộp thấy hai viên to như viên bi và phát ra hai loại ánh sáng khác nhau một xanh lam một đỏ. Long vừa nhìn đã biết đó là một loại thuốc gì hoặc linh dược gì đó bởi nó khá giống với Dịch Linh đan mà hắn từng hấp thụ để có khả năng Dịch Chuyển Tức Thời.
Khánh tò mò : Loại này cắn có phê tới nóc không nhỉ?”
Cô gái cười hài lòng : ” Sao nào?” thích rồi chứ?”
Long nhìn chăm chú vào hai viên đan phát sáng, mỗi loại lại có một dị thuộc tính nguyên tố riêng và giá trị của nó không hề nhỏ. Long nếu tìm mua thì có bán cả nhà đi chưa chắc mua nổi một viên. Trước giờ hắn luôn tò mò về việc nếu một người sở hữu hai loại dị năng nguyên tố thì sẽ như thế nào? cho nên hắn quyết định liều lĩnh một phen thử xem sao.
” Cô muốn chúng tôi gia nhập tổ chức của cô, vậy nói sơ qua về nó thử xem.”
Cô gái gật đầu : ” Trước khi nói về tổ chức, tôi xin tự giới thiệu tôi tên Khiết Băng. Là người sáng lập ra tổ chức gọi là Hồng Lâu Mộng. Hai người chắc chắn sẽ thích tổ chức này.”
Nghe 3 chữ ‘Hồng Lâu Mộng’ thì cả Long và Khánh cùng nhìn lên trần mà mà tưởng tượng, hàng trăm mỹ nữ quần áo thiếu vải lượn lờ trong phim cổ trang tàu khựa quanh quẩn trước mặt bọn hắn. Rồi thì thích em nào là gọi vào hoan lạc tới bến. Chỉ nghĩ có nhiêu đó thôi mà máu mũi Khánh đã chảy từ lúc nào.
Còn Long thì nghĩ thâm sâu hơn khi mà hắn liên tưởng mình vác thằng em trong quần đi chịch dạo từng em một trong khi tất cả cùng không một mảnh vải che thân chờ đợi hắn, em nào em đấy cũng chân dài mặt xinh eo thon da trắng. Nước dãi cứ thế chảy ra nhưng được hắn nhanh chóng lau đi.
” Hồng Lâu Mộng có khá ít thành viên nhưng thực lực của mỗi người đều không thể xem thường, tôi biết ai là người nhờ các anh đến đây và chính các anh cũng tự hiểu vì sao cho nên tôi không nói đến chuyện đó. Việc thứ hai là tổ chức thiếu hai dị năng giả sử dụng Hoả hệ và Lôi hệ, việc thứ ba cũng là việc quan trọng nhất, nhiệm vụ đầu tiên của các anh là hộ tống một nhân vật quan trọng đến một nơi an toàn.”
Tổ chức của chúng tôi chuyên về bảo kê và phá án, cho nên khi các anh ra nhập sẽ được tặng cho một khoá huấn luyện đặc biệt, Yên tâm chỉ có lợi chứ không hề có hại. Sao nào? các anh muốn đưa ra quyết định ngay hay cần thời gian suy nghĩ?”
” Hoá ra đây là ý của Phương Thảo!” Long gật gù nghĩ thầm, hắn nhớ lại câu chuyện mà nàng từng kể với hắn về việc cha nàng bắt nàng lấy một lão già vì công việc làm ăn nhưng nàng nói nàng đã có người trong lòng và người đó chính là hắn. Rồi về việc nàng nhờ hắn giúp nàng đến đóng giả người yêu để cha nàng thấy thế mà bỏ ý định. Khổ nỗi muốn cho tên Huấn Hoa Hồng đó bỏ ý định thì người yêu của con gái hắn nhất định phải là thiên tài có bản lĩnh còn nếu không thì coi như bỏ. Và đó là lý do Phương Thảo gửi Long đi khắp những chỗ mình có thể để giúp hắn mạnh hơn. Có lẽ nàng thật ích kỷ nhưng Long chẳng quan tâm, dù gì cũng là đó giả người yêu thôi mà, với lại thực lực tăng cao chẳng phải là điều hắn đang mong muốn sao? trong khi kẻ thù của hắn là Hoàng Quân vẫn đang âm thầm lập thế lực để trừ khử hắn.
Long hít một hơi sâu, sau đó nói : ” Ta đồng ý!”
Khánh thì khỏi nói, chỉ cần nhìn biểu cảm cùng dòng máu chảy ra từ mũi là biết hắn đồng ý cả hai chân hai tay. Mọi việc diễn ra xuôn sẻ và Long cùng Khánh được tiếp đãi như khách vip ở đó và ngủ qua đêm cho đến sáng hôm sau Phương Thảo cho người đến đón.
Trên cả chặng đường về, Long ngồi im như thóc suy nghĩ về những chuyện sảy ra trong mấy tháng xa nhà. Hắn quyết định về nhà vài bữa để thăm cha mẹ cùng Bảo Nguyên.
Sáng hôm sau, Long bắt xe về nhà rồi bàng hoàng khi nghe hàng xóm nói cha mẹ hắn đã vào Nam định cư cùng với một kỷ vật để lại cho hắn.
Người hàng xóm tốt bụng nói : ” Miếng ngọc này là mẹ cháu đưa cho ta dặn phải trao tận tay cháu.”
Long cố dò hỏi thêm thông tin cùng với liên lạc với cha mẹ nhưng đều thất bại, hắn cũng thắc mắc về Bảo Nguyên nhưng người hàng xóm cho biết khá lâu rồi cô bé chưa về nhà và cha mẹ cũng chẳng hề dẫn cô bé theo.
Long sững người, hắn vội lấy điện thoại ra gọi cho em gái nhưng vô tín hiệu. Nhà thì khoá chặt nên hắn không thể vào theo cách thông thường. Hắn tìm một nhà nghỉ gần đó rồi ở tạm qua đêm. Đêm hôm đó hắn lẻn bật tường vào nhà rồi phát hiện đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, có nghĩa là cha mẹ hắn đi mà không mang theo bất cứ thứ gì trừ cái két sắt trống rỗng. ngay cả quần áo trong tủ cũng vẫn còn nguyên như lúc hắn vừa mới đi.
Rồi sang phòng của Bảo Nguyên thì thấy một tờ giấy kèm theo một máy ghi âm.
” Anh trai! khi anh đọc được lá thư này thì có nghĩa là em đã rời xa anh cùng cha mẹ và về với gia đình thật của mình. Em sẽ rất nhớ mọi người, mong rằng sau này chúng ta có thể gặp lại.”
Long mở máy ghi âm lên…
“Ta là cha ruột của Bảo Nguyên, cảm ơn vì gia đình đã cưu mang con bé trong suốt quãng thời gian qua. Việc tốt nhất mọi người có thể làm là sống cho thật tốt và đừng nghĩ tới việc tìm con bé làm gì.”
Long như chết lặng, hắn rời khỏi nhà rồi mang theo balo đi ngay trong đêm trở về nhà trọ.
Hắn gọi điện cho khánh và hẹn ngày mai đến trường có việc quan trọng cần nói.
Đêm đó, Long không sao ngủ được cứ nằm nhắm mắt lại nhớ tới hình ảnh gia đình hiện về. Hắn tự hỏi vì sao cha mẹ lại bỏ đi không nói lời nào như vậy, còn Bảo Nguyên thì sao bỗng dưng lại tìm thấy cha mẹ đẻ trong khi hơn 10 năm qua chẳng có tý thông tin gì.
Mọi chyện ắt hẳn phải có lý do và hắn chắc chắn sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Tuyết đang ngủ say, nàng trở mình rồi quay sang ôm tay rúc đầu vào ngực Long mà nói mớ những câu vô nghĩa. Long ôm nàng vào Lòng rồi hôn lên vầng trán cao sau đó nhắm mắt lại.
Tuyết thực ra vẫn chưa ngủ, nàng biết hắn đang buồn chuyện gì nhưng không tiện hỏi. Chỉ biết ôm hắn thật chặt như để an ủi và từ khóe mắt nàng một giọt nước mắt rơi xuống.