“Theo sư phụ kể lại, năm đó Thanh Long võ quán chúng ta xuất hiện một cao thủ, dù nhập môn muộn nhất nhưng lại trời sinh sức khỏe cùng ngộ tính hơn người. Một mình hắn đánh bại từng người và lên nắm giữ chức vô địch một cách quang minh chính đại.”
“Sau đó hắn đột nhiên mất tích một cách bí ẩn, không rõ nguyên nhân. Rồi kể từ khi đó, Thanh Long võ quán ngày càng đi xuống. Số môn sinh thôi học ngày càng nhiều, trải qua 10 năm thì dần chìm vào quên lãng.”
“Không ngờ có chuyện như vậy!” Long xoa cằm nói.
Diệp Thanh gật đầu : ” Nhưng năm nay võ quán lại bất ngờ đăng kí tham gia sau 8 năm vắng mặt.”
“Chẳng lẽ sư phụ đã tìm được người tài trong số chúng ta?” Long nghi ngờ, sau đó liếc nhìn được ánh mắt Diệp Thanh đang chăm chú nhìn mình.
“Sao lại nhìn đệ? Đừng nói là tỷ kết đệ rồi nha!” Long gian xảo hỏi.
Diệp Thanh nói : ” Mau cùng ta đi luyện võ, không chừng người được chọn lại là đệ.”
Long cười, sau đó cùng luyện tập với Diệp Thanh đến khuya mới chịu về. Hai tuần nữa lại trôi qua và giải đấu Vô Địch Quyền Cước cũng sắp được tổ chức.
Lúc này tại sân tập của võ quán, tất cả các đệ tử được tập hợp lại để sư phụ căn dặn vài việc. Hiện tại sư phụ chưa tới nên mọi người vẫn có thể buôn chuyện, Long đang cười đùa vui vẻ với Diệp Thanh, Dũng và vài người khác thì Hoàng Quân từ ngoài cửa xông vào nhằm Long mà thách thức nói : ” Ngô Bảo Long! Hôm nay tao với mày quyết đấu một trận.”
“Ặc! thằng điên này.” Long trợn mắt. Hắn không muốn đánh nhau với Hoàng Quân làm gì cho tốn sức, để dành cho cuộc thi tốt hơn.
Thấy Hoàng Quân hùng hổ xông tới, mọi người dạt sang hai bên để chuẩn bị xem đánh nhau. Chỉ có Diệp Thanh và Dũng là ngăn lại, Dũng chắn trước mặt Hoàng Quân nói : ” Đệ gây chuyện chưa đủ sao? Sư phụ sắp tới r.”
“Tránh ra!” Hoàng Quân lạnh lùng nói, sau đó vung tay đánh lui Dũng sang một bên. Dũng đưa tay đỡ lấy và lùi xa cả chục mét may được các môn sinh đứng phía sau đỡ lấy.
“Đệ…!” Dũng kinh ngạc trước sức mạnh của Hoàng Quân, còn mọi người cũng không khỏi hoảng hốt. Một cú phất tay của hắn có thể dễ dàng đánh bay một môn sinh đeo đai vàng, vậy đai trắng thì sẽ thế nào?
Diệp Thanh thấy vậy, nàng cũng tiến tới chắn trước mặt Long. Điều này khiến Hoàng Quân tức điên nhưng vẫn không bộc lộ ra nhiều mà chỉ gắt lên : ” Tránh ra!”
Chát!
Hoàng Quân nghiến răng trợn mắt khi nhận một cú tát từ Diệp Thanh.
“Đệ làm càn đủ chưa? Đường đường là sư huynh lại đi bắt nạt tân môn sinh rồi bị người ta đánh liệt giường. Đã vậy không biết tự xấu hổ lại gây sự tiếp, ta thất vọng về đệ.”
Diệp Thanh mắng trong tức giận, mọi người trước nay chưa từng thấy nàng nổi nóng với bất kì ai.
“Cô lớn tiếng với tôi? Dám đánh vào mặt tôi?” Hoàng Quân bốc hỏa, hắn dơ tay lên cao và đánh xuống về phía Diệp Thanh với một chưởng toàn lực.
Binh!
Diệp Thanh tung cước cản cú đấm của Hoàng Quân, sau đó bật ngược ra sau vì không chịu nổi lực đấm quá mạnh.
Long đang ngồi trên ghế liền đứng phắt dậy, sau hai bước chân hắn đã áp sát Diệp Thanh và vòng tay qua eo nàng đỡ lấy cùng lúc hai người đều lùi lại về sau.
“Cảm ơn đệ!” Diệp Thanh cũng bất ngờ khi nhận ra người đỡ mình là Long. Hắn không quên liếc mắt đưa tình với nàng một cái rồi quay sang nhướng mày với Hoàng Quân : ” Tao không thích gây sự! Nhưng mày đừng nghĩ tao không dám đập mày thêm lần nữa.”
“MÀY!!…”
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói trầm ấm, vang lên cùng một bóng người xuất hiện từ gian nhà lớn.
Tất cả mọi người đều cúi đầu chào : Sư Phụ!”
Trước mặt là một người trung niên khá bảnh bao, cơ thể săn chắc với bộ võ phục. Chính là sư phụ của võ đường tên Long Vân Sơn.
“Hồi nãy ta nghe có tiếng ồn ào!” Vân Sơn chắp tay sau đít, đảo mắt một lượt nhìn các đệ tử và nói.
Hoàng Quân nghe vậy thì vẻ mặt tỏ ra vui mừng, bèn lên tiếng : ” Thưa sư phụ! Là đệ tử và Long sư đệ đây muốn phân tài cao thấp một chút, có lời qua tiếng lại.”
Vân sơn hứng thú : ” Ồ vậy sao? Đúng lúc ta đang muốn thử thực lực của các con để chuẩn bị cho giải đấu sắp tới, vậy thì hai con bắt đầu đi.”
“Đù! Vãi sư phụ.” Long thầm nói.
“Theo ý sư phụ!” Hoàng Quân nói, sau đó tiến đến đứng trước mặt Long vàkhiêu khích : ” Sao nào? Dám không?”
“Đành vậy!” Long nhún vai, sau đó cũng tiến ra giữa sân tập nơi mà mọi người đã nhường lại một khoảng trống lớn.
“Cẩn thận!” Diệp Thanh nhắc nhở, ánh mắt nàng hiện lên nét lo lắng.
Thấy nàng quan tâm, Long cười : ” Không sao đâu! Đệ không chết đâu mà lo!”
Giữa sân tập, Hoàng Quân và Long đứng đối diện nhau chiến ý bùng phát.
Vân Sơn ngồi trên ghế, ánh Mắt lãnh đạm nhìn về khoảng sân nơi hai người Long và Hoàng Quân đang chuẩn bị động độ.
“Chết đi!” Hoàng Quân hừ lạnh, sau đó đạp đất phóng về phía trước. Quanh người hắn xuất hiện ánh hào quang màu tím, dấu hiệu của những người đã luyện tập đến giới hạn của đai tím và chuẩn bị lên đai đỏ.
Tốc độ khinh hoàng, Long giật mình cúi xuống né cú đấm của Hoàng Quân và tung đấm đáp trả ngay bụng hắn. Nhưng Hoàng Quân đã tóm được nắm đấm của Long rồi xoay người ném hắn ngã ra đất và khống chế.
“Long!” Diệp Thanh lo lắng, nàng định tiến tới ngăn cản Hoàng Quân làm càn thì Dũng ngăn lại : ” Bình tĩnh! Đợi một lúc xem sao.”
Mọi người không kì vọng Long sẽ thắng mà chỉ hy vọng hắn cầm cự được 10 giây trước Hoàng Quân. Nhưng chỉ cần 3 giây là Long đã bị khống chế và chuẩn bị nhận thất bại. Vân Sơn thì khác, hắn nhìn thấy tốc độ và phản xạ của Long rất tốt. Nếu được luyện tập một cách bài bản thì có thể là một kì tài võ học.
Long nằm dưới đất, tay bị bẻ ra phía sau nhưng không chút lo lắng. Hắn nhếch mép nói với Hoàng Quân : ” Cắn thuốc có được coi là chơi ăn gian không?”
“Cắn cái con mẹ mày! Để tao bẻ gãy xương mày xem Diệp Thanh còn thích một thằng què không.” Hoàng Quân đầy sát ý nói, sau đó hắn vặn mạnh cánh tay của Long nhưng Long đã biến mất ngay khi hắn chuẩn bị bẻ.
“Dị năng sao? Thú vị.” Vân Sơn ngồi rung đùi nói.
Hoàng Quân bối rối, hắn vội phòng thủ xung quanh với ánh mắt cảnh giác cao độ vì Long có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào và nốc ao hắn.
Long xuất hiện ở khoảng cách xa nhưng vẫn trong phạm vi khoảng sân. Ánh mắt lạnh lùng boy, hắn khom người hai lòng bàn tay hướng vào nhau và cong lại. Động tác có chút kì lạ cho đến khi một làn khói đen xuất hiện bao bọc hai bàn tay.
Trong chớp mắt, Long đã xuất hiện trước mặt Hoàng Quân và đưa tay lên cao và đánh xuống. Hoàng Quân cũng nhận ra và đưa tay lên phòng thủ đầu của mình.
“Này thì gáy to!” Long một chưởng đánh xuống, cánh tay của Hoàng Quân không cản nổi và bị gãy xương. Còn Hoàng Quân thì nghiêng đầu và lùi lại tránh bàn tay của Long đánh xuống, bàn tay ấy như không nghe lời của Long. Khi Hoàng Quân né đi mà vẫn tiếp tục đánh xuống đất đến mức mặt đất in lại dấu tay của hắn.
Đau đớn bởi cánh tay bị gãy, nhưng thứ mà Hoàng Quân kinh hãi hơn là dấu tay mà Long để lại dưới đất. Sân tập bằng đá, vậy thì một bàn tay có thể in lại dấu trên đó thì lực đánh khủng khiếp cỡ nào, nếu đánh vào đầu thì chỉ có nước lên bàn thờ ngồi.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc trước sức mạnh của Long, sau đó là tiếng vô tay.
Vù một cái, Long lại xuất hiện trước mặt Hoàng Quân và tóm cổ áo hắn : ” Muốn gãy nốt tay kia không?”
“Mày nghĩ tao sợ mày?” Hoàng Quân lấy lại bình tĩnh nói, hắn nhanh tay cho một viên gì đó vào miệng rồi ngay lập tức một luồng kình lực mạnh mẽ đẩy văng Long ra xa.
Đứng vững lại, Long mới nhận ra một cảm giác kì lạ từ phía Hoàng Quân, cảm giác như với những người có dị năng với nhau.
Điên cuồng, Hoàng Quân tốc độ đột ngột tăng mạnh và lao về phía Long nhằm giết chết hắn.
Có một vài loại thuốc giúp tăng cường thể lực, loại này rất hiếm và đắt cũng đem lại nhiều tác dụng phụ. Hoàng Quân hoàn toàn mất hết lý trí, chỉ còn một mục tiêu duy nhất là giết chết Long.
Binh binh!!
Hai bên lao vào nhau, tay đấm chân đá những skill điêu luyện. Nhưng nếu so về võ công thì Long thua kém rất nhiều nên nhanh chóng rơi vào thế bí, chỉ còn biết phòng thủ và tìm cơ hội phản công.
Thấy Long bị áp đảo, Diệp Thanh liền nói với Dũng : ” Hắn cắn thuốc kìa! Đó là chơi xấu.”
Dũng gật đầu : ” Dù là chơi xấu nhưng hắn không có dị năng, vốn dĩ là kèo dưới so với Long. Nếu sư phụ không có ý gì thì tức là cuộc chiến công bằng.”
“Nhưng! Dị năng của Long ngoài khả năng di chuyển ra chẳng có sức để đánh bại Hoàng Quân đang điên cuồng. Nếu kéo dài thì cơ thể hắn sẽ bầm dập.” Diệp Thanh nhíu mày lo lắng nói.
“Không phải hồi nãy hắn một chiêu đánh gãy tay Hoàng Quân sao? Sức mạnh quá lớn rồi.” Dũng tròn mắt.
Diệp Thanh lắc đầu : ” Đó là sức mạnh vay mượn thôi và hắn chỉ dùng được duy nhất một lần.”
Binh! Binh!
Xoẹt!
Long sau một hồi chật vật tránh né, hắn vẫn đang tìm ra sơ hở của Hoàng Quân để đánh vào nhưng chưa tìm được.
Hoàng Quân dùng cả cánh tay gãy của mình mà quăng quật đánh Long mà không một chút đau đớn nào cả, đây là một tác dụng phụ của việc cắn thuốc.
Mặc dù không đau nhưng thương tổn vẫn còn đó, Long nhảy lên tránh một cú đá của Hoàng Quân và đứng trên một người gỗ. Hoàng Quân cũng nhảy lên một người gỗ khác, xung quanh lúc này là rất nhiều người gỗ đồng loạt xuất hiện theo lệnh của Vân Sơn.
Long và Hoàng Quân, hai đối thủ giao tranh quyết liệt. Long tuy thua về võ công nhưng tốc độ thì vượt trội hơn, đánh đấm một hồi thấm mệt mà không tìm ra điểm yếu của Hoàng Quân. Long đành phải dùng con bài tẩy, sát chiêu mà hắn đã luyện tập rất lâu nhưng chưa thử lần nào.