“Ta đến tìm cậu, giao cho cậu cái này!” Người đàn ông nói giọng mệt mỏi rồi đưa tay ra trước mặt Long, trên tay là một chiếc nhẫn đen han rỉ như cổ vật cả ngàn năm.
Long chưa kịp từ chối thì ngay trước mặt hắn người đàn ông bỗng chốc tan ra thành cát bụi. Chiếc áo choàng đen cùng chiếc nhẫn rơi xuống đất, Long kinh ngạc nhặt lại chiếc nhẫn và dò xét : ” Hẳn là người này sống để bảo vệ chiếc nhẫn, sau đó vị chủ nhân trước của chiếc nhẫn qua đời.”
Nói đến đây, Long nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai nhìn thấy toàn cảnh vừa xảy ra. Hắn nhặt chiếc áo choàng đem bỏ vào thùng rác rồi khóa cổng và đi vào nhà, Bảo Nguyên chạy ra lo lắng hỏi : ” Người đó đâu rồi anh? Em vừa báo cảnh sát xong.”
“Ặc! Nhanh thế.”
vài phút sau, một xe bán tải chở theo hàng chục cảnh sát trang bị vũ khí đầy đủ nào là súng ống, áo giáp và mũ chống đạn đỗ ngay trước cổng nhà Long khiến hắn vội chạy ra nói chuyện.
Sau khi nói dối rằng tên đó chỉ nói dăm ba câu và rời đi thì Long tò mò hỏi vị đội trưởng : ” Anh cảnh sát cho em hỏi?”
“Cậu hỏi gì?”
“Chỉ là một người thôi mà các anh huy động cả tiểu đội đến vậy tên đó chắc rất nguy hiểm?”
“Không chỉ là nguy hiểm đâu!”
Sau khi đội cảnh sát lục xục quanh khu phố mà không thấy dấu vết nào để lại thì thu quân, nhưng trước khi đi thì đội trưởng có nhắc nhở Long : ” Tên này chúng tôi lùng sục cả tháng nay cũng không có chút dấu vết, cậu lại vô tình gặp hắn thì hãy hết sức cẩn thận. Nếu có gì bất thường sảy ra thì hãy báo với tôi, đây là số điện thoại của tôi.”
Long thở phào nhẹ nhõm, dính vào mấy truyện của cảnh sát thì cũng rất đau đầu. Hắn sực nhớ đến cái áo choàng đen mà chính tay hắn bỏ vào thùng rác thì liền mở nắp ra xem thì đã biến mất từ khi nào.
Nghi vấn một hồi lâu, Long đóng cổng đi vào nhà. Bảo Nguyên vốn không thích ồn ào nên khi cảnh sát đến đã chạy biến vào phòng đợi khi cảnh sát đi rồi mới chịu ra phòng khách thì thấy Long cầm vật gì đó trên tay với vẻ mặt thâm sâu.
“Cái gì vậy anh?”
“Một chiếc nhẫn! Do người vừa nãy để lại, hắn nói là đến đây để đưa thứ này cho anh.”
Bảo Nguyên ngồi xuống cạnh Long, quan sát chiếc nhẫn rồi hỏi : “Tại sao lại đưa cho anh?”
Long lắc đầu : ” Không biết! Nhưng anh có cảm giác liên quan đến vụ tai nạn hôm nay.”
“Tai nạn? Sao anh nghĩ vậy?”
“Cũng không biết! Mà em đừng nói với cha mẹ nhé.” Long xoa đầu Bảo Nguyên với ánh mắt năn nỉ.
Bảo Nguyên gật đầu : ” Em biết rồi! Nhưng anh định giữ thứ này bên người sao? Thường thì người ta không giữ những vật lạ không rõ nguồn gốc trong người đâu.
Long cười xua tay : ” Anh định mai đem ra tiệm cầm đồ xem được bao nhiêu, chia em một nửa chịu không?”
“Thôi anh giữ lấy mà dùng! Nhưng nhớ cẩn thận nhé.”
“Được! Mình ăn cơm thôi anh đói rồi.”
Hai anh em ngồi ăn uống cười nói vui vẻ, sau đó cùng nhau dọn dẹp. 21h tối, Long và Bảo Nguyên ngồi xem phim dưới phòng khách, trên màn hình tv 50 in đang chiếu cảnh hôn môi của một cặp tình nhân cổ trang, Bảo Nguyên xem phim rất nhập tâm, mặt nàng đỏ lên rồi mơ màng liên tưởng đến cảnh môi nàng được môi ai đó hôn lên.
Đỏ mặt một hồi, nàng nhìn sang Long thì thấy hắn vẫn đang tập trung vào chiếc nhẫn cũ kĩ đó mà không hề chú ý đến bộ phim điều mà rất ít khi thấy ở hắn.
Phải nói là Bảo Nguyên vô cùng xinh đẹp, nét đẹp tươi tắn hồn nhiên của thiếu nữ tuổi mười bảy. Bộ quần áo ngủ rộng không thể che dấu cơ thể gợi cảm với những đường cong mê hoặc, mái tóc đen mềm mượt óng ả được nàng búi cao để lộ cái cổ thon trắng ngần. Đôi môi hồng hào cùng đôi mắt to tròn đen láy như hút hết ánh mắt của bao gã đàn ông.
Tiểu mỹ nhân như nàng dù rất nhiều người theo đuổi nhưng lại chưa có một mối tình vắt vai, có khá nhiều lý do nhưng một lý do phổ biến đến từ ông anh trai Bảo Long.
Những cô bạn của Bảo Ngân vẫn thường trêu đùa nàng : ” Mình thấy anh cậu rất thích cậu đấy!”
Bảo Nguyên đỏ mặt phân bua : ” Không phải vậy đâu anh ấy chỉ rất thương mình thôi, thương một đứa em gái vậy đó.”
“Mình thấy không phải vậy đâu! Chứ sao mỗi lần bọn mình nhắc tới anh ta là cậu lại tỏ ra không thích vậy, sợ bọn tớ cướp anh ta à?”
“Đâu có!” Bảo Nguyên nghĩ tới lúc còn bé hay bị bạn bè bắt nạt và Long luôn là người đứng ra bảo vệ nàng.
Khi lên cấp 3, rất nhiều nam sinh để mắt tới nàng thì những kẻ nào có ý đồ xấu xa đều bị Long chặn đánh.
Có lần hắn một mình đánh với một đám hơn mười thằng vì lý do bọn này chặn đường Bảo Nguyên và buông lời trêu ghẹo.
Kết quả là Long mặt mày te tua được Bảo Nguyên đưa về, cũng may không có ai ở nhà vì cha mẹ đi làm xa.
“Anh không gây chuyện không chịu được à?” Bảo Nguyên vừa xoa thuốc cho Long vừa lo lắng mắng.
“Ai bảo bọn nó đụng vào em!” Long nghiến răng.
“Thực ra bọn họ chưa làm gì cả, chỉ nói một hai câu khó nghe thôi.”
“Ặc! Vậy chứ thằng kia còn đụng vào em nữa, bọn khốn đó mai anh sử tiếp.”
Bảo Nguyên trong lòng cảm thấy chút ấm áp, tên anh trai ngang bướng hay không nghe lời này lại vô cùng thương yêu em gái mình. Nàng khẽ cười tò mò hỏi : ” Nếu anh cứ bảo vệ em thế này thì ai dám yêu em nữa, rồi ai lấy em? Em ế cả đời thì sao?”
Long vỗ ngực : ” Không ai lấy về đây anh nuôi…ui da!” đang vỗ ngực tự tin thì hắn đập vào chỗ đau liền kêu oai oái.
“Ngồi yên nào! Phải dùng trứng gà lăn lên đây để không sưng to.” Bảo Nguyên ân cần nói, bàn tay nhẹ nhàng chăm sóc Long khiến hắn hài lòng thầm nghĩ :
” Thằng nào mà lấy được em mình thì phúc cả đời, còn nếu nó đối xử tệ bạc với nàng thì…”
Quay trở lại hiện tại, Bảo Nguyên vào phòng lấy ra một tấm chăn rồi đắp cho Long, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn rồi tắt tv về phòng mình ngủ.
Đêm đó, trong lúc Long đang ngủ say thì chiếc nhẫn trong bàn tay hắn rung lên rồi bay lơ lửng giữa phòng khách. Từ chiếc nhẫn tỏa ra một màu hào quang hắc ám, hơn thế nữa từ cơ thể Long cũng xuất hiện một làn khói đen rồi bay lên hòa làm một với hào quang hắc ám của chiếc nhẫn.
Và chiếc nhẫn rỉ xét dần rơi rụng những mảnh rỉ xét để lộ hoa văn hình rồng tinh xảo bên trong và đây cũng là hình dạng thật của chiếc nhẫn. Điểm kết nối nữa hoa văn đầu và đuôi rồng là một viên kim cương màu đen to bằng hạt đậu đen, giống một chiếc nhẫn đính hôn.
Thêm một lúc sau, chiếc nhẫn tự động bay về chỗ cũ là lòng bàn tay của Long.
Đúng lúc đó Long mơ một giấc mơ kì lạ, hắn đang đứng tại một mặt biển tĩnh lặng và hoàn toàn không có một gợn sóng. Phía trước hắn là một bóng người mặc áo choàng đen, dưới áo choàng đen là bộ đồ cổ trang bụi bặm phong trần như một lãng khách.
“Ngươi đến rồi!” Kẻ trước mặt Long chợt lên tiếng mà không quay mặt lại, giọng nói vang vọng như giọng linh hồn.
Long kinh ngạc : ” Ngươi là ai? Và đây là đâu?”
Người kia đáp : ” Ta là Vô Danh còn nơi đây là không gian tinh thần của ngươi.”
“Không gian tinh thần? Vô Danh?” Long lặp lại.
“Đúng vậy!” kẻ tự xưng là Vô Danh gật đầu xác nhận.
Long tưởng mình đang mơ, liền đánh mạnh vào mặt nhưng cảm giác đau đớn vẫn có nên hắn nghĩ là thật và đề phòng hỏi : ” Vậy ta đến đây làm gì?”
“Để nhận truyền thừa!” Vô Danh đáp.
“Truyền thừa cái gì?”
Bịch!
Long cảm giác mông mình đau nhức rồi tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm dưới đất sau khi lăn khỏi ghế shofa. Trời đã sáng và mùi thức ăn thơm phức lan vào mũi.
“Anh dậy rồi đấy à? Vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng.” Giọng Bảo Nguyên vọng ra từ phòng bếp.
“Tới liền!” Long đánh răng rửa mặt, xuống phòng bếp thì đập vào mắt là bóng lưng tuyệt mỹ của Bảo Nguyên, nàng mặc trên người một chiếc váy ngủ ngắn mỏng manh.
“E hèm!” Long ho khan rồi ngồi vào bàn ăn thay vì tới gần nàng và giở trò quen thuộc là há miệng xin ăn.
“Con bé này! Ăn mặc hớ hênh vậy định thử thách sự chịu đựng của anh mày đấy à?” Long thầm nghĩ.
Trong bữa ăn, Long thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt của Bảo Nguyên liếc hắn một cái.
“Ngon không anh?”
“Ừ ngon!” Long gật đầu, chợt điện thoại trong túi quần rung lên báo tin nhắn đến. Long móc túi quần lấy điện thoạt mở tin nhắn lên xem.
” Hai đứa ở nhà tự chăm sóc nhau nhé cha mẹ đi công việc cuối tuần mới về!” tin nhắn từ Bảo Hùng.
Long đưa điện thoại cho Bảo Nguyên xem, sau đó nhíu mày : ” Đi đâu cho đỡ chán không?”
“Được ạ!”
Hai anh em thay quần áo rồi phóng xe đến phố đi bộ lượn vài vòng. Hôm nay phố đi bộ khá thưa người, Bảo Nguyên mặc bộ váy trắng tinh khôi sánh bước bên Long mặc quần tây áo sơ mi lịch lãm. Tới một quán kem thì Bảo Nguyên níu tay Long lại, Long hiểu ý liền mua hai cây kem cho nàng ăn.
Sau khi đi vài vòng, hai người tìm một ghế đá hướng mặt ra hồ gươm ngồi hóng mát.
Đang ngồi nói chuyện với Bảo Nguyên, chợt Long cảm giác tay mình có gì đó vướng víu liền đưa lên xem rồi giật mình khi một chiếc nhẫn đen đang đeo trên ngón giữa tay phải cửa hắn.
Dựa vào hình dáng và màu sắc thì Long dám chắc rằng đây chính là chiếc nhẫn hôm qua, nhưng sao nó lại đeo trên tay hắn mà hắn không biết.
Long giật mình khi một giọng nói vang lên trong đầu : ” Ngươi tên gì?”
Long đáo lại trong vô thức : ” Ngô Bảo Long!”
“Xác nhận chủ nhân! Ngô Bảo Long.”
Long tỉnh người sau vài giây vô thức, hắn vẫn nghe rõ giọng nói kia văng vẳng trong đầu : ” Chủ nhân Ngô Bảo Long! Có một người khả nghi đang tiến tới rất gần, độ nguy hiểm là 50%.”