Long nhận lấy đôi bao tay, hí hửng đeo vào với cảm giác chẳng khác nào một đôi bao tay cao su bình thường.
Hắn lật qua lật lại bàn tay hình cũng chẳng thấy hiện tượng gì xảy ra. Cô gái liền gợi ý : ” Xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nó sẽ hoạt động.”
Long gật đầu làm theo, quả nhiên sau khi xoa hai lòng bàn tay vào nhau thì mu bàn tay hắn hiện lên một nàm hình ánh sáng xanh lục báo hiệu pin đầy.
Long hí hửng nhìn quanh xem có thứ gì để cho hắn thử găng tay, bất giác ánh mắt lướt qua và dừng lại nơi bộ ngực hơi nhỏ mà đầy bí ẩn sau hai lớp áo của cô gái, khiến cô gái đỏ mặt đưa tay che ngực lại.
Xua đi ý nghĩ đen tối, Long lấy lại hình tượng : ” E hèm! Vậy nhiệm vụ là gì?”
“Đây, anh xem.” Cô gái lấy trong vali ra một chiếc laptop và mở cho Long xem về nhiệm vụ của hắn, nhiệm vụ của một ứng viên cho đoàn sát thủ. Nghe có vẻ oai nhưng Long còn chẳng biết đoàn sát thủ đó mạnh yếu thế nào, hơn nữa nhiệm vụ xem cũng chẳng hiểu gì.
Thấy Long lắc đầu khó hiểu, cô gái liền giải đáp : ” Nhiệm vụ đột nhập vào hang ổ của băng Ó Đen, thu thập thông tin và giết một trong bất kì kẻ nào của băng đó.”
“Giết người?” Long hỏi lại.
“Anh sợ à?”
“Không sợ.” Long lắc đầu, sau đó hỏi một vài thông tin quan trọng cho nhiệm vụ lần này, nhận vài trang bị từ cô gái và chuẩn tới thời điểm thực thi nhiệm vụ.
Cô gái rời đi, Long cũng sang phòng Tuyết xin ngủ ké nhưng bị nàng đuổi về bảo hôm nay không có hứng. Long đoán mò rằng hôm nay nàng đến cái lúc mà bất cứ người con gái nào cũng gặp trong một tháng nên chẳng biết làm gì hơn, ngậm ngùi quay về phòng đánh một giấc đến sáng.
Về sự việc ồn ào xảy ra ở trường hôm qua, Công an đã tới điều tra nhưng không thu được kết quả gì. Nhà trường cho xây lại chỗ hư hỏng và đại hội thể thao vẫn được tiếp tục.
Trưa hôm đó, Long đang ngồi ăn cơm ở căng tin thì Khánh xuất hiện và ngồi ăn cùng bàn với hắn.
“Ặc! Cái éo gì thế?” Long giật mình tý thì phụt cơm trong miệng ra ngoài, hắn giả vờ không quan tâm đến Khánh mà chỉ chú tâm ăn uống.
Vẻ bất cần của Long chẳng khiến Khánh chẳng từ bỏ ý định bắt chuyện, hắn liền lên tiếng : ” Tao muốn làm đàn em của mày!”
Phụt…!
Long phun toàn bộ cơm trong miệng ra rồi trợn mắt nhìn Khánh : ” Mày đùa tao à? Khánh đại ca vang danh cả trường, sao tự dưng lại xin làm đàn em của một thằng không có tý danh tiếng như tao?”
“Tao không cần biết, tao xin mày hãy nhận tao làm đàn em. Một tháng bao ăn căng tin thì sao?” Khánh quả quyết nói và còn ra giá.
“Tao suy nghĩ kĩ đã!”
Một căn nhà nhỏ được bao quanh bởi ràng rào đơn sơ, trong căn nhà có một cô gái đang ngồi thêu tranh. Đôi mắt cô long lanh như những vì sao nhưng lại vô hồn, vô hồn bởi chúng thông thể giúp cô nhìn ngắm thế gian.
Rồi ba bóng người áo đen tiến vào trong sân, cô gái có thể nghe được từng tiếng bước chân của họ trong màn đêm yên tĩnh.
Rồi cánh cửa mở ra và ba người họ bước vào : ” Chúng tôi đã trở về! “
Cô gái không cảm xúc, miệng nói : ” Giúp ta tìm một người.”
“Cô muốn tìm ai?”
“Người đó!”
Long trên ô tô, người cầm lái là cô gái đã tới tìm hắn tối hôm qua. Hai người đang đi tới chỗ mà được cho là địa bàn của bọn áo đen.
Đến nơi, xe dừng lại bên con đường mòn nhỏ vì không thể đi tiếp. Cô gái nói : ” Tôi chỉ có thể đưa anh đến đây thôi, còn lại phải tự anh xử lý.”
Long gật đầu : ” Hẹn gặp lại!”
“Mà khoan!” Chợt cô gái gọi lại khi Long đã mở cửa xuống xe đi được vài bước.
“Có gì căn dặn nữa hả?”
“Nhớ cẩn thận, đừng để lộ thân phận…nếu cảm thấy nguy hiểm quá thì hãy hủy nhiệm vụ và giữ mạng.” Cô gái nói, nét mặt lại hơi đỏ lên.
Long cười thầm, cất bước rời đi trong đêm khuya thanh vắng. Cô gái cũng không nói thêm, quay xe lại và lăn bánh.
Nơi mà Long đang ở là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở một vùng quê xa xôi nội thành Thủ Đô. Xung quanh nhà nhà đã chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng dế mèn kêu thành bài.
Tiểu Hắc lên tiếng : ” Nhiệm vụ lần này ngươi có chắc bao nhiêu phần trăm sẽ thành công?”
Long lắc đầu : ” Không biết!”
Sau đó hắn lấy chiếc mặt nạ màu đỏ với hoa văn hình hoa hồng đeo lên mặt, rồi đeo bao tay đã được trang bị vào. Cứ thế đi thẳng tới một ngôi nhà phía cuối làng nơi mà vẫn còn một bóng đèn mờ còn đang sáng.
“Chắc chắn là chỗ này rồi.” Long khẳng định, sau đó nhảy qua hàng rào rồi đột nhập vào bên trong. Thân thủ hắn rất nhanh nhẹn và gọn lẹ nhưng tiếng bước chân của hắn không thể thoát khỏi đôi tai tinh nhạy của một người.
Cô gái trong căn nhà có thể nghe rõ từng bước chân của Long, dựa vào đó mà đoán ra hắn không phải người quen. Liền ra hiệu cho một trong ba tên áo đen ra ngoài xem xét tình hình.
Tên áo đen kia tuân lệnh, hắn trả vờ ra ngoài đi đái rồi cứ thế đi mất hút. Long rình đó nãy giờ, miệng liền mắng : ” Định dụ tao ra xa khỏi hang ổ? Dụ con nít thì được đấy.”
Khi vừa mắng xong thì có một bóng đen đã xuất hiện sau lưng đang tung chưởng đánh tới. Tốc độ rất nhanh.
“Chủ nhân! Kẻ địch đánh lén, mau dùng dị năng.”
Tiếng của Tiểu Hắc vang lên trong đầu, Long lập tức nhẩy một bước Dịch Chuyển và biến mất trước mặt tên áo đen khiến tên này có chút ngạc nhiên : ” Dịch Chuyển Tức Thời?”
Nhưng cũng chỉ là một chút ngạc nhiên, tên áo đen xoay chân rồi phóng tới vị trí mà Long nhảy đến.
Long xuất hiện bên trong ngôi nhà, trong cơn hoa mắt hắn vẫn nhìn sơ qua được những kẻ bên trong bao gồm hai tên áo đen khác và một cô gái xinh đẹp đang ngồi thêu thùa.
“Đối phương có dị năng, chạy hoặc chết.” Tiểu Hắc gấp gáp nói.
Long xoay người, há hốc mồm định bỏ chạy thì tên áo đen phía bên ngoài lao thủng tường xông vào tóm được vai hắn.
Tưởng chừng như chết chắc nhưng hắn đã chuẩn bị từ trước, khi tay tên áo đen vừa chạm vào vai mình thì một làn khói đen tỏa ra và nhanh chóng bao lấy cơ thể của Long.
Làn khói đó lan đến đâu thì cả người Long cũng như biến thành bóng tối đến đó, cho đến khi chỉ còn lại chiếc mặt nạ trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên màu đỏ.
“Địa Sát của Hồng Hoa Hội?” tên đang tóm vai Long kinh hô rồi bị một kình lực mạnh mẽ phản đòn đánh văng ra xa. Hai tên áo đen còn lại cũng đồng thời lao tới, mỗi tên đều sở hữu tốc độ kinh hoàng.
“Kim Cương Chảo!” Long đưa tay đón lấy một cú đấm của tên áo đen, tay còn lại đỡ lấy một cước từ tên còn lại. Sức mạnh bùng phát khiến mọi thứ trong căn phòng đều rung chuyển.
“Hỏng rồi!” Tên áo đen bị đánh bay ra ngoài ban nãy vội vã lao vào bế cô gái kia thoát khỏi tầm ảnh hưởng của cuộc chiến.
Sau khi tên này bế cô gái nhảy ra xa thì từ trong ngôi nhà, hai luồng sức mạnh một xanh một đỏ bùng phát khiến cả căn nhà xụp đổ, bốc cháy.
Long từ trong đống đổ nát văng xa vài chục mét với thân thể đã trở lại như ban đầu và máu me be bét.
Tiểu Hắc gấp gáp nói : ” Một tên Sĩ Hỏa với một tên Sĩ Lôi, ngươi không phải đối thủ của bọn chúng, đây mà một cái bẫy mau rời khỏi đây.”
Hai thân ảnh từ trong phóng tới phía Long, một tên bàn tay vẫn còn đang bốc khói sau khi tung chưởng xượt qua Long dẫn đến cháy nhà. Tên còn lại cầm một quả cầu đang bắn ra từng chùm tia điện nhằm hướng Long mà đánh tới.
Đứng ở một vị trí an toàn, cô gái mù được tên áo đen bế trên tay nhẹ giọng hỏi : ” Kẻ đó nhìn như thế nào? Dị năng là gì?
Tên áo đen chăm chú quan sát cuộc chiến và đáp : ” Hắn toàn thân mặc đồ đen, đeo mặt nạ của sát thủ Hồng Hoa Hội. Dị năng Dịch Chuyển Tức Thời cùng với một vài trang bị tiên tiến.”
“Dịch Chuyển Tức Thời?” Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy hơi lạ khi có một người sở hữu dị năng này ở thời điểm hiện tại.” Tên áo đen xác nhận.
Mặc dù được trang bị giáp bảo hộ và găng tay thể lực nhưng đối diện với hai tên sở hữu dị năng nguyên tố là lôi và hỏi thì quả thực Long không có cửa thắng. Hắn trật vật chống đỡ, toàn thân đầy thương tích.
“Bà mẹ nó, con ả kia lừa mình vào chỗ chết sao?” Long nghiến răng, vừa thủ thế vừa phải né tránh những đòn hủy diệt của đối thủ.
Tiểu Hắc càng réo to hơn : ” Mau dùng dị năng, một cỗ năng lượng đang bắn về phía này.”
Khi câu nói của Tiểu Hắc vụt tắt trong đầu, thì từ phía trên bầu trời có một tia sáng màu đỏ tía bắn về vị trí ba người bọn Long và hai tên áo đen.
Như đã biết trước, hai tên áo đen vội nhảy ra xa để tránh thiệt mạng. Còn Long cũng vừa kịp nhảy một bước Dịch Chuyển ngay sau khi tia sáng đó sắp chạm vào người hắn.
Bùm!
Một vụ nổ khủng khiếp sau khi tia sáng tiếp xúc với mặt đất, trực tiếp tạo thành một miệng hố đường kính hơn mười mét. Khói bụi, đất đá văng tung tóe ra xung quanh khiến nhà nhà tỉnh giấc, đèn điện bật bên.
Tên áo đen bế cô gái vẫn đứng đó, thấy vụ nổ vừa rồi thì liền hỏi : ” Chẳng lẽ là Bang Chủ đích thân ra tay?”
Cô gái không thể nhìn thấy vụ nổ nhưng âm thanh nó đem lại rất khủng khiếp, nàng gật đầu : ” Cũng có thể là vậy!”
“Còn tên sát thủ? Chúng ta có diệt hắn không?”
“Đừng, hắn có năng lực mà ta cần sau này. Tạm tha cho hắn sau này tìm lại cũng chưa muộn.” Cô gái nói, sau đó được tên áo đen bế đi ngay sau khi dân làng kéo tới dập lửa cho ngôi nhà. Hai tên áo đen còn lại cũng đã nhanh chóng rời đi.
“Khụ khụ! Suýt nữa thì chết tao rồi.” Long ho khan, hắn đang nằm trong một nhà kho nào đó của một ngôi nhà ngẫu nhiên trong ngôi làng. Vì vết thương quá nặng và mất nhiều máu, hắn dần rơi vào hôn mê.
Bảo Nguyên bị giam lỏng trong phòng, nàng đã tìm rất nhiều cách để trốn nhưng bất lực lý do là cha nàng đã bố trí toàn cao thủ cay gác.
Vừa buồn vừa chán, nàng đành cố gắng rèn luyện Tinh Thần Lực của mình ngày một hoàn thiện hơn.
Chợt cánh của phòng mở ra và người cha bước vào. Bảo Nguyên không thèm để ý, vẫn ngồi tịnh tâm trên giường với một viên ngọc sáng lấp lánh đang lơ lửng trên không ngay trước ngực nàng.
“Con có muốn đi một chuyến không?” Người cha giọng trầm ấm hỏi.
“Con không muốn!” Bảo Nguyên đáp, giọng có chút hờn dỗi.
“Con còn chưa nghe là đi đâu mà đã từ chối rồi.”
“Vậy cha thả con ra để con đi tìm anh ấy, xong rồi con sẽ đi với cha.” Bảo Nguyên ra điều kiện.
“Ặc! Cho con đi với hắn để ta mất cả chì lẫn chài à? Chúng ta đi thăm mộ mẹ con, hôm nay là ngày giỗ của nàng ấy.” Ông nói, giọng có chút buồn bã.
“Vậy…thì con sẽ đi với cha.”
Tại TP. Hồ Chí Minh, một căn dinh thự lớn đã bị bỏ hoang nhiều năm bỗng có người xuất hiện.
Một chiếc taxi dừng ngay cổng dinh thự, một đôi vợ chồng xuống xe và đứng trước tòa dinh thự đồ sộ khổng lồ bậc nhất thành phố, người vợ hỏi người chồng với ánh mắt tràn đầy tự tin : ” Anh có tin chúng ta làm được?”
Người chồng ôm lấy eo vợ mình, dõng dạc đáp : ” Anh tin! Và anh nghĩ bọn trẻ cũng phải biết về thân thế của chúng.”