Bị Diễm chặn lại, Bạch Linh Nhi có chút không cam chịu dẫm chân xuống đất làm hai trái đào non treo trước ngực rung rinh bĩu môi nói : ” Diễm! Ngươi rốt cuộc có ý gì? Bạn bè lâu ngày không gặp…đến một cái ôm cũng khó khăn sao?”
Diễm vừa cắn miếng xúc xích vừa trừng mắt nói : ” Hai ngươi lớn cả rồi! Nên giữ khoảng cách dần đi là vừa…thật là chướng mắt.”
Long vội xoa dịu Diễm : ” Nào nào tỷ tỷ! Để ta mời tỷ đồ ngon, chắc chắn tỷ sẽ thích.” sau đó hắn quay sang bí mật nháy mắt với Linh Nhi ra hiệu cùng hợp tác. Linh Nhi hiểu ý liền niềm nở trở lại nói : ” Hây! Thôi bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay hai người tới đây thật đúng lúc sẵn tiện ta mời hai người món mới của nhà hàng.”
“Hừm! Cũng có chút hiểu chuyện đó.” Diễm đưa xúc xích lên miệng cắn một cái, dáng điệu chua ngoa nói sau đó làm dáng đưa tay ra bắt Long nắm lấy rồi dắt đi như kiểu quý phi trong cung. Long cũng chỉ biết cười khổ làm theo, kẻo cãi lại hoặc không hợp tác là đầu lại sưng cục.
Linh Nhi và Diễm rất hay bất hòa mỗi khi chạm mặt, thường là những chuyện dính líu tới Long. Nhìn điệu bộ đáng ghét của Diễm khi được Long cung kính dắt đi thì trong lòng nàng dâng lên một cỗ tà hỏa tức giận mắng thầm : ” Nữ nhân đáng ghét! Xem ngươi giữ hắn làm của riêng được bao lâu?”
Những năm gần đây nhờ sự trợ giúp tận tình của Long, Linh Nhi cũng đã bước vào cấp Linh Tá với linh lực băng hệ của mình. Thường thì những người chủ tu băng hệ sẽ theo đó mà tính cách lạnh lùng thờ ơ như hàn băng. Nhưng Linh Nhi lại là ngoại lệ, nàng vẫn giữ nét nhanh nhẹn hoạt bát trước kia. Lại thêm phần quyến rũ do cơ thể phắt đầu trổ mã, không ít nam nhân vào nhà hàng chỉ để ngắm cô chủ nhỏ xinh xắn này.
Long dẫn Diễm tới một bàn ăn dành cho cặp đôi vì biết nàng thích yên tĩnh. Linh Nhi cũng đi theo và chủ động gọi món mời hai người, nếu Linh Nhi không có những hành động quá thân thiết với Long thì Diễm sẽ cho qua. Bấy giờ ba người ngồi hàn huyên tâm sự về những chuyện linh tinh.
Qua 5 năm, thực lực của Long cũng chỉ dừng lại ở Linh Tá năm sao. Tuy không đại thăng nhưng kinh nghiệm cùng kĩ năng chiến đấu lại không thua bất kì Linh Tướng nào. Cộng thêm Thôn Thiên Phệ Địa trợ giúp thì trong cấp Tá hiếm ai làm khó dễ được hắn.
Hôm nay ngoài việc dẫn Diễm đi chơi và tới thăm Linh Nhi, Long còn mục đích khác là nhờ Linh Nhi đi với hắn một chuyến trở về Bạch Hổ Tộc. Mấy năm nay Bạch Hổ Tộc ngày càng suy thoái, các cường giả đứng đầu đều rời bỏ tộc nhân mà gia nhập thế lực khác.
Do đó lại càng nhiều thế lực nhỏ lẻ muốn nhân cơ hội này xâu xé Bạch Hổ Sơn làm địa bàn.
Tin tức này là do thầy Cường nói lại với Long chứ thực ra hắn cũng không biết. Thiên Lang Tộc lại là quy ẩn không rõ lý do, ngoại trừ Lang Khiếu Thiên vẫn còn hoạt động sôi nổi ở Thanh Hà Trấn này. Quán rượu khi xưa của hắn giờ cũng đã lớn mạnh, lại có thêm vài chi nhánh nhỏ lẻ. Xét theo lợi nhuận thì nhiều gấp mấy lần nhà hàng Bạch Liên Hoa.
Sau khi dùng bữa xong, Long nhờ Diễm đem đồ tới cho Chu Đại Thẩm đang ở trong bếp rồi nhân cơ hội kéo Linh Nhi về nhà của nàng.
Nhà của Linh Nhi không xa nhà hàng lắm nên chỉ nháy mắt đã về tới. Chào vội Liên Hoa đang ngồi tính toán, hai người lên phòng Linh Nhi đóng sầm cửa lại.
“Ngươi…định làm gì?” Linh Nhi e dè hỏi, trong đầu nàng thoáng hiện lên ý nghĩ đen tối khiến hai má hồng lên nhìn vô cùng đáng yêu.
Long cười khổ : ” Chưa tới mức làm chuyện đó đâu…tuy nhiên ta cần ngươi giúp một việc.”
Linh Nhi thoáng ngạc nhiên hỏi : ” Việc gì? Nếu nằm trong khả năng thì ta sẵn sàng.”
Long đem kể toàn bộ sự việc cấp bách trên Bạch Hổ Sơn cho Linh Nhi nghe, hắn nhấn mạnh việc trong mật thất của Bạch Hổ Tộc có một kì vật cần phải lấy về vì nó thuộc về thầy Cường.
Từ nhỏ Linh Nhi đã bị cô lập với Bạch Hổ Tộc, nàng coi người trong tộc không khác gì người dưng bởi họ đối sử thậm tệ với mẹ con nàng trong quá khứ. Nàng cũng không muốn về lại cái nơi đó nhưng do Long mở lời nên nàng cũng miễn cưỡng chấp nhận : ” Nếu đi cùng ngươi thì ta sẽ đi!”
Long vui mừng : ” Tất nhiên là đi cùng ta rồi! Ta nào giám giao tiên nữ cho tên nào khác đâu.”
“Ngươi đồng ý rồi thì giờ chúng ta lên đường ngay thôi, kẻo tỷ tỷ nhà ta đuổi tới thì phiền lắm.” Long gấp gáp nói.
Linh Nhi nhíu mày tò mò hỏi : ” Ta thấy ngươi rất sợ Diễm nhưng thực ra ngươi lại rất quan tâm nàng ta! Cái gì cũng nghĩ cho nàng ta trước…là sao?”
Long ngập ngừng đáp : ” Ta không sợ mà là tôn trọng, tỷ ấy tính tình nóng nảy thất thường. Nếu cứng đối cứng sẽ lớn chuyện, chi bằng ta hạ mình một chút để tỷ ấy nguôi giận thế chẳng phải mọi bất hòa đều được giải quyết hay sao.”
Linh Nhi chợt bĩu môi, tự đông tiến sát tới mặt đối mặt với Long hỏi : ” Vậy còn ta thì sao? Ngươi có chịu nhường nhịn ta như nhường nhịn Diễm không?”
Hoàn cảnh hai người lúc này vô cùng thân mật, hơi thở có chút gấp gáp, Long ôm vai Linh Nhi đẩy nàng ra xa một chút khẽ nói :
“Đợi khi nào ngươi làm vợ ta rồi tính!”
Câu nói thả thính của Long không khiến Linh Nhi xấu hổ mà ngược lại khiến nàng vui mừng nhào tới ôm cổ hắn ngã ra giường reo lên : ” Ngươi nói rồi đấy! Nhất định ta sẽ là vợ ngươi.”
Long có hơi lỡ lời, nhưng biết làm sao được đành cười khổ : ” Ta giữ lời, bây giờ buông ra được rồi đấy.”
“Ta…xin lỗi…ta hơi phấn khích!” Linh Nhi vội vàng thu liễm lại mình, cúi đầu xấu hổ nói. Nhìn bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu của nàng, Long không chịu được mà bật cười ròn rã tay xoa xoa đầu Linh Nhi làm cho nàng vui theo.
Trước khi đi Long cùng Linh Nhi có báo lại với Liên Hoa một tiếng rằng đi chơi thôi chứ không nói là lên Bạch Hổ Sơn.
Trên chiếc xe linh mã tới Bạch Hổ Sơn, Long cùng Linh Nhi bàn qua một số chuyện. Nhất là chuyện về căn mật thất của gia tộc nơi mà Linh Nhi còn chưa đặt chân tới lần nào.
“Ta từ nhỏ sớm li khai khỏi tộc nhân, nên những thứ trong gia tộc nhiều điều không biết. Nhưng ta từng nghe mẹ nhắc tới một vật tên là Bạch Hổ Ngọc, là thiên địa kì vật trấn phong của Bạch Hổ Sơn cũng như toàn bộ Bạch Hổ Tộc. Chỉ nghe nhắc tới thôi chứ nó lợi hại ra sao ta cũng không biết.” Linh Nhi lắc lắc cái đầu nói.
Long ngồi bên cạnh, lông mày cau lại hỏi thầm Tiểu Hắc : ” Ê! Cái Bạch Hổ Ngọc kia rốt cuộc thế nào mà ngươi bắt ta lấy nó bằng được?”
Tiểu Hắc đáp : ” Bạch Hổ Ngọc là bảo vật chí dương chí cương! Nếu đem nó cùng một nữ nhân ở trung một chỗ tiến hành giao hợp thì ngươi sẽ có phần thưởng mà mình đợi chờ 5 năm qua.”
“Đù mé! Mất 5 năm mà vẫn đêo biết phần thưởng là gì…nhưng thôi bỏ qua đi, cái phần giao hợp với nữ nhân khác là thấy khoái rồi đấy…hehe!” Long thầm cười một mình, điệu cười vô cùng gian tà cùng dâm tà. Làm cho Linh Nhi ngồi bên cạnh trong đầu liền suy nghĩ bậy bạ mà mặt đỏ lên.
“lại giả ngu? Rõ ràng ngươi muốn đưa Bạch Linh Nhi lên đây để thịt con gái nhà người ta…giờ lại còn vờ như mới biết?” Tiểu Hắc chợt đâm trúng tim đen của Long nói.
“Ặc! Thì ngươi nói ta giúp Linh Nhi thức tỉnh linh hồn và nói đợi nàng lớn thêm sẽ có phần thưởng còn gì? Ta chỉ xâu chuỗi sự việc lại mà nghĩ ra thôi.” Long cãi.
Chợt linh mã kéo xe hí mạnh vài tiếng rồi hoảng loạn không dám đi tiếp. Người đánh xe thò đầu vào bên trong hoảng hốt nói : ” Có Cướp!”
Bên ngoài lúc này có khoảng 5 người ăn mặc dị hợm chặn đầu xe linh mã của Long cùng Linh Nhi. Tên cầm đầu lớn giọng hỏi to : ” Cho hỏi người trong xe muốn lên Bạch Hổ Sơn phải không?”
Long bóp cổ, giả giọng người lớn nói vọng ra : ” Đúng vậy! Các vị đây là….!”
“Haha…chắc người trong xe là người phương xa tới nên không biết luật mới ở đây rồi…giờ khu vực chân núi đã thuộc quyền sở hữu của băng Chó Điên bọn ta, ai muốn lên núi đều phải nộp phí.”
Linh Nhi cau mày nói nhỏ nhìn Long : ” ư! Thật không ngờ hiện tại Bạch Hổ Sơn lại thành ra như vậy.”
Long âm trầm đáp lại người bên ngoài :
” Nói như vậy…chỉ cần nộp tiền là qua đúng không?”
“Đúng là như vậy! Mong người trong xe hợp tác. Thuận lợi thì đi qua mà không thuận lợi thì có chút phiền phức đấy.” tên thủ lĩnh băng Chó Điên hắng giọng nói rất oai.
Long chấp nhận trả tiền, bởi nếu đôi co thêm sẽ dẫn tới đánh nhau. Điều mà hắn không mong muốn nhất : ” Bao nhiêu thì qua?”
“không hơn không kém 1000 TK ( Thiên Kim).” Tên cầm đầu dõng dạc nói.
“Đù má đắt thế?” Long cay cú sót sa móc trong túi ra đủ 1000 TK đưa qua cửa xe, một tên trong băng Chó Điên nhanh chóng tiến tới nhận lấy cục tiền đem đưa cho tên cầm đầu.
“Khà khà! Thằng này chắc lắm tiền…hay là nắm đầu nó lôi ra ngoài cướp hết đi lão đại!” Tên nhận tiền ghé vào tay tên cầm đầu nói nhỏ.
“Khà khà! Đúng ý ta.”
Tên cầm đầu ho khan nói : ” E hèm! Tiền thì đã đủ rồi đấy…tuy nhiên mời xuống xe để chúng tôi kiểm tra phòng mang chất cấm lên núi thác loạn.”
Linh Nhi bất an nói nhỏ : ” Có xuống xe không?”
Long trấn an nàng : ” Không sao ngươi cứ ngồi yên đây để ta xử lý.” Nói xong Long mở cửa bước xuống xe sau đó đóng cửa lại, hướng mắt xung quanh có 5 tên ăn mặc như cái bang.
Tên thủ lĩnh băng Chó Điên nhìn Long ăn mặc cũng khá khẩm, nghĩ là con đại gia nên liền liếc mắt ra hiệu cho 4 tên thuộc hạ hành động.
“Ấy ấy! Các vị xin dừng bước…vợ của ta đang bụng mang dạ chửa, đang khó ở nên mong các vị xem xét cho.” Long cười khổ nói, hắn không muốn mấy tên này thấy được nhan sắc của Linh Nhi mà nổi thú tính.
“Vợ sao?” Linh Nhi ngồi im trong xe, nghe thanh âm kia phát ra thì tim nhảy thót lên một nhịp. Đồng dạng là khóe miệng lóe lên một ý cười nhẹ nhàng.
“Xạo ke mày! Danh con mới lớn bày đặt vợ con, tao đây 30 tuổi đầu rồi vẫn độc thân vui tính. Anh em đâu kệ mẹ nó lục xoát xe linh mã cho ta.”
Khi tiếng hô của tên cầm đầu vừa dứt, đồng loạt 4 thân ảnh xông lên nhằm hướng Long mà đánh tới. Bất quá thực lực mỗi tên chỉ là Linh Úy cấp thấp, Long nhún vai thở dài : ” Là các ngươi ép ta đấy!”
Chân khẽ động, Long nhảy lên đá văng một tên sau đó Lôi linh lực lưu chuyển toàn thân tạo ra một sợi xích quấn lấy tên đó. Long lướt nhanh tới vị trí 3 tên còn lại mỗi tên một đấm rồi hắn quăng xích vài vòng trói 4 tên lại thành một cục rơi bịch xuống đất.
Tên cầm đầu cũng chỉ là Linh Úy tầm trung nên đã sớm té đái nhưng cũng không thoát khỏi Long, hắn dùng một ngọn giáo lôi điện phóng thẳng về phía tên đó khiến hắn bị trúng giáo ghim lên thân cây.
Thấy Long như hung thần tiến đến, tên cầm đầu van xin rối rít : ” Em chừa rồi! Em chừa rồi….tiền của anh đây anh cứ cầm lấy.”
Long vốn là người không tính toán chuyện vặt, liền thu lại ngọn giáo cùng sợi xích sau đó lớn giọng : ” Tha cho các ngươi lần này! Còn không mau hộ tống ông đây lên núi?”
“Ơ dạ dạ!” Cả đám băng Chó Điên cúi đầu biết ơn sau đó miễn cưỡng đi xung quanh xe làm tùy tùng. Còn Long thì lấy lại tiền rồi leo lên xe ngồi, Linh Nhi vừa thấy hắn nét mặt lại đỏ lên vì suy nghĩ đen tối. Long dò hỏi : ” Sao ngươi có vẻ không thoải mái? Là do ban nãy ta nói ngươi là vợ ta à?”
“Ư…không phải ý đó…chỉ là! Có chút gấp gáp thôi.” Linh Nhi vội lên tiếng, nhưng sau đó lại cúi đầu đỏ mặt nhìn vô cùng đáng yêu. Làm cho Long phải phì cười một trận.
Đường lên núi, có băng Chó Điên bảo bộ nên cũng ít nhiều giảm bớt cảnh giác….