Anh Trai Thần Cấp – Chương 105 Dị Ma Tà Hoàng – Botruyen
  •  Avatar
  • 63 lượt xem
  • 3 năm trước

Anh Trai Thần Cấp - Chương 105 Dị Ma Tà Hoàng

Đang nói chyện với Linh Nhi, chợt Long phải ôm ngực vị trí tim của hắn vì một cơn đâu quằn quại. Làm cho Linh Nhi lo lắng run lẩy bẩy, nhưng một lúc thì ngưng hẳn và không còn thấy đau đớn gì nữa.
“Ngươi sao vậy? Lại khó chịu trong người nữa à?” Linh Nhi lo lắng hỏi.
Long lắc đầu : ” Tự dưng có cảm giác như ai đó muốn moi tim ta ra ngoài…nhưng giờ thì hết rồi!”
“Để ta bảo mẹ đi tìm đại phu cho ngươi!” Linh Nhi nói, sau đó đứng dậy định xuống nhà thì Long ngăn cản : ” Không sao đâu! Ta không còn đau nữa.”
“Vậy! Ngươi nghỉ ngơi đi…có gì nhớ gọi ta đấy.” Linh Nhi bất an nói, sau đó mới xuống nhà để lại Long một mình trong phòng.
Lúc này, hắn mới hỏi Tiểu Hắc : ” Cảm giác ban nãy! Là như thế nào?”
Tiểu Hắc đáp : ” Cái này nằm ngoài hiểu biết là năng lực của ta nên ta không biết!”
“Cái gì mà nằm ngoài hiểu biết? Chẳng lẽ có điều gì kinh khủng vừa xảy ra?” Long tự hỏi, hắn liền nghĩ ngay tới Diễm và tức tốc trở về học viện.
Khi về tới học viện hắn lao vào phòng kí túc xá, nhìn thấy Diễm đang ngồi ghi chép gì đó trên bàn thì vội lao tới ôm chầm lấy nàng khiến Diễm giật mình quát : ” Đệ làm gì vậy? Có buông ra không thì bảo!”
Long sợ bị ăn đòn nên cũng buông tay, thở phào nhẹ nhõm nói : ” Hì hì! Tại tự dưng nhớ tỷ tỷ quá.”
“Hứ! Lại làm ra chuyện gì xằng bậy rồi hả…liệu hồn đấy.” Diễm cau mày cảnh cáo, nhưng thực ra trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thoải mái vì ban nãy thấy được sự lo lắng trong mắt hắn, có lẽ hắn sợ mất nàng.
“Mà tỷ tỷ ghi chép gì vậy?” Long tò mò.
“À không…không có gì đâu!” Diễm chối bay biến rồi vo tờ giấy lại dùng hỏa linh lực đốt thành tàn tro.


Tại căn nhà nhỏ của Lực Điền và Hạ Phương, một cậu bé kháu khỉnh 5 tuổi đang chạy lon ton theo chân Điền đi ra bãi biển.
“Lực Quang! Cẩn thận kẻo ngã.”
“Dạ con biết rồi thưa cha!”
Lực Quang là tên con của Điền và Hạ Phương, cũng là em trai mẹ khác cha của Long và Diễm tại Linh Giới này.
Cậu bé từ khi lên 3 đã tỏ ra thông minh hơn người, nhanh nhẹn hoạt bát, nên cha mẹ vô cùng yêu thương chiều chuộng.
Lực Quang có vẻ ngoài khá bụ bẫm, đang ngồi nghịch cát cạnh mép nước thì vô tình chạm vào một vật gì đó rất cứng, tò mò nên cậu bé đào cát lên và phát hiện một chiếc bình khá kì lạ với hoa văn kiểu cổ đại và cũ kĩ.
Bản năng của trẻ con là khám phá, Lực Quang mở nắp chiếc bình ra mà vô tình giải phóng một linh hồn tà ác. Linh hồn này màu đen kịt hư hư ảo ảo nhập vào cơ thể cậu bé mà chiếm quyền kiểm soát.
Chỉ nghe một tiếng la nhỏ, sau đó thì Lực Quang mang một sắc mặt hoàn toàn khác so với nét ngây thơ thường ngày. Một khí chất quỷ dị, làm cho con người ta có chút lạnh sống lưng khi nhìn vào đôi mắt đầy sát ý của cậu bé.
Vẫn giọng nói non nớt nhưng không còn là Lực Quang nữa : ” Haha…cảm ơn linh hồn của cái cơ thể này! Bây giờ cơ thể ngươi là của ta…ngoan ngoãn thay thế ta bị nhốt trong đó đi.”
Nói dứt câu, một linh hồn nhỏ màu trắng bị đẩy ra khỏi cơ thể Lực Quang và bị chiếc bình hút lấy. Hai linh hồn đã đổi chỗ cho nhau, giờ đây thân xác Lực Quang nhưng linh hồn lại không phải cậu bé. Đây không phải xuyên không nhập thể mà là bị cưỡng ép đoạt đi thân xác.
Linh hồn thực sự của Lực Quang đã bị nhốt trong chiếc bình, Lực Quang cầm chiếc bình rồi quay trở về nhà kệ cha đang bắt cua.
“Dị Ma Tà Hoàng ta chính thức trở lại cuộc chơi rồi đây haha…để xem lũ ăn cháo đá bát các ngươi làm gì được ta nữa!” Lực Quang, hay chính xác hơn là Dị Ma Tà Hoàng lên tiếng đắc ý chỉ tay lên trời nói.
Hắn là một linh hồn tà ác, khi xưa bị đánh úp bởi phe chính diện mà mất đi thân thể và bị phong ấn trong chiếc bình cổ kia. Giờ hắn đã thoát được ra ngoài và sẽ nuôi ý định báo thù.
Dị Ma Tà Hoàng đánh giá cơ thể mới, gật đầu nói : ” Không tồi! Thật không ngờ tại thời buổi này vẫn còn có một đứa trẻ mang hai dòng máu con người và Cự Điểu tộc. Nhớ không lầm bọn Cự Điểu tộc bị diệt từ mấy trăm năm trước rồi kia mà nhỉ?”
Bỏ qua tò mò kia, Tà Hoàng ôm khư khư chiếc bình về nhà bởi hắn có được một phần kí ức của Lực Quang do chiếm đi thân thể của cậu bé.
“Mẹ ơi! Con đói bụng.” Tà Hoàng bước vào nhà, nhìn quanh rồi gọi to.
“Được! Con ngồi xuống đó đi để mẹ nấu mì cho nhé.” Hạ Phương không hề nhận ra bất kì thay đổi nào của con trai nên vẫn yêu thương cậu bé như cũ. Nàng đi xuống bếp, cặp mông nảy nở sau lớp áo cổ trang khiến Tà Hoàng nổi cơn dâm. Tuy nhiên với cái quả ớt bé tý của thằng nhóc 5 tuổi thì hắn chẳng làm được gì nên đành ngậm ngùi mà nuốt nước bọt : ” Mẹ gì mà ngon thế! Đợi ta lớn thêm chút nữa đè ra thịt cho sướng.”
Thấy con trai cứ ôm khư khư một chiếc bình cổ kì lạ, Hạ Phương tò mò : ” Thứ đó là gì vậy? Cẩn thận nó chứa thứ không tốt đấy con trai…để mẹ xem nào.”
Tà Hoàng ôm chặt chiếc bình, đảo mắt bốc phét : ” Cái này…là cha bảo con giữ hộ, lát cha về đưa cho cha…chắc cha định dùng để chứa rượu quý.”
Hạ Phương không hỏi thêm về chiếc bình, nàng bưng ra một bát mì nóng hổi cho con trai mà đâu biết rằng thằng ngồi trước mặt đâu còn là Lực Quang nữa.
Tà Hoàng ăn loáng một cái hết bát mì rồi ôm chiếc bình đi ra sau nhà, đào một cái hố thật sâu và ném chiếc bình xuống rồi lấp lên, xóa sạch mọi dấu vết rồi cười thầm một mình : ” Ta cho ngươi ở chung với cha mẹ trong căn nhà này rồi đấy! Ít ra ta còn có lương tâm.”
Sau khi phi tang chiếc bình, Tà Hoàng nói dối Hạ Phương là đi ra ngoài chơi nhưng thực ra là đi kiếm thức ăn. Không phải thức ăn bình thường mà là thịt người.
Trong phần kí ức còn sót lại của Lực Quang, Tà Hoàng tìm tới nhà một cô bé là bạn thân của Lực Quang rồi rủ bé đi chơi. Kết quả thì chắc không phải tả nữa rồi, cô bé đáng thương chết trong tình trạng không thể khổ sở hơn. Ruột gan bị moi hết, Tà Hoàng chỉ ăn nội tạng và phần bộ phận sinh dục còn lại hắn bỏ hết.
Một ngày sau có người phát hiện xác cô bé ở dưới chiếc thuyền úp thì vô cùng phẫn nộ, lập tức đưa tin khắp thị trấn để truy tìm ra hung thủ, Tà Hoàng là người ở cùng cô bé đến lúc cuối cùng nên mọi người tới tìm hắn, không phải nghi ngờ bởi hắn mới có 5 tuổi. Họ chỉ muốn hỏi xem cậu bé có thấy ai đi cùng cô bé nữa không thôi.
Tà Hoàng chỉ đại một người hàng xóm rồi mếu máo khóc : ” Là lão này…huhu…con sợ quá mẹ ơi!” vừa khóc hắn vừa ôm Hạ Phương run rẩy làm cho mẹ hắn cũng bất an.
“Đù má! Thằng ranh con…sao mày!” Người hàng xóm bị vu oan tức muốn ói máu nhưng đã bị mọi người gô cổ lại giải đi.
“Hề hề! Chúng mày tuổi!” Tà Hoàng cười thầm trong lòng, còn về phần Hạ Phương cùng Điền, họ không hề biết rằng họ đang nuôi một con quỷ đột lốt người.


Tại một hòn đảo xa xôi, hòn đảo này còn rất hoang sơ với những dãy núi khu rừng không hề có bàn tay con người tàn phá. Diện tích đảo rộng bằng thủ độ Hà Nội, tuy nhiên quá nửa diện tích lại dành cho thảo nguyên đồng cỏ xanh.
Tuy không có con người, nhưng hòn đảo không hề hoang vu mà có một vàiloài linh thú sinh sôi và phát triển. Những loài này chủ yếu ăn thực vật, hoa quả.
Một loài linh thú giống với bò sữa nhưng nhìn đẹp hơn nhiều đang tung tăng gặm cỏ thành bầy trên thảo nguyên. Do không có động vật ăn thịt trên đảo nên chúng không phải lo nghĩ gì.
Trên những tán rừng, chim chóc cùng những loài thú nhỏ như sóc đang hoạt động rất sôi nổi. Bỗng nhiên tất cả như bất động mà nhìn lên một bóng đen trên bầu trời đang đáp xuống. Là một nữ nhân với đôi cánh màu trắng như thiên nga phía sau lưng, nàng một thân ngọc ngà không mảnh vải che thân khiến cho từng đường nét gợi cảm trên cơ thể phơi bày ra. Đôi cánh phía sau lưng khép lại gọn gàng, nữ nhân này chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên mặt cỏ non mơn mởn.
Chưa nhìn được dung nhan của nàng nhưng sau những phần còn lại thì chắc chắn nàng mang một nhan sắc phi thường.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc màu bạch kim của nàng nhẹ đung đưa, nàng cứ thế bước đi trên thảo nguyên. Nhưng sinh vật khác đều theo dõi nàng với sự tò mò cùng cảnh giác.
“Hòn đảo này thật xinh đẹp!”


Long trêu Diễm : ” Tỷ tỷ sao lại thủ tiêu nó nhanh như vậy? Chắc chắn là giấu diếm thư tình rồi.”
“Đệ chán sống rồi sao?” Diễm đỏ bừng mặt, phồng má chu môi hung hăng đè Long xuống dí nắm đấm nhỏ vào mặt hắn đe dọa.
Sau hơn một tháng điều trị, Xuân Kiên đã bình phục cánh tay và có thể cử động nhẹ. Long phải cảm ơn 7 chị em nhà Độc Chu Hoàng nếu không thì hắn cũng chẳng thể tìm ra Phục Sinh thảo.
Điều này cũng làm gánh nặng trong lòng Diễm tan biến đi, nàng thực sự phải cảm ơn Long vì điều này nhưng sao câu cảm ơn lại khó nói ra tới vậy. Diễm muốn nói nhưng lại thôi, Long cũng hiểu nàng không giỏi biểu lộ cảm xúc khác ngoài tức giận nên cũng thông cảm. Chỉ cần nhìn thấy nàng còn hay nổi nóng thì hắn cũng yên tâm rồi.
Thời gian gần đây cấp bậc tu luyện của Diễm đình trệ lại mà không tăng, Long có hỏi thì Diễm chỉ nói rằng nàng đang trong quá trình bất thường nên tạm thời không muốn đột phá cảnh giới. Quá trình bất thường này Long cũng không tiện hỏi, có thể là dấu hiệu của sự dậy thì cũng nên.
Học viện không có gì đáng ngại nên Long lại cuốn gói tới quán phở của mẹ con Liên Hoa và Linh Nhi sau 3 ngày nán lại học viện.
Linh Nhi rất vui khi hắn trở lại, cả hai thân thiết hơn trước nhưng chỉ dừng lại đủ mức. Hơn nữa Long không dám làm liều vì Chu Đại Thẩm cũng là một cao thủ và có lẽ biết hắn đang che dấu thực lực nên luôn nhìn hắn bằng ánh mắt lạ thường.
Còn về tên béo mấy ngày trước làm loạn thì không thấy xuất hiện nữa. Long biết hắn bị Chu Đại Thẩm nhốt lại và tra tấn tình dục nên cũng chẳng thèm bận tâm, Chu Đại Thẩm quả là có gu.
Nhưng mọi thứ cứ êm đềm trôi như này cũng chán, Tiểu Hắc bắt đầu lại mở ra một khóa huấn luyện mới cho hắn để hắn rèn luyện bản thân.
“Nơi này là Linh Giới! Sẽ có nhiều thứ ngươi phải nắm rõ nếu muốn sinh tồn ở nơi cường giả vi tôn này. Điều thứ nhất là ngươi không thể tùy tiện khai ra danh tính thật của mình với những kẻ không quen biết. Thứ hai là đừng có gặp nữ nhân là muốn xoạc bởi nữ nhân tại Linh Giới có số lượng cường giả cao hơn nam giới đấy. Thứ ba là nếu kiếm được thiên tài dị bảo gì thì đừng có bô bô cái mồm ra khoe kẻo mất mạng như chơi…và điều cuối cùng là nếu như ngươi làm con gái nhà người ta có bầu thì phải chịu trách nhiệm, không có lần thứ hai được khoan hồng đâu.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.