Sau khi bị đập vỡ alo bởi Long, Lang Khiếu Thiên rất cay cú nhưng không nóng vội. Hắn ngấm ngầm một âm mưa thâu tóm học viện Thiên Vương cùng toàn bộ những thị trấn xung quanh phạm vi 10 dặm.
Ba ngày dưỡng thương, Lang Khiếu Thiên rời Bạch Hổ Sơn về Thiên Lang tộc kêu gọi một vài thành viên thân cận rồi kéo tới Thanh Hà Trấn.
Thanh Hà Trấn chính là thị trấn mà Linh Nhi cùng Liên Hoa đang sinh sống và mở quán phở bò, trấn cách học viện Thiên Vương hơn 2km nên khá dễ đi lại.
Lang Khiếu Thiên dẫn theo 4 người thực lực đều là Linh Tá, mang khăn đen che mặt cùng với mũ rộng vành giống với lãng khách thời cổ trang. Khi tới Thanh Hà Trấn thì 5 người dừng lại quan sát xung quanh.
“Đại ca! Chọn nơi này để kinh doanh cấm có ổn không?” một tên ưu nịnh hót hỏi.
Lang Khiếu Thiên gật đầu : ” Tất nhiên là ổn, với kế hoạch tài tình của ta thì sẽ sớm thôi cả thị trấn này sẽ là địa bàn của Thiên Lang Tộc.”
“Vậy bước tiếp theo chúng ta làm gì đây ạ?”
Lang Khiếu Thiên khoanh tay trước ngực, hướng mắt về phía trước nói : ” Mua đất mở quán rượu!”
Long uể oải thức dậy do đêm qua ngủ muộn, hắn ngáp ngắn ngáp dài gãi cổ như nghiện rồi tụt xuống giường. Linh Nhi đã dậy sớm để phụ mẹ chạy bàn, có rất đông khách tới ăn sáng nên buổi sáng lúc nào cũng là bận rộn nhất.
Chu Đại Thẩm vừa tới làm đã thể hiện khả năng nấu ăn điệu nghệ của mình, Liên Hoa còn phải khâm phục vì nàng nấu ăn rất ngon. Vậy là Liên Hoa giao lại vị trí đầu bếp cho Chu Đại Thẩm mà ra chạy bàn cùng Linh Nhi.
Hôm nay Liên Hoa mặc một bộ váy nâu sẫm, tuy đơn giản nhưng lại làm toát nên vẻ đẹp hiền lành thôn quê của nàng khiến bao nam nhân mê mệt. Nàng bưng phở tới đâu là ánh mắt mọi người dõi theo tới đó, ai ai cũng phải mất hồn trước sắc đẹp của bà chủ Hoa.
“Bà chủ! Cho hai tô phở ít hành nhiều thịt không cay.”
“Tới liền tới liền!”
Linh Nhi nhanh nhẹn phụ giúp mẹ và Chu Đại Thẩm, một vài nam nhân có tính thích ấu dâm nhìn cô bé mà gật gù : ” Tương lai sẽ là một đại mỹ nhân…lớn nhanh chú đợi.”
Long được đặc cách cho nghỉ một tuần để tới đây theo lời nhờ cậy của thầy Cường. Có lẽ thầy vẫn còn tình cảm với Liên Hoa nhưng do hoàn cảnh hiện tại không cho phép nên đành nhờ cậy tới Long.
Có thầy Cường chống lưng, Long tha hồ ăn chơi lêu lổng không sợ nghỉ học nhiều mà bị đuổi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong hắn xuống phụ giúp những việc còn trống như dọn bàn, lau bàn các thứ…chợt một tên to béo bước vào thể hiện ra mình hơn người bằng cách phóng xuất linh lực ra toàn thân tạo thành một cỗ uy áp đủ khiến mọi người phải run sợ mà tránh xa.
“Bà chủ! Đem ra đây bình rượu ngon. Thêm vài món nhậu.” Tên to béo ngồi xuống bàn gọi lớn, thái độ vô cùng bất lịch sự.
“Đù mé thằng này ngáo loz à?…quán phở mà tưởng quán nhậu.” Long vừa lau bàn ở phía bàn đối diện vừa chú ý tới tên này nghĩ thầm. sau đó hắn bước tới thân thiện nói : ” Thưa quý khách! Quán chúng tôi không phục vụ nhậu nhẹt ạ….ở phía đối diện có một quán nhậu nếu….!”
Binh!
Chưa nói hết câu Long bị đấm văng vào góc tường nằm im bất động, thực ra hắn có thể né hoặc đỡ nhưng hắn không muốn thể hiện trước nơi đông người.
Sau khi đấm bay Long, tên to béo quát lớn làm khách khứa hoảng sợ : ” TAO NÓI ĐEM RƯỢU CHO TAO! CHÚNG MÀY ĐIẾC À?”
Linh Nhi vội chạy ra lo lắng đỡ Long dậu
Vì không muốn làm lớn chuyện, Chu Đại Thẩm thong thả bước tới chỗ tên béo ú mỉm cười nhân hậu nói : ” Quán tôi chỉ còn có một bình rượu Nữ Nhi Hồng 50 năm này! Nếu quan khách có hứng thì để não nương đây tiếp ngài vài chén.”
Tên béo bật cười như vừa xem xiếc :
” Haha vị đại nương này vui tính lắm! Ta thích!”
Nói xong tên béo ôm lấy bình rượu Nữ Nhi Hồng do Chu Đại Thẩm mang ra mở nắp, lập tức một mùi thơm nồng nàn hơi men phả vào mặt, hắn cảm thán : ” Đúng là…Nữ Nhi Hồng rồi!”
Vừa nói xong, tên béo đã lăn đùng ra ngất trước mặt những người còn chưa rời đi. Một chàng cười diễu cợt vang lên kèm theo tiếng trào phúng : ” Mới ngửi một hơi đã nằm thế kia thì còn uống cái gì haha!”
“Bà chủ cho xe chở nó ra chuồng heo đi! Hôi quá đấy.”
Chu Đại Thẩm cúi xuống một tay vác tên béo lên vai rồi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người đem hắn vào trong nhà kho sau đó đi ra nói : ” Cho tên không biết điều này ngủ với gián đêm nay! Xin lỗi mọi người vì lộn xộn vừa xảy ra.”
“À không sao không sao! Chúng ta tiếp tục ăn.”
Long được Linh Nhi đỡ dậy, hắn không đau tý nào nhưng tỏ ra yếu đuối vô cùng để được cô bé dìu lên phòng. Liên Hoa lo lắng hỏi : ” Thằng bé! Liệu có cần tới khám đại phu không?”
Chu Đại Thẩm lắc đầu đầy ẩn ý : ” Không sao đâu! Cậu bé chỉ bị choáng chút thôi nghỉ ngơi chút sẽ khỏi…Linh Nhi chăm sóc cậu ta là được.”
Đặt Long nằm xuống giường, Linh Nhi lúc này mới biểu lộ ra thái độ lo lắng đối với Long : ” Ê ngươi có đau không? Nói thật cho ta biết.”
Long lắc đầu : ” Không sao! Ta hơi khát ngươi lấy cho ta chút nước.”
“Được! Được! Ngươi đợi ta một chút.” Linh Nhi nhanh nhẹn chạy đi lấy nước, Long bật dậy ngồi hỏi thầm với Tiểu Hắc : ” Ngươi nói xem! Linh Nhi có phải là thiên sinh Mị Cốt không?”
Thiên Sinh Mị Cốt! Bẩm sinh đã có mị lực to lớn trong người, nếu bản thân chưa từng quan hệ hay còn gọi là vẫn trong trắng thì người bình thường khó mà phát hiện. Nhưng nếu đã từng quan hệ rồi thì mị lực của Thiên Sinh Mị Cốt sẽ bộc lộ ra bên ngoài, một nữ nhân có Thiên Sinh Mị Cốt đến tuổi trăng tròn sẽ tự sinh ra một mị lực hơn người mà sắc đẹp cũng vượt trội theo. Nam nhân sẽ rất dễ bị thu hút, đặc biệt đối với những người tu luyện vì khi giao hợp với nữ nhân mang trong mình Thiên Sinh Mị Cốt thì bằng gấp mấy lần tu luyện thông thường, chúng sẽ không từ mọi thủ đoạn nào để chiếm bằng được nữ nhân như vậy.
“Chắc chắn 100%, tuy nhiên bây giờ cô bé chưa đủ lớn để quan hệ đâu, ngươi đừng có mà ấu dâm!” Tiểu Hắc nói.
“Ặc! Ai thèm ấu?” Long đáp, hắn lo lắng hơn cho Linh Nhi bởi khi nàng càng lớn thì bí mật này sẽ không thể che giấu được. Lo đám người của Thiên Lang tộc chưa nổi giờ lại còn phải chuẩn bị lo thêm nhiều mối họa khác.
Đúng lúc này Linh Nhi mang nước lên, thấy Long đang khỏe mạnh ngồi đó thì ngạc nhiên hỏi : ” Sao ngươi đã ngồi dậy rồi…mau nằm xuống!” nàng tiến tới đẩy Long nằm ngửa ra rồi đắp chăn cho hắn, rất ân cần và chu đáo.
“Sao ngươi chu đáo với ta như vậy?” Long hỏi, một câu rất chân thành.
Linh Nhi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà tỏa nắng nhìn vết răng còn in lại trên bắp tay Long khẽ nói : ” Do ngươi là ý trung nhân của ta nên ta đối tốt với ngươi! Ngươi cũng sẽ đối tốt với ta chứ?”
Long gật đầu : ” Đương nhiên rồi!”
Linh Nhi cười rạng rỡ : ” Mẹ nói khi nào lớn thích ai đó thì phải nói ngay cho người ta biết…đợi lớn thì lâu quá bây giờ ta nói luôn…ta thích ngươi!”
“À…không đúng! Người lớn nói với nhau như nào nhỉ? Đúng rồi…là Thiếp yêu Chàng!” Linh Nhi vô tư nói, đôi mắt hồn nhiên chớp chớp nhìn Long nhưng đợi chờ phản ứng của hắn.
Long bật cười : ” Haha…mới nhiêu đây tuổi đã!….thôi được rồi! Nếu ngươi đã thích ta như vậy thì đành chịu thôi ai kêu ta đẹp trai quá làm chi…tuy nhiên chúng ta nên có chừng mực và giới hạn…thế thì tình yêu mới trong sáng.”
Nghe một thằng cáo già dâm dê đê tiện hóa sắc thèm chịch nói chuyện ngôn tình con nít, vậy mà cô bé Linh Nhi lại cảm thấy như nghe triết lý tối thượng của cuộc đời liền gật đầu đồng ý với điều kiện của Long.
Trái Đất – Việt Nam….
Chỉ trong vòng ngắn ngủi 1 tiếng đồng hồ sau khi Diệp Thanh cùng Bảo Minh đặt chân lên đất Cà Mau, hai lão già Bảo Thần cùng Hồng Mông còn đang ngồi hơn thua nhau ván cờ thì một siêu bão không gian xuất hiện từ phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Điên, siêu bão này có kích thước nhỏ như nắm tay và đang tăng dần kích thước.
“Haha…cuối cùng công sức cả đời ta cũng đã hoàn thành! Cổng không gian cấp vũ trụ…haha.” Tiến Sĩ Điên cuồng vọng nói, sau đó nhìn sinh vật đên sì gớm giếc bên cạnh nói : ” Mày thấy sao Venom?”
Venom gật đầu : ” Khá ổn! lão làm ta bất ngờ đấy….giờ lão mau mở cổng không gian để ta về lại quê hương.”
“Không thành vấn đề!” Tiến Sĩ Điên nói, sau đó gạt cần điều khiển tới mức cao nhất tuy nhiên một sự cố chập mạch đã sảy ra và cơn siêu bão không gian này lập tức bành chướng.
Đúng lúc này! Diệp Thanh và Bảo Minh tìm thấy nơi phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Điên, Bảo Minh nói : ” Đúng nơi này rồi! Xông vào.” Hắn đạp tung cánh cửa rồi cùng Diệp Thanh lao vào trong.
Venom nghe động liền lao ra ngăn cản Diệp Thanh cùng Bảo Minh, tuy nhiên chỉ với một cú đấm duy nhất Diệp Thanh hạ đo ván Venom và gắt gao nhìn cơn siêu bão đã bao phủ gần như toàn bộ phòng thí nghiệm.
Bảo Minh quát lên : ” MAU RỜI KHỎI ĐÂY!”
Nhưng tất cả đã muộn, cơn siêu bão nuốt chửng Tiến Sĩ Điên, Diệp Thanh, Venom, Bảo Minh cùng tất cả đồ đạc trong phòng. Sau đó càng ngày kích thước nó càng lớn và nuốt chửng toàn bộ dãy phố đối diện, giống như một hố đen vũ trụ vậy.
15 phút sau! Báo đài truyền thông tỉnh Cà Mau đưa tin về vụ việc một cơn lốc không gian đang tàn phá nửa thành phố và đang có dấu hiệu lan nhanh sang cá tỉnh lân cận.
30 phút sau! Toàn bộ Miền Nam cùng một phần Campuchia, Lào, vịnh Thái Lan cùng một lượng nước biển khổng lồ bị hút vào trong cơn siêu bão lúc này có kích thước bằng diện tích của Hàn Quốc.
Lúc này các vệ tinh của mọi quốc gia đều gửi ảnh về cho chính phủ, trước tình hình chưa từng gặp này thì không một cường quốc nào có thể đưa ra phương án gì ngoài việc chờ ngày tàn của Trái Đất.
Người dân nhiều người hoảng loạn, cũng có nhiều người vẫn tự tin lạc quan. Tại một góc công viên nhỏ tại cố đô Huế xinh đẹp, một cặp vợ trồng già đang ngồi nghỉ ngơi sau buổi đi bộ. Chợt có thông báo nguy hiểm mức độ toàn cầu về siêu bão không gian, biết trước sẽ không thể chạy đi đâu nên hai ông bà ngồi nắm tay nhau chờ đợi cái chết trong khi bầu trời đang bị nhấm nháp bởi một lỗ đen khổng lồ.
Cụ ông nắm tay cụ bà nói : ” Tôi năm nay hơn 70 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào như thế này cả! Tôi đã yêu em 50 năm rồi và cho dù 100 năm nữa vẫn luôn yêu em.”
Cụ bà mỉm cười hạnh phúc, khẽ gục đầu vào vai cụ ông nói : ” Ông thật là dẻo miệng! Giống cái lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong bụi mận gai.”
Nói xong, hai ông mà nhắm mắt lại rồi bị lực hút kinh khủng tởm lợm của cơn bão nuốt vào trong.
1 tiếng sau! Toàn bộ lãnh thổ Trung Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ, Mông Cổ,….đều bị nuốt chửng.
2 tiếng sau! Cơn siêu bão không gian lúc này có kích thước bằng Mặt Trăng và nó đã nuốt chửng một phần hai Trái Đất. Cả những khối mắc ma nóng chảy trong lõi trái đất cũng không thoát được. Rồi cuối cùng sau 3 tiếng thì trái đất hoàn toàn bị nuốt chửng, Mặt Trăng cũng chịu trung số phận.
Sau khi đánh chén hai hành tinh, cơn siêu bão không gian lập tức thu nhỏ lại và biến mất như chưa từng xuất hiện. Để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.