Trong lúc Long đang nói chuyện với đám trẻ, ở một gốc cây cách đó khá xa có một cô bé đang nấp và theo dõi.
Long vừa mới biết tới sự xuất hiện của người này liền viện cớ buồn đái và bảo đám trẻ kia về trước.
Sau khi Long giả vờ lơ đễnh đi tới gần gốc cây đó định vạch quần ra đái thì nghe có tiếng bước chân, cô bé kia định chạy nhưng hắn đã kịp tạo ra một sợi xích phóng thẳng tới quấn chặt cô bé vào thân cây sau đó bước tới coi xem kẻ rình rập rối cuộc là ai.
“Ái!” Bị trói lại bất ngờ, Bạch Linh Nhi hốt hoảng vùng vẫy nhưng vô lực. Ánh mắt sợ hãi nhìn về bóng người đang xuất hiện từ phía sau thân cây. Long như dâm thần hiện ra trước mắt nàng, nở một nụ cười dâm tà hỏi : ” Cô bé! Định nhìn hàng của ta miễn phí sao?…đâu có dễ như vậy.”
“Không…không phải đâu!” Bạch Linh Nhi lắc đầu nguầy nguậy ấp úng đáp, đôi mắt đẹp bắt đầu rưng rưng vì bị đổ oan.
“Haha…vậy sao lại trốn ở đây?” Long phá lên cười hỏi, hắn thu dây xích lại giải thoát cho cô bé tội nghiệp. Được trả tự do, Bạch Linh Nhi ngay lập tức lui ra xe dùng ánh mắt đề phòng nhìn Long rồi nói : ” Ta…ta đi kiếm củi…tình cờ đi ngang qua đây!”
“Ta hỏi vui thôi đừng làm nghiêm trọng vấn đề! Thế nhé tạm biệt.” Long xua tay nói, sau đó quay lưng bỏ đi. Nhưng do cô bé này quá ư là dễ thương đi nên hắn quyết định hỏi tên : ” À nè! Ngươi tên gì vậy?”
“Ta…ta…là Bạch Linh Nhi!” cô bé ấp úng đáp, vừa nhặt lại đống củi vừa làm rơi rớt.
“Họ Bạch? Không lẽ ngươi cũng là người của Bạch Hổ Tộc…sao ta không thấy ngươi trong lễ thức tỉnh hôm qua?” Long lấy làm lạ bèn tò mò hỏi.
“Ta không biết…mẹ nói ta không được dao du với đám người đó. Họ đều là người xấu, ta không bao giờ nói chuyện với bọn họ.” Bạch Linh Nhi e dè nói.
Long không biết chuyện của Bạch Hổ Tộc nên không biết cha Linh Nhi bị hại và mẹ nàng từng là tộc trưởng phu nhân. Hắn chỉ nghĩ rằng do hai bên có mâu thuẫn gì đó mà thôi, Long nói : ” Ta tên Bảo Long, hẹn khi khác gặp lại.”
“Khi khác…là bao giờ?” Linh Nhi hỏi với ánh mắt mong chờ.
“Xem nào! Sáng mai nhé…ở chỗ này luôn.”
Sau khi từ biệt Bạch Linh Nhi, Long trở lại đỉnh Bạch Hổ Sơn để hưởng thụ thời gian ít ỏi được đi chơi. Tối hôm đó hắn cùng đám trẻ con chơi trò bịt mắt bắt dê và Long là dê, chơi mãi tới tận khuya thì thôi.
Ban đêm ở Bạch Hổ Sơn rất lạnh, có thể xuống tới âm 20 độ. Linh Nhi và Liên Hoa nằm co ro trên chiếc giường rách nát, cả hai có duy nhất một chiếc chăn mỏng không đủ để giữ ấm. Căn bếp lụp xụp tồi tàn cách khá xa khu dinh thự phía trên nên ít ai biết hai mẹ con đang phải chịu túng quẫn ở đây. Liên Hoa từng có ý định đưa con trốn đi nhưng không được bởi dưới chân núi luôn có thị vệ canh gác, bèn cắn răng chịu đựng cuộc sống tạm bợ này đến đâu hay đến đó.
“Mẹ ơi!..con lạnh…quá.” Linh Nhi run run nói, môi cô bé tái nhợt đi vì nhiệt độ cơ thể xuống thấp.
“Ôm mẹ đi con! Sẽ ấm ngay thôi.” Liên Hoa nghẹn ứa nước mắt nói, nhìn con phải chịu cảnh như vậy làm sao nàng có thể cầm lòng. Có trách phải trách lũ người mù quáng kia tin miệng lưỡi thế gian dẫn tới cớ sự như vậy, Liên Hoa vừa căm phẫn vừa bất lực chẳng thể làm gì hơn.
Long đang say giấc trên chiếc giường êm ái, chợt có người đánh thức hắn dậy. Là thầy Cường : ” Nhóc con! Ta có việc nhờ em đây.”
Long ngáp ngắn ngáp dài : ” Việc gì để mai đi ạ.”
“Chuyện quan trọng lắm! Liên quan đến tính mạng của hai người đấy.”
“Cái gì?” long như nghe không rõ bật dậy hỏi lại.
“Một người phụ nữ tên Bạch Liên Hoa và một bé gái tên Bạch Linh Nhi, giờ chúng ta phải tìm được họ hay kẻo đến mai sẽ không kịp.”
“Ý thầy là có kẻ muốn giết hai người đó ư?” Long nghi ngờ.
“Phải! Lang Khiếu Thiên đến đây không phải để tham dự lễ thức tỉnh cho vui đâu, hắn tới để giết hai người này.”
Không thể chậm trễ, hai thầy trò không quản gió rét bên ngoài chạy băng băng xuống sường núi nơi mà Long đã gặp Linh Nhi rồi nói : ” Sáng ngay gặp cô bé đấy ở đây, chúng ta đi về hướng kia xem sao?”
“Được! Mau đi.”
Dựa vào khả năng của một Linh Tướng như thầy Cường, hai người dễ dàng tìm ra vị trí căn bếp cũ nát phía sâu trong núi cách khá xa dinh thự phía trên.
“Phía kia ta cảm nhận thấy có hai hơi thở yếu ớt! Chắc đúng là họ rồi.” thầy Cường nói, sau đó cùng Long tiến tới đạp cửa.
Rầm!
Cách cửa nát vỡ tan tành cùng tiếng hét kinh hồn bạt vía của hai mẹ con Liên Hoa trước sự xuất hiện của hai kẻ lạ mặt.
“Các người….các người định…!” Liên Hoa giọng run run sợ hãi ôm chặt con gái, môi tái nhợt đi vì lạnh.
“Đừng hiểu lầm! Ta là bạn của tướng công ngươi, đến để giải thoát hai mẹ con ngươi đây…mọi chuyện giải thích sau.” thầy Cường vội vàng giải thích, sau đó lao và bế lấy Liên Hoa rồi liếc mắt sang Long rồi nhìn về phía Linh Nhi. Long hiểu ý liền chạy vào bế Linh Nhi lên rồi lao ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc pha nét sợ hãi của cô bé.
Hai thầy trò bế hai mẹ con lao nhanh xuống sườn dốc, một bóng đen lướt tới cản đường khiến hai người phải đổi hướng.
Thầy Cường nghiêm trọng nói : ” Lang Khiếu Thiên đã phát hiện rồi! Mau chạy xuống chân núi có xe ở đó sẵn, ta cản chân hắn.”
Nói xong thầy Cường giao hai mẹ con Liên Hoa cho Long rồi quay lại cản đường Lang Khiếu Thiên.
“Rồi xong rồi! Động não nào.” Long vội vã suy nghĩ xem phải mang cùng lúc hai mẹ con này di chuyển một cách nhanh nhất có thể, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn…Long vội tạo ra hai sợi dây xích bằng lôi thuộc tính rồi ném lên hai cành cây cao phía trước rồi gấp gáp nói : ” Hai người! Mau ôm lấy ta rồi kéo lại.”
Linh Nhi khá nhanh nhẹn nên hiểu Long muốn làm gì, liền ôm lấy eo hắn mà kéo lùi lại, Liên Hoa cũng tiếp sức…cộng thêm sức của Long nữa. Khi cả ba cùng lùi lại thì cành cây cong theo, đến một tầm nhất định thì Long liền hô lên : ” Ôm chặt lấy ta…nhấc chân lên.”
Khi lời nói vừa dứt, Long dồn toàn lực vào hai tay rồi kéo mạnh. Cành cây đang cong do sức kéo thì bật ngược lại và kéo cả ba người lao vút lên không hướng thẳng xuống chân núi.
Lúc này thầy Cường và Lang Khiếu Thiên đã giao thủ với nhau, thầy Cường là Linh Tướng năm sao còn Lang Khiếu Thiên là Linh Tướng bẩy sao nên thầy Cường yếu thế hơn một chút.
“Cường Cương Cứng! Mày không đánh lại tao đâu…mau ngoan ngoãn giao hai mẹ con kia ra đây ta sẽ xí xóa chuyện hôm nay.” Lang Khiếu Thiên nhếch mép khinh bỉ nói.
“Đừng hòng!” thầy Cường nghiến răng tức giận, tung chưởng lao về phía Lang Khiếu Thiên tung hàng loạt những cú đấm thần tốc.
Lang Khiếu Thiên không khó khăn trong việc ngăn cản những cú đấm của thầy Cường, sau đó tung chưởng đáp lại. Hai thân ảnh nhanh nhẹn cứ lao vào nhau rồi lại bật ra rồi lại lao vào, khiến cả sườn dốc tan hoang cây cối gẫy đổ.
Lang Khiếu Thiên vừa đánh vừa đe dọa :
” Mày không sợ tao cho người san bằng cả cái học viện Thiên Vương sao?”
“Mày dám…!” Thầy Cường tức giận tột độ, gồng người tung hết sức đấm vào mặt Lang Khiếu Thiên một cú đau điếng khiến tên này lùi lại cả chục mét và nhổ ra một máu.
“Khá khen cho mày!” Lang Khiếu Thiên cười mỉa mai, sau đó chỉ một bước đã áp sát thầy Cường rồi túm mặt hắn lôi đi đập đầu vào gốc cây khiến nó vỡ nát, sau đó đấm một cú móc hàm khiến thầy Cường choáng váng không kịp thủ thế. Sau đó Lang Khiếu Thiên xoay người đá một cú lộ long cước vào giữa lồng ngực khiến thầy Cường bật ra phía sau trượt dài trên nền tuyết lạnh buốt, máu me đầy mặt vô cùng khổ sở.
“10 năm rồi mày vẫn không theo kịp tao…cái gì mà hiệu trưởng học viện cao quý, cái gì mà anh hùng cứu tinh cho học viện…tất cả đều là hư danh…mày chỉ là thằng hưởng hết vinh hoa phú quý mà thôi.” Lang Khiếu Thiên có vẻ rất căm phẫn nói.
Lúc này Long đã đưa mai mẹ con Liên Hoa lên xe và bảo tài xế đánh xe hết tốc lực về học viện, còn hắn quay lại để hỗ trợ thầy Cường. Nhưng trước khi quay lại thì Liên Hoa đã níu tay hắn lại và giao phó một viên ngọc long lanh đủ màu sắc và nói : ” giữ lấy nó cậu bé…nó thuộc về cậu!”
Long băng rừng vượt dốc, tay cầm viên ngọc đủ màu sắc kia mà tự khó hiểu hỏi thầm : ” Sao lại là của mình? Mình có liên quan gì tới họ sao?” Hắn không biết, cũng không có thời gian suy nghĩ thêm mà dùng hết tốc lực tới trợ giúp thầy.
Khi tới nơi thấy thầy Cường sắp không trụ nổi trước những đòn đánh khủng khiếp của Lang Khiếu Thiên mà sắp gục ngã thì Long liều mạng cho viên ngọc kia vào miệng rồi tạo ra vô vàn tia sét phóng ra ngăn cản.
Binh!
Nắm đấm cuối cùng của Lang Khiếu Thiên bị chặn đứng bởi những tia sét của Long, những tia sét này không phải màu xanh lam Thôn Thiên Phệ Địa mà mang đủ loại màu sắc luôn. Sức mạnh cũng trở lên tăng vọt đủ sức ngăn cản đòn đánh của một Linh Tướng.
Long cũng phải kinh ngạc về sự tăng vọt về sức mạnh, hắn nắm chặt tay đấm vào mặt khiến Phong Khiếu Thiên bật ngửa ra sau hàng chục mét trượt dài phía xa mà khó tin thốt lên : ” Không thể nào! Một thằng nhóc…!”
Thầy Cường lé mắt vì thấy Long một đấm đánh bay Lang Khiếu Thiên nói :
“Tắt Hack!”
Lúc này cả cơ thể Long tỏa ra một luồng khí lực mạnh mẽ mang vô vàn màu sắc sặc sỡ như cầu vồng. Cơ thể cao lớn như một thanh niên 18 tuổi với những khối cơ đẹp đẽ, ánh mắt tràn đầy uy dũng nhìn về phía Lang Khiếu Thiên nói : ” Người của Thiên Lang Tộc! Giờ sẽ phải run sợ.”
Dứt câu Long lao lên, đem một cú đấm tích tụ toàn bộ bá khí mạnh bạo kia nén lại rồi đấm thẳng vào ngực Lang Khiếu Thiên khiến tên này ọc máu bay như phóng bông làm gãy đổ vô số thân cây lớn.
Nhưng Long không có ý định giết người nên liền dừng lại rồi cõng thầy Cường lên và lao xuống vách núi với tốc độ của một Linh Tướng.
Chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc xe linh mã của học viện, Long không có thời gian gọi cửa liền đấm thủng cửa rồi giật phăng cánh cửa xe ném đi sau đó đưa thầy Cường vào trong trước ánh mắt kinh ngạc của hai mẹ con Linh Nhi và Liên Hoa.
“Là ta đây…Bảo Long đây!” Long gãi đầu nói khi thấy họ nhìn hắn như nhìn thằng người ngoài hành tinh. Sau đó hiểu ra rằng mình vẫn đang trong dạng trưởng thành, nhưng khi hắn vừa nhận ra điều đó thì lập tức cơ thể teo lại thành cơ thể 10 tuổi ban đầu.
Thầy Cường chỉ thương ngoài da, không ảnh hưởng tới nội tạng bên trong nên cũng không nguy kịch lắm chỉ cần uống vài viên linh đan trị thương và vận công khôi phục là được.
Bấy giờ, Long mới hỏi Liên Hoa : ” Ban nãy viên ngọc mà cô đưa cháu là thứ gì vậy ạ?”
Liên Hoa thật thà nói : ” Ta thực sự cũng không biết, thứ đó được phu quân giao cho trước khi chết và nhắc nhở kĩ càng là phải giao cho người sở hữu sức mạnh lôi hệ…nhưng bắt buộc phải là lôi hệ màu xanh lam.”
“Phải chăng đó là sự xắp đặt?” Long tự hỏi thầm, sau đó chuyển chủ đề : ” Linh Nhi…chúng ta lại gặp nhau rồi…tiếc là trong hoàn cảnh nguy hiểm này.”
“Con quen cậu bé này sao?” Liên Hoa ngạc nhiên quay sang hỏi con gái mình, Linh Nhi gật đầu xác nhận.
Lúc này thầy Cường vẫn đang vận công trị thương, liền lên tiếng : ” Sau khi trở về học viện, ta sẽ giải thích mọi chuyện…”
Liên Hoa gật đầu, nàng bây giờ còn mong đợi gì sao? Ước muốn thoát khỏi Bạch Hổ Tộc đã thành, lại sắp có một nơi cưu mang lấy hai mẹ con nên giờ nàng cũng nhẹ lòng đi rất nhiều thở ra một hơi nhu thuận nói : ” Cảm ơn hai người! Ân cứu mạng này không biết lấy gì đền đáp.”
Long gãi đầu khiêm tốn : ” Hehe…ngại quá ngại quá! Ơn nghĩa gì để tính sau, tại cháu thấy hai mẹ con cô nên cần một nơi tốt hơn để sống chứ không phải làm nộ bộc nữa.