Khăn lông trực tiếp phủ lên đầu hắn, Sơ Niệm cố ý xoa xoa, sau một lúc lâu nghe được tiếng xin tha của Lục Trạch cô mới dừng tay, bất quá cô vẫn là không bỏ qua cho hắn, lôi kéo mặt hắn hỏi:
“Nói thực, có phải hay không anh giở trò quỷ.”
Lục Trạch trực tiếp đem Sơ Niệm ôm vào trong ngực:
“Anh không có gì hứng thú giở trò quỷ, anh chỉ có hứng thú làm em.”
Buổi sáng dưới tình huống này nếu Cảnh Dĩ còn không đi, lưu lại cũng chỉ có thể xem bản thân bị chê cười.
Sơ Niệm nheo nheo mắt, cố ý trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái:
” Già không đứng đắn.”
“Già?”
Lục Trạch nhướng mày, vẫn là lần đầu nghe cô nói mình già.
Khóe miệng giơ lên, Sơ Niệm khiêu khích mà nhìn hắn liếc mắt một cái: “Vốn dĩ chính là vậy, anh hơn em tận 10 tuổi … chú Lục”
Lục Trạch đảo mắt cũng không phủ nhận, chỉ ôm cô hướng chính mình đại điểu kia đè ép.
“Chú cũng liền tính là già, cũng có thể đem em thao ngập nước.”
Sơ Uyển phát giác cũng là chuyện sớm hay muộn
Hai người ở bể bơi kia lại nị oai một lát, khi về phòng Lục Vũ cũng trở lại, cùng Nhậm Huyên ở phòng khách nói chuyện. Thấy Lục Trạch cùng Sơ Niệm một lượt đi vào phòng, lúc này dưới lầu cũng không có người ngoài, ngoài miệng liền có chút phiếm da, nhịn không được chế nhạo bọn họ một câu:
“Hai vị… sáng sớm, hứng thú không tồi nha.”
Nói xong còn không quên trêu chọc mà cười vài tiếng, trực tiếp cười đến Sơ Niệm ngùng, cũng không trách hắn sẽ nói như vậy, vừa rồi ở bể bơi Lục Trạch cố ý cọ chút nước ở trêи quần áo Sơ Niệm khiến cho Lục Vũ cho rằng hai người họ ở bên kia làm chuyện không nên nói….
Lục Trạch lười quan tâm đến phản ứng hắn, theo bản năng mà nhìn Sơ Niệm ném một ánh mắt, phỏng chừng là muốn cho cô cùng hắn lên lầu tắm rửa.. Sơ Niệm tự nhiên không muốn, không những không muốn, còn hung tợn mà nhì hắn xẻo liếc mắt một cái. Lục Trạch cũng không nói gì thêm nữa, sờ sờ cái mũi, có chút hậm hực mà đi lên lầu, chỉ là lên lầu trước lại ý vị không rõ mà liếc mắt nhìn Lục Vũ một cái, xem ra ngày thường vẫn là thiếu “Dạy dỗ” .
Lục Trạch lên lầu sau một chút, Sơ Uyển mới chậm rì rì từ trêи lầu đi xuống, không biết có phải bị cảm lạnh hay không mà sắc mặt nhìn không được tốt. Sơ Niệm nhìn qua nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cũng không có ý tứ quan tâm, rốt cuộc cô quan tâm, đối với Sơ Uyển mà nói, từ trước đến nay đều là dư thừa.
Phòng khách Nhậm Huyên gọi Sơ Niệm một tiếng, khi đứng dậy, dư quang lơ đãng mà lại liếc Sơ Uyển, cái liếc mắt kia nói như thế nào đây, Sơ Niệm cảm thấy hơi kỳ, bất quá cũng liền giây lát lướt qua, thực nhanh Sơ Uyển liền thu hồi tầm mắt.
*****
Cơm trưa qua đi, Lục Vũ đề nghị buổi chiều đi leo núi, Nhậm Huyên cư nhiên tán thành, Sơ Niệm tới chỗ này cũng vài ngày, cũng là nghĩ nên ra ngoài một chút, Lục Trạch tuy rằng chưa nói gì, bất quá phỏng chừng cũng là muốn cùng Sơ Niệm đi, đến nỗi Sơ Uyển—— từ sau khi xuống lầu sáng nay, tâm trạng cô vẫn luôn có gì đó không đúng, tuy rằng Nhậm Huyên cũng hỏi cô muốn đi hay không, bất quá lại bị cô cự tuyệt, nói là muốn ở biệt thự nghỉ ngơi.
Sơ Niệm bất động thanh sắc mà nhìn chị gái một cái, nói thật, Sơ Uyển hôm nay cho cô cảm giác rất lạ, lạ đến nổi cô cảm thấy có chuyện gì sắp phát sinh.