Anh Rể – Chương 18: Kỷ niệm bỏ quên – Botruyen

Anh Rể - Chương 18: Kỷ niệm bỏ quên

Liễu Minh Hoa nghe Sơ Niệm nói như vậy cũng không hỏi thêm, lúc sau lại bắt đầu cân nhắc khơi mào xem nhà ai còn thanh niên ưu tú xứng với con gái mình. Sơ Niệm nhướng mày thở dài, không tính toán tiếp tục ở dưới lầu đợi, viện cớ mệt mỏi liền trực tiếp lên lầu. Nhưng vừa đi vài bước, nghe Liễu Minh Hoa ở phía sau lẩm nhẩm lầm nhầm vài câu, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cô vẫn nghe rõ.

“Nếu con có thể tìm được người bạn trai giống anh rể con,  mẹ liền cười chết.”

Bạn trai giống ngươi  anh rể ? !  Thật thú vị nha.

Trêи người nhão nhão dính dính vẫn luôn khó chịu, lúc nãy ở trường đua ngựa không có nơi tắm rửa, Sơ Niệm sau khi lên lầu liền trực tiếp đi vào toilet, thời điểm cởi áo không khỏi kinh hãi với dấu vết trêи người mình, quả thực có thể dùng từ thảm hại không nỡ nhìn để hình dung.

Cắn chặt răng, thầm oán người nào đó thật là chó điên! Làn da cô vốn mỏng, dễ dị ứng tùy tùy tiện tiện chạm vào một chút là có thể sưng lên lưu lại hồng dấu vết, càng đừng nói ở phòng nghỉ người nào đó  không biết nặng nhẹ ʍút̼ hôn cắn cắn,. Dấu hôn trêи cổ tự nhiên  không cần phải nói,

Dấu vết rõ ràng, cũng may mắn tân tư Liễu Minh Hoa đơn giản, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ liên tưởng đến dấu hôn, một tia may mắn lướt qua quả tim, chờ ý thức được cảm xúc chính mình Sơ Niệm  lại có chút hoảng hốt?! Cô vì cái gì lại cảm thấy may mắn? Nếu như bị Sơ Uyển biết, chẳng phải là chính là hợp tâm ý cô sao, cô không phải là đang muốn cho Sơ Uyển biết mình vốn đang cùng anh rể tương lai nảy sinh quan hệ mập mờ sao ?! Vậy thì sao hiện tại cô lại cảm thấy may mắn, vì cái gì lại đột nhiên không nghĩ người khác biết? Có chút bực bội mà mở vòi sen, cột nước ấm áp từ từ tưới lên cơ thể Sơ Niệm, cô một tia cảm giác sảng kɧօáϊ đều không có, ngược lại càng thêm bực bội.

Qua loa tắm rửa một phen, Sơ Niệm bọc áo tắm dài liền bước ra, đi gấp lại nhịn không được cắn răng trợn mắt lên. Da thịt đùi non trong thời điểm Lục Trạch động tình ma sát mà hơi đau rát,  nghĩ đến việc khi đó hắn vùi đầu cổ mình  mạnh mẽ kϊƈɦ thích, Sơ Niệm lại là một trận ảo não, cô khi đó thế nhưng lại trầm luân không nhịn được đón ý nói hùa theo hắn, thậm chí —— thậm chí còn nghĩ  hắn sẽ cắm, quả thực hoang đường!

Vỗ vỗ gương mặt có chút nhiệt ý, điên rồi điên rồi! Thời điểm trở lại phòng, thấy di động trêи giường có vài cuộc gọi nhỡ, nhìn dãy số xa lạ, đuôi hào một chuỗi 9, vừa thấy liền phi phú tức quý.

Là dãy số Sơ Niệm không quen thuộc, nhưng cô loáng thoáng lại có thể đoán được chủ nhân nó là ai, cười nhạt một tiếng, cũng không biết hắn lúc này gọi điện thoại có ý đồ gì, vừa định ném di động không phản ứng, kết quả người nọ lại gọi đến lần nửa.

Sơ Niệm cư nhiên không nghĩ để ý tới, kết quả mới vừa buông di động liền nhận được một cái tin nhắn, một tấm hình, hơn nữa nội dung hình ảnh Sơ Niệm còn rất quen thuộc, bởi vì đều là đồ vật của cô, hai cái qυầи ɭót ren, một cái là khi lần đầu tiên cùng hắn ở khách sạn cô cố ý cởi ném cho hắn, còn có một cái là do hắn hôm nay tự ý lấy đi lúc nào cô không biết.

Hai cái qυầи ɭót tựa hồ đều được hắn giặt sạch sẽ, không che không dấu mà đặt ở trêи grap giường màu đen,  nghĩ đến đó chính là giường hắn,  hiện tại lại bày trí 2 cái qυầи ɭót nữ nhân, vốn là thực đột ngột, kết quả —— kết quả hắn còn đem  hai cái qυầи ɭót giặt sạch, quả thực có bệnh tâm thần! Hắn vì sao lại không ném đi…?! Tuy nói lần đầu tiên là do cô chủ động để lại cho hắn, nhưng khi đó rốt cuộc chơi đùa quá trớn thôi,  còn nữa mặt trêи còn lây dính thứ của cô và hắn tiết ra,  Sơ Niệm cũng không tính sẽ dùng lại.

Mà hôm nay này, lại là thời điểm cô chuẩn bị mặc vào, người nọ cố ý lấy đi, Sơ Niệm  khi đó kỳ thật cũng không muốn mặc quần đã bẩn.  Bất quá nếu là phía dưới trống rỗng, nghĩ như thế nào như thế nào cảm thấy không bình thường. Nhưng ở hoàn cảnh cô  rối rắm do dự, hắn lại rất tự nhiên lấy đi qυầи ɭót nhét vào túi quần ,  Sơ Niệm nhìn muốn rơi tròng mắt,  hắn … Lục thiếu vậy mà không ngại bẩn!!

Như là muốn cố ý nhắc nhở Sơ Niệm,  người nào đó qua vài giây lại ném tới: “Vật kỷ niệm, anh rất thích”

Tử kỷ biến thái, không nghĩ tới hắn thế nhưng có đam mê sưu tầm chứa qυầи ɭót. Mới vừa chửi thầm, bên kia lại gọi điện thoại tới, Sơ Niệm lần này nhưng thật ra không nhìn như không thấy, chuyển được sau lại không tính toán nói chuyện, nhưng thật ra Lục Trạch kiên nhẫn mười phần, như  cái ” Qυầи ɭót tin nhắn” kia không giống nhau, thanh âm mềm nhẹ hỏi cô: “Đang làmgì?”

Sơ Niệm rất muốn trả lời ” Nghĩ đánh rắm vào anh”,  nhưng nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Lục Trạch,  tự nhiên không thể thua.

“Cho hỏi ai thế?”

Lục Trạch một trận buồn cười, nha đầu này thật đúng là không học ngoan, một chút trí nhớ cũng không có.

” Hazzz!!  Đúng là nhanh quên ,  ƈôи ȶɦịt chiều chẳng phải còn dạy em thuật cưỡi ngựa sao? “

Sơ Niệm không nghĩ tới luôn luôn ổn trọng tự giữ lục trạch thế nhưng cũng sẽ tát pháo, hơn nữa hắn còn đem cái  “Thuật cưỡi ngựa” cùng ” dạy” nói rất nặng lời, như là muốn cố ý nhắc nhở Sơ Niệm điều gì.Sơ Niệm cố ý giả ngu:  “phải không?! Xin lỗi tôi đây cũng không nhớ rõ.”

Lục Trạch cũng không nóng nảy, như là thực hưởng thụ cùng Sơ Niệm  chi gian đối thoại:

“Không nhớ rõ cũng không sao, về sau vẫn là sẽ có cơ hội dạy thêm”

Còn có ” về sau?” sao.  Hô, hắn thật đúng là đối với chính mình tin tưởng tràn đầy.

“Kia nhưng nói không chừng tôi tính lực cao, căn bản không cần ai dạy.”

Người nọ gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

“Thuật cưỡi ngựa không giống nhau, không phải dựa vào tính lực liền có thể học, dù sao vẫn cần phải có người dạy.”

Sơ Niệm bên kia đốn vài giây, hiển nhiên là đã từ từ đuối lý, lại vẫn là không thuận theo không buông tha nói:

“Vậy anh như thế nào chắc chắn tôi nhất định sẽ tìm đến anh nhờ anh n dạy?”

“Tôi chính là tự biết.”

Hắn nói thực khẳng định, giống như là hắn đối với chính mình cũng nhất định phải có được. Sơ niệm trong lòng không khỏi run lên, hắn thanh âm ôn nhu kỳ cục, tinh tế nghĩ đến, hắn giống như mỗi thời mỗi khắc Lục Trạch đều  dùng cái loại ngữ khí này cùng mình nói chuyện, nhu tình mang theo mật ý, dường xem cô là bảo bối hắn cực quý trọng.  Cắn cắn môi, áp xuống cảm giác khác thường trong lòng, cuối cùng đột nhiên kiều mềm thanh âm, hỏi hắn:

“Lục Trạch, anh..  muốn hay không nhìn em ?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.