Mặc dù nhà họ Hàn chỉ kinh doanh một nhà xưởng nhỏ nhưng vì vợ chồng nhà họ Hàn rất khôn khéo số mệnh cũng khá nên việc buôn bán làm ăn vẫn luôn tốt. Vài năm nay buôn bán lời không ít tiền, đầu năm nay nhà họ Hàn mua một biệt thự nhỏ ở trong khu biệt thự xa hoa.
Vợ chồng nhà họ Hàn và con gái Hàn Tử Thần đều rất cao hứng với chuyện có thể dọn đến ở biệt thự xa hoa lộng lẫy yên tĩnh, chỉ có con trai Hàn Tử Dạ tuyệt đối không hề vui vẻ. Vì bất kể đến ở chỗ nào thì vị trí trong nhà của cậu cũng không thay đổi, phòng của cậu vĩnh viễn đều là vừa nhỏ vừa u ám đồ đạc lộn xộn.
Nằm trên giường đơn cũ nát, Hàn Tử Dạ nhìn trời còn chưa tối mà phòng đã tối phải bật đèn lên, trong phòng nhỏ hẹp chất đầy đồ linh tinh không khí rất kém, trên mặt cậu không chút biểu cảm. Từ nhỏ đến lớn đều ở phòng chứa đồ linh tinh cậu sớm đã thành thói quen, không phải nói là đã sớm vô cảm rồi.
Trong mắt ba mẹ cậu hoàn toàn không phải là người nhà họ Hàn, cho nên ở nhà họ Hàn cậu không có chút địa vị, từ nhỏ đến lớn bất kể là chuyện ăn, ở hay là mặc, đồ dùng, đều là thứ kém cỏi nhất. Cậu đã từng rất để ý cảm thấy rất tủi thân rất đau khổ, nhưng trong thời gian dài thì cảm thấy không sao cả, cậu chỉ có thể sống, có thể ở cùng chị gái là được rồi.
“Tiểu Dạ, ăn cơm tối.” Giọng nữ tươi ngọt dễ nghe vang lên đồng thời tiếng đập cửa truyền tới.
“Đã biết, lập tức xuống đây.” Hàn Tử Dạ đáp rồi nhanh chóng xuống giường đi tới mửa cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt luôn xinh đẹp dịu dàng như vậy khiến bản thân có thể cảm thấy chút ấm áp, khóe miệng không tự giác hơi cong lên.
Hàn Tử Thần người vẫn luôn thích cười giờ phút này lại cười không nổi, mắt đẹp nhìn chằm chằm phòng phía sau lưng em trai khiến người ta nhíu mày, trong lòng rất khó chịu. Mỗi lần tới gọi em trai ăn cơm nhìn thấy em trai ở nơi chật vật như vậy, mà cô lại ở nơi cách biệt chỗ này một trời một vực, là phòng công chúa vừa to vừa xinh đẹp, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với em trai. Cô muốn để em trai sống nơi tốt hơn một chút, hoặc là trực tiếp chuyển tới phòng công chúa của cô, nhưng ba mẹ không cho, bất kể cô cầu xin như thế nào cũng không đồng ý.
Ông ta và vợ nằm mơ cũng muốn quen biết với Tề thiếu gia, sau đó thông qua Tề thiếu gia quen biệt vợ chồng nhà họ Tề, nhờ vợ chồng nhà họ Tề giúp vợ chồng ông ta một ít, để sự nghiệp nhà họ Hàn bọn họ lên mây, trở thành hào môn người người hâm mộ.
Chị em nhà họ Hàn đều trợn tròn mắt, cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhất là Hàn Tử Thần.
Hàn Tử Thần nghĩ rằng: Sau khi ba mẹ biết cô và Hâm Lỗi kết giao từ miệng em trai, cứ mãi thúc giục cô tìm thời gian mời Hâm Lỗi đến nhà ăn cơm, giới thiệu bọn họ cho Hâm Lỗi quen biết. Bọn họ đang nghĩ gì cô đều một rõ hai ràng, đối với ba mẹ như vậy cô thật sự bất đắc dĩ đến cực điểm. Nhưng cô có lợi dụng điểm ấy để ba mẹ đối xử với em trai tốt hơn một chút.
“Con gái bảo bối, chỉ cần con mời Tề thiếu gia tới nhà ăn cơm, giới thiệu chúng ta cho cậu ấy biết thì con muốn gì mẹ cũng mua cho con.” Mẹ Hàn gắp một miếng đồ ăn mà con gái thích ăn nhất vào trong chén con gái, còn nói ra điều kiện vô cùng mê người, muốn dụ dỗ con gái đồng ý.
“Bà xã, em nói hay lắm, anh chi tiền.” Ba Hàn ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, rồi vội vàng lột vỏ cua đưa cho con gái ăn.
Hàn Tử Dạ thờ ơ lạnh nhạt lòng âm thầm khinh bỉ ba mẹ, có ba mẹ như vậy thật sự là niềm đau xót của cậu. Cậu thật không rõ sao bọn họ lại muốn kết bạn với người quyền quý như vậy, quen biết ác ma kia có gì tốt.