Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!) – Chương 44 – Botruyen

Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!) - Chương 44

Hàn Tử Dạ muốn ngăn hắn lại nhưng không kịp nữa, bên ngoài nhanh chóng truyền tới tiếng đóng sập cửa. Nước mắt lấp lánh mắt phượng, không nhịn được rơi xuống vì cảm động và lo lắng….

Vì sao ác ma thích mình yêu mình như vậy, vì mình ngay cả mạng sống và sự tự do cũng không cần! Ác ma như thế khiến mình sao có thể tiếp tục căm giận và oán hận hắn đây, sao có thể nhịn được…. Không… Không thể suy nghĩ nữa, tuyệt đối không thể nghĩ tiếp, nghĩ tiếp mình nhất định sẽ hối hận.

Bây giờ mình phải suy nghĩ đó chính là hi vọng ác ma có thể bình yên vô sự trở về, ngàn vạn lần đừng chết trong cơn bão tuyết, cũng đừng bị bắt ngồi tù. Hi vọng thần linh phù hộ chiếc xe thể thao có giá trị không nhỏ của hắn có thể vượt qua bão tuyết tới hiệu thuốc, hiệu thuốc vẫn chưa đóng cửa. lêquydoon

Hàn Tử Dạ lo âu buồn rầu lau sạch nước mắt rơi xuống, trong lòng bắt đầu ra sức cầu nguyện Tề Hâm Lỗi bình yên trở về, không hề biết rằng sau khi Tề Hâm Lỗi rời khỏi nhà thì không vào thang máy của tòa cao ốc, mà nhàn nhã đứng trước cửa nhà hút thuốc lá.

Khóe miệng Tề Hâm Lỗi tràn ngập nụ cười gian xảo, hắn không phải kẻ ngu, ngu xuẩn đến mức trong trời bão tuyết lớn như vậy mà đi ra khỏi cửa, lái xe tới hiệu thuốc mua thuốc.

Cũng không phải hắn sợ hiệu thuốc đã đóng cửa nên phải phá cửa hiệu thuốc rồi bị bắt ngồi tù, với thế lực nhà họ Tề ai dám bắt hắn ngồi tù, trừ khi không muốn sống nữa. Hắn là sợ lái xe trong bão tuyết sẽ xảy ra sự cố, cho dù chất lượng xe Aston vô cùng tốt nhưng trong trời bão tuyết như thế thì cũng khó có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối, không xảy ra chuyện.

Hắn nghĩ xong mọi việc, đứng đây đợi một lát, lúc trở về nhà thì cầm tất cả thuốc hạ sốt trong nhà lúc nãy đã bỏ vào túi xách ra, nói là giữa trời bão tuyết tìm mãi mới tìm được hiệu thuốc để mua, khiến người yêu càng cảm động hơn cả hồi nãy. Đến lúc đó nếu như người yêu vẫn không thích không yêu hắn, không giao trái tim ra cho hắn thì hắn sẽ không gọi là Tề Hâm Lỗi nữa.

Có thể nghĩ ra diệu kế này mình thật là quá thông minh, IQ của mình chắc chắn cao vô cùng, ha ha ha……

Tề Hâm Lỗi cực kỳ đắc ý, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng….

☆ ☆ ☆

Hàn Tử Dạ thấp thỏm không yên, trong lòng nóng như lửa đốt đau khổ chờ đợi gần tới 3 giờ mà chưa thấy Tề Hâm Lỗi trở về, lo lắng muốn chết, mắt phượng luôn ướt lại muốn rơi lệ.

Chẳng lẽ ác ma chết trong cơn bão tuyết rồi? Hay là vì đập phá cửa hiệu thuốc mà bị bắt ngồi tù rồi?

Sẽ không, mình đừng suy nghĩ lung tung. Tục ngữ có câu ‘Người ác sống lâu, tai họa do trời’ ác ma hư hỏng như vậy nhất định sẽ sống rất lâu, tuyệt đối sẽ không chết trong cơn bão tuyết, càng không bị bắt vào tù. Mình quá lo lắng cho hắn nên mất sự tỉnh táo, bão tuyết lớn như vậy bên ngoài chắc không có ai, nên chẳng ai phát hiện hắn đập cửa hiệu thuốc mà báo cảnh sát, hắn nhất định sẽ bình an trở về.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hàn Tử Dạ vẫn lo lắng như cũ không thôi, đang lúc cậu mặc kệ cơ thể còn sốt cao không xuống giường được cũng cố giùng giằng bước xuống giường đi ra phòng khách mở cửa chính xem Tề Hâm Lỗi đã trở về chưa, thì rốt cuộc nghe tiếng mở cửa vang lên.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hàn Tử Dạ vẫn lo lắng như cũ không thôi, đang lúc cậu mặc kệ cơ thể còn sốt cao không xuống giường được cũng cố giùng giằng bước xuống giường đi ra phòng khách mở cửa chính xem Tề Hâm Lỗi đã trở về chưa, thì rốt cuộc nghe tiếng mở cửa vang lên.

Hàn Tử Dạ cực kỳ kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thoáng hiện vẻ vui sướng, ngay sau đó lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm. Trái tim luôn đập kịch liệt từ nãy tới giờ, gấp gáp đến độ muốn nhảy ra ngoài cuối cùng có thể buông lỏng xuống.

Rất nhanh Hàn Tử Dạ liền phát hiện cậu yên lòng quá sớm, khi thấy Tề Hâm Lỗi đi vào phòng ngủ toàn thân đều là tuyết, trên khuôn mặt chẳng những bị lạnh đến tím tái mà còn có cả vết thương, rõ ràng đã bị thương thì thoáng chốc trái tim lại đập cuồng loạn.

“Anh rể, đây là anh xảy ra chuyện gì, sao anh lại bị thương?” Hàn Tử Dạ lập tức quan tâm hỏi, trái tim có chút run rẩy, cậu thế mà lại đau lòng vì Tề Hâm Lỗi, cậu còn phát hiện mình đã bắt đầu có thói quen gọi Tề Hâm Lỗi là anh rể.

“Xuống xe đi vào hiệu thuốc thì gặp mặt đất trơn quá nên ngã nhào xuống… Khụ khụ…. Tiểu tâm can, thật xin lỗi, không nghĩ tới gần đây chẳng có hiệu thuốc nào, cho nên tôi….. Khụ…… Khụ….. Tôi đành phải lái xe tới chỗ rất xa để mua thuốc, nhưng vì bão tuyết quá lớn nên tôi không thể lái xe nhanh được… Khụ… Cho nên dùng thời gian dài như vậy mới tìm được hiệu thuốc, mua thuốc mang về….. Khụ… Để em chờ lâu, tôi đi rót nước cho em uống thuốc…. Khụ….. Khụ…” Vẻ mặt Tề Hâm Lỗi tự trách, vừa nói vừa ho khan.

Hắn vẫn đợi ngoài cửa, lúc gần tới thời gian về vốn định trực tiếp vào nhà nhưng đột nhiên nghĩ tới nếu bình yên vô sự trở lại, có thể sẽ bị lộ nên đã đi xuống lầu ra bên ngoài đứng chờ một hồi, còn cố ý ngã xuống. Bây giờ bên ngoài trời rất lạnh không nghĩ tới người cường tráng mạnh khỏe như hắn thế mà lại bị cảm lạnh, thể nghiệm mùi vị ho khan, nhưng như vậy nhất định càng làm người yêu cảm động hơn.

“Anh rể, em không vội uống thuốc đâu. Anh nhanh chóng phủi tuyết trên người xuống rồi đi tắm nước nóng, và xử lý vết thương trên mặt, thuận tiện tìm thuốc cảm có xem có không, nếu không có thì uống thuốc hạ sốt đi, rõ ràng anh bị cảm rồi.” Giọng Hàn Tử Dạ khó đè nén nức nở, cậu cố gắng lắm mới không để nước mắt rơi xuống. lêquydoon

Cái đồ ngốc nghếch, đến lúc này còn quan tâm cậu như vậy mà không thèm quan tâm tới mình một chút.

“Khụ khụ… Tiểu tâm can anh không sao, em quan trọng hơn, để anh đi lấy nước…. Khụ…. Em phải nhanh chóng uống thuốc…. Khụ…. Khụ….” Với vẻ mặt cảm động muốn khóc lên của cậu, Tề Hâm Lỗi vui sướng muốn chết, thiếu chút nữa cười lên thật to, sợ cậu thấy khóe môi mình co giật nên vội sang phòng khách rót nước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.