Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!) – Chương 37 – Botruyen

Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!) - Chương 37

“Tiểu bảo bối, uống thuốc đi.” Tề Hâm Lỗi nhanh chóng cầm thuốc hạ sốt và một ly nước trở lại phòng.

Mặc dù bình thường hắn rất ít khi tới nơi này nhưng ở đây hàng ngày đều có người tới quét dọn và chuẩn bị các thứ cần thiết cho cuộc sống, trong đó bao gồm cả thuốc men. Ba mẹ rất sợ hắn tới nơi này ngã bệnh đột ngột bác sĩ lại không thể tới ngay, thật ra thì hắn khỏe mạnh như vậy sao có thể đau ốm nhưng ba mẹ vẫn cứ rất lo lắng. Song cũng may ba mẹ bảo người ta chuẩn bị một đống thuốc, bây giờ mới sẵn có thuốc hạ sốt để người yêu uống.

“Đừng gọi tôi là tiểu bảo bối, ghê tởm chết đi được, tôi cũng không phải là những người bạn gái kia của anh….” Sau khi Hàn Tử Dạ uống xong thuốc và nước Tề Hâm Lỗi đút cho, lập tức chán ghét mắng.

“Không nghĩ tới nhanh như vậy em đã ghen vì tôi, đáng yêu quá! Em muốn không giống với những người bạn gái trước kia của tôi, không thành vấn đề! Từ nay về sau không gọi em là tiểu bảo bối nữa, gọi là em tiểu tâm can (trái tim nhỏ) thì thế nào?” Tề Hâm Lỗi cố tình hiểu sai ý tứ của cậu.

“Anh đừng nói nhảm, tôi mới không thèm ghen tuông vì anh, tôi cũng không thích anh. Còn nữa, đừng gọi tôi là tiểu tâm can, tiểu tâm can càng khiến tôi ghê tởm hơn cả tiểu bảo bối….” Hàn Tử Dạ lập tức giận hờn mắng. Ác ma thế mà đùa giỡn cậu, thật đáng ghét!

“’Tiểu tâm can’ đáng ghét chỗ nào chứ, tôi cảm thấy vô cùng hay. Tiểu tâm can, em không thích tôi cũng không sao, tôi sẽ khiến em nhanh chóng thích tôi, hơn nữa yêu tôi, bởi vì tôi đã thích, đã yêu em.” Tề Hâm Lỗi nhân cơ hội này biểu lộ, nói cho người yêu biết tâm ý của mình.

Hàn Tử Dạ kinh ngạc đến ngơ ngẩn, cậu đã từng hoài nghi tới chuyện có phải ác ma này thích cậu yêu cậu hay không, nhưng cậu sớm phủ định suy nghĩ này, vì cậu cho rằng đây là chuyện không thể xảy ra. Thực sự không nghĩ tới thật đã xảy ra, là mặt trời mọc lên từ phía Tây sao, ác ma này thế mà đầu óc không bình thường, lại thích, yêu cậu….

“Đừng uổng phí tâm tư, bất kể anh làm gì cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh, càng đừng hy vọng xa vời là tôi sẽ giao trái tim cho anh…..” Hàn Tử Dạ kiên quyết nói, nhếch môi cười lạnh? Đền bù ư? Ác ma nghĩ thật quá đơn giản, tổn thương hắn gây ra cho mình và chị có thể bù đắp sao, cho dù hắn chết cũng không bù đắp nổi.

“Chúng ta chờ xem. Tiểu tâm can, đêm qua khiến em mệt mỏi như vậy bây giờ chắc em rất đói bụng, tôi đi lấy đồ ăn cho em.” Tề Hâm Lỗi cười đầy niềm tin như cũ.

“Sao anh còn gọi tôi là tiểu tâm can, anh nghe không hiểu tiếng người sao, còn nữa, tôi chẳng đói bụng chút nào…” Hàn Tử Dạ nhăn đôi mày thanh tú mắng.

Sau buổi trưa hôm qua ăn chút đồ ăn thì chưa ăn gì vào bụng, bị ác ma này phá thân còn điên cuồng chơi nguyên cả một đêm thân thể vô cùng mệt mỏi, không có cảm giác đói và nhu cầu cần thiết ăn cơm. Nhưng tới nhà ác ma uống thuốc cậu đã thiếu ác ma một món nợ ân tình, nếu như ăn đồ ăn của ác ma nữa thì lại thiếu ác ma thêm một món nợ ân tình, đến lúc nào đó ác ma này bắt cậu trả lại thì sẽ rất phiền toái.

Hàn Tử Dạ không cho rằng Tề Hâm Lỗi khiến cậu ngã bệnh, Tề Hâm Lỗi phải có nghĩa vụ chăm sóc cậu. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống không thuộc về mình khiến cậu cảm thấy ngay cả ba mẹ ruột thịt cũng không có nghĩa vụ chăm sóc cậu, người khác lại càng không có nghĩa vụ chăm sóc cậu, bất kể đối phương làm cậu tổn thương đến mức nào.

“Tiểu tâm can, em thật sự không đói bụng sao?” Tề Hâm Lỗi hơi nhíu chân mày. Mình cũng đói bụng sao cậu ấy lại không đói chứ.

Hàn Tử Dạ đang muốn nói hắn gọi mình là tiểu tâm can nữa thì lập tức rời khỏi nhà hắn, nhưng đột nhiên lại nghe thấy bụng mình truyền tới tiếng kêu đói bụng.

Hàn Tử Dạ lập tức ngượng ngùng không dám nhìn Tề Hâm Lỗi, thầm mắng sao cái bụng đáng chết lại reo lên, lần này không biết ác ma có tính cách siêu xấu xa này sẽ cười nhạo mình thế nào đây.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.