Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi…
Tiếng trẻ con hát, tiếng cười đùa, náo nhiệt cả một vùng trời. Cạnh đó, một cô bé ăn mặt rách rưới, khuôn mặt lấm lem bùn đất, cô bé dè dặt bước lại gần đám trẻ.
_ Các anh, các chị ơi, cho em chơi với được không.
Đám trẻ lùi lại, nhìn chằm chằm cô bé như vật thể lạ. Một đứa trong số đó hét lớn.
_ Đồ con hủi, cút đi, cút đi.
Đám trẻ mới đầu còn e dè, sau nghe tiensg hét lớn của Tùng thì nhao nhao, nắm tay nhau chỉ trỏ vào người cô bé hét lớn.
_ Đồ con hủi, cút đi đồ con hủi, con hủi, con hủi…Lêu lêu con hủi….Con hủi….
Mới đầu chỉ là những tiếng mắng, tiếng chửi, càng về sau lũ trẻ càng hăng say. Không rõ từ đâu Tú- một cậu trai nhỏ trong đám kiếm được mấy quả bàng rụng, cầm lên ném vào người Linh. Mấy đứa trẻ xung quanh thấy vậy hét ầm lên hô hào cổ vũ, một vài đứa nhanh chóng nhặt vài quả bàng dưới chân nhanh chóng nhập cuộc.
Linh yếu ớt, không ngừng van xin.
_ Đau quá, đừng ném nữa mà…Đau quá…đau quá….huhu…huhu…
Mặc kệ cô khóc, lũ trẻ vẫn tiếp tục chửi, tiếp tục ném, vừa ném chúng vừa cười ha hả như được mùa. Dường như đối với chúng chà đạp trên nỗi đau của người khác chính là một loại niềm vui.
Cả người bầm tím, đau đớn, Linh tưởng chừng như muốn ngất đi. Từ trong ngõ nhỏ, một cậu bé có vóc dáng cao gầy, gương mặt lầm lì chạy ra, đứng chắn trước người cô, ánh mắt tăm tối nhìn lũ trẻ cậy đông bắt nạt người khác mà quát lớn.
_ Dừng lại ngay.
Đám trẻ bị nạt thì hơi sợ, lùi lại phía sáu, một đứa to béo nhất hội liều lĩnh bước lên.
_ Ê, thằng kia. Mày là thằng nào mà dám quát bọn tao thế hả
Đám trẻ phía sau cũng nhao nhao theo.
_ Đúng đó, dúng đỏ.
_ Tao chẳng là ai cả. Thấy chúng mày bắt nạt kẻ yếu hơn nên tao ngứa mắt thôi. Cả đám chúng mày bắt nạt một đứa bé 5 tuổi mà không thấy xấu hổ à.
_ Mẹ nó là hủi, nó cũng là hủi, cả nhà nó đều là hủi. Đã bị hủi rồi lại còn chạy ra đường đòi chơi với bọn tao. Nhỡ may mang bệnh cho bọn tao thì phải làm sao.
Linh bị tên béo nói thì buồn lắm, cô uất ức khóc tu tu.
DŨng cúi đầu, ngồi xổm xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Giọng nói trầm ấm, dịu dàng, nhè nhẹ cất lên trên đỉnh đầu.
_ EM không sao chứ.
Linh lắc đầu, đưa tay lau lau mấy giọt nước mắt trên mặt.
_ Để anh đưa em về nhé. Dũng không thèm điếm xỉa gì đến đám nhóc kia nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm cô bé.
_ Dạ.
_ ê, thằng kia. Mày không sợ bị hủi à. Hay mày cũng bị hủi giống nó nên mới không sợ.
_ Có khi nó cũng bị hủi thật đấy mày, trông nó cứ xấu xấu, bẩn bẩn kiểu gì á.
_ Hủi đó, nó là hủi đầy.
_ Hủi đó, nó là hủi đầy.
……………
Mỗi đứa một câu, càng nói vấn đề càng đi xa. Dũng mệt mỏi nhìn đám trẻ trâu bàn tán, cậu bực mình tiến lên vài bước quyết tâm dọa cho lũ trẻ hống hách kia một trận.
_ Phải đó, tao bị hủi đó. Cậu cởi phăng cái áo đăng mặc trên người ra để lộ tấm lưng với đầy những nốt mụn nước to đùng, lấm tấm những vết mực xanh trông vô cùng ghê rợn.
Đám trẻ nhìn xong sợ xanh mặt, run rẩy đứng không vững, len lén nhìn Dũng. Cậu càng nhìn càng cảm thấy vui, liền tiến thêm vài bước. Mấy đứa trẻ sợ hãi vội vàng chạy ù đi, không dám ngoảnh lại phía sau.
_ Em tên gì.
_ Linh ạ. Cô bé rụt rè trả lời.
Dũng cười, xoa xoa đầu cô bé hỏi tiếp.
_ Em không có bạn à.
Ánh mắt Linh đượm buồn, buồn bã đáp.
_ Dạ vâng.
_CHúng ta làm bạn nhé. Anh là DŨng.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bên gốc đa cổ thụ.
Có hai đứa trẻ nhỏ. Nở nụ cười rạng rỡ.
Đưa tay ra móc ngoéo, bắt đầu một tình bạn.
Khởi nguồn một câu chuyện.
Một câu chuyện bi thương.
Mang sắc màu u ám của máu và nước mắt.