Âm Mưu Em Chồng – Chương 41 – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 41

Kết thúc nụ hôn dài ướt át, Dũng nắm tay Linh ra xe. Trong một góc khuất, Nam đau đớn dựa người vào tường, cố gắng hết sức cậu đứng dậy, vội vàng đuổi theo, dù đã tận mắt chứng kiến Linh phản bội mình, nhưng trái tim phản chủ của cậu vẫn một mực phủ nhận, câu tự lừa dối bản thân, tự bịa đặt một lý do để hợp thức hóa việc phản bội của Linh. Dẫu biết rằng bản thân lúc đó nên lao ra đấm cho Dũng một trận hay chí ít cậu cũng phải lao ra,đứng trước mặt Linh, ba mặt một lời nói năng rõ ràng, nhưng cậu không làm được, cậu sợ, sợ phải nghe được đáp án mà mình không muốn nghe. Cậu cứ u mê, cố chấp với nhận định của bản thân. Nam lao ra ngoài đuổi theo họ, khi Nam chạy đến đường lớn cũng là lúc xe của Dũng phóng đi, cậu vẫy đại một chiếc taxi gần đó.

_ Bác tài, đi theo chiếc xe kia.

Tài xế là một người đàn ông trung niên, có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, với kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh chẳng mấy chốc bác tài đã đuổi kịp xe của Dũng.

_ Cậu có muốn tôi chặn đầu không hay chỉ đi theo thôi.

Dũng nhìn sang bên cạnh, hai bên đường toàn là đồng ruộng và cây cối, thỉnh thoảng có vài nhà dân xuất hiện, nếu bây giờ xe cậu mà vượt lên chặn đường thì hoàn toàn có thể chặn được. cậu đang định bảo bác tài lái lên chặn. Chợt một ý nghĩ xẹt qua trong đầu.

Chặn được thì sao chứ? Giờ đây họ chỉ là đi chung xe thôi mà. Cậu chặn được cùng lắm chỉ nhận được câu trả lời kinh điển như trong phim ảnh hay những cuốn tiểu thuyết ngôn tình như “ Chúng em là bạn, em chỉ đi nhờ xe thôi…”

Câu nói nghe vô lý nhưng lại hoàn toàn hợp lý. Lúc đó, cậu có thể nói gì được. Chi bằng bây giờ cứ lẳng lặng theo dõi họ trước, xem họ định đi đâu rồi tính tiếp. Biết địch biết ra trăm trận trăm thắng.

_ Cứ đi sau thôi, cẩn thận đừng để bị phát hiện nhé bác.

Bác tài cười sảng khoái.

_ Cậu yên tâm đảm bảo không bị phát hiện. May cho cậu nhé, tôi lớn lên ở đây từ nhỏ chỗ này tôi rành lắm, chúng ta đi đường tắt bên này, vừa có thể theo dõi họ vừa được cây che chắn không lo bị lộ. Cậu cứ yên tâm.

_ Dạ.

Xe chạy đến nhà kho bỏ hoang thì dừng lại. Xe của Nam vì đi theo đường tắt lên dừng ở con đường phía sau, ngay hướng cửa sổ nhìn ra.

_ Bác tài, chỗ này là đâu vậy.

_ CHỗ này à, chỗ này trước kia là xưởng sản xuất gỗ, sầm uất lắm nhưng bị bỏ hoang lâu rồi. Nghe đâu ông chủ bị vỡ nợ, bỏ trốn ngay trong đêm cơ, ngày đó những người làm công nhân ở đâu đều bị mất trắng tiền mấy tháng nữa, khổ lắm.

– Vâng. Nam nhìn chằm chằm vào nhà kho, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét khắp nhà kho. Trong đầu cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng là điều gì thì cậu cũng không rõ.

Kì lạ? Sao anh Dũng với Linh lại tới đâu? Căn nhà kho này có gì chăng?

Đang trầm ngâm suy nghĩ đột nhiên từ trong nhà kho bỏ hoang vang lên tiếng hét chói tai. Là giọng của một người phụ nữ, giọng nói này hình như cậu đã nghe thấy ở đâu đó thì phải.

Bác tài cũng nghe thấy tiếng hét, linh tính mách bảo có điều gì đó chẳng lành, bác tài vội vàng nói.

_ Chàng trai, cậu xuống hay đi tiếp. Tôi có cuốc mới phải chạy rồi.

Nam nhìn bác tài, thái độ khác hẳn lúc nãy, cũng phải thôi, con người mà làm gì có ai muốn bản thân phải dính vào mớ rắc rối không đâu cơ chứ? Thái độ của bác tài cũng dễ hiểu thôi.

_ Bác đợi cháu một chút.

Nam xuống xe, cậu dùng máy điện thoại bật đèn flash mò mẫm trong đêm, chợt tầm mắt cậu dừng lại trên những chiếc máy bay bằng giấy, nằm rải rác trên mặt cỏ ướt đẫm. Cậu khẽ cúi người, quan sát xung quanh, nơi này vắng vẻ thế này, xung quanh cách đây 3 mét cũng không có nhà dân, vậy chắc chắn quanh đây cũng không thể có trẻ con lui tới, chắc chắn mấy chiếc máy bay này là có người cố ý vứt lại làm dấu. Nam cầm một chiếc máy bay mở ra xen, thực ra lúc cậu xem máy bay Nam cũng không nghĩ là sẽ tìm kiếm được gì, chỉ nghĩ là xem chơi chơi thôi. Ai ngờ lại phát hiện ra một phát hiện bất ngờ, trên trang giấy có dòng chữ đỏ to đùng “SOS”. Có người đang cầu cứu. Nam tự dưng lại cảm thấy bản thân mình thật thông minh, cảm giác bị phản bội tự nhiên biến đâu hết, trong đầu cậu lúc này chỉ còn cảm giác tự hào, cảm giác bản thân như một chàng thám tử thực thụ, cậu tự cảm thấy khâm phục chính bản thân, khâm phục tài suy đoán của mình.

Nam vội vàng cầm vài chiếc máy bay đem về xem xét, một phần vì bên ngoài khá tối, ánh đèn điện thoại soi sáng cậu sợ bản thân không đọc hết kí hiệu trong tờ giấy, một phần cậu cũng sợ đứng lâu ngộ nhỡ có ai đi ra, cậu mà bị phát hiện là cũng tèo luôn.

Nam vội vàng mở cửa rồi trèo lên xe, ánh điện trong xe chiếu sáng mảnh giấy, trên tờ giấy ngoài ba chữ SOS, phía góc nhỏ còn có một chữ Hạnh. Đúng rồi là nét chữ này là của chị Hạnh, chẳng trách cậu lại thấy quen đến vậy. Tự nhiên một cảm giác ớn lạnh,rùng rợn hiện lại trong đầu Nam. Cậu lấy điện thoại rồi rút trong ví ra 3 triệu đưa cho bác tài.

_ Bác tài, bác giúp cháu một việc được không. Việc này quan trọng lắm, liên quan đến mạng người đó bác. Bác nhất định phải giúp chúa.

Nghe tới mạng người bác tài cũng hoảng.

_ Sao tự nhiên lại có mạng người ở đây. Cậu trai trẻ, cậu đừng có dọa tôi.

__ Bác tài, là thật đó. Cháu nghi ngờ trong nhà kho kia có nhốt chị cháu. Bác tài, bây giờ cháu xuống đó xem, bác đánh xe lui về phía xa kia tránh để cho người khác nhìn thấy. 15 phút nữa nếu bác không thấy cháu quay lại thì gọi đến số điện thoại này hộ cháu nhé. Bác biết địa chỉ ở đây đúng không, bác nhớ báo anh ấy gọi theo cả công an tới nữa. Bác tài, trăm sự đều nhờ vào bác cả.Mong bác giúp đỡ

Bác tài tuy không muốn dính líu gì tới mấy việc rắc rối này nhưng sự việc liên quan đến mạng người bác cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, người ta chẳng nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp là gì.

_ Được rồi, cậu đi đi.

Nam đi đựơc vài bước, bác tài gọi với theo.

_ Này, cậu trai trẻ, cậu cầm điện thoại của tôi mà dùng. Có gì khẩn cấp còn có cái mà liên lạc.

Nam xúc động nhìn bác tài nói.

_Cảm ơn bác. Cứ 15_20 phút, cháu sẽ nhắn tin cho bác. Nếu quá thời gian không thấy cháu nhắn lại bác hãy gọi điện cho số kia nhé.

_Ừ.

Nhận được cậu trả lời của bác tài, Nam yên tâm xoay người bước đi. Sau này, có người hỏi cậu” tại sao lúc đó cậu không báo công an”. Nam cười, báo công an làm sao được, cậu có biết chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng đâu, nhỡ may không phải chị cậu bị bắt nhốt ở đó mà chỉ đơn thuần là hai người kia thích cảm giác mới lạ, tìm nơi hoang vu để tăng thêm hưng phấn thì sao. Đến khi công an đến cậu biết giải thích ra sao, rồi vớ vẩn lại còn bị ăn phạt tiền vì tội báo án giả chứ chả chơi.

Nam men theo con đường nhỏ, vòng lên phía trước kho. Dưới ánh sáng mập mờ, cậu nhìn thấy rõ bên trong nhà kho đang có hai người đàn ông đang ngồi canh gác. Cậu ngồi thụp xuống đất, lấy tạm vài nhánh cây gần đó đưa lên che mặt tập trung quan sát đợi thời cơ.

Giờ phút này, Nam có thể khẳng định, bên trong nhà kho chắc chắn có vấn đề. Tuy nhiên cậu vẫn chưa chắc là có chị mình hay không đành lặng lẽ ngồi một góc quan sát tiếp.

Phía trên phòng, Vy hoảng loạn, sợ hãi, ra sức giãy dụa khỏi sợ dây thừng đang trói chặt. Dũng cười cười.

_ CHị đừng sợ, nốt hôm nay thôi tôi sẽ thả chị về.
Hahaa….hiểu lầm.

_ Linh, em mau khuyên bảo anh DŨng thả chị Hạnh ra đi. EM đã sai rồi đừng sai nữa, hãy quay đầu lại di, pháp luật khoan hồng rồi em sẽ được làm lại cuộc đời, sống một cuộc sống tốt hơn.

_ Tôi không cần.

_ Linh, xin lỗi em. Là anh hại em.

_ em không trách anh.

Giờ phút này đây, Hạnh biết bản thân mình lần này khó lòng mà giữ được. Dũng điên thật rồi, cậu ta như biến thành một người khác, một con người khát máu, điên cuồng. Lần này có lẽ cô thật sự phải hòa mình vào dòng nước lạnh lẽo phía dưới kia thật rồi. Sẽ không còn ai cứu cô, không ai có thể dang tay cứu giúp cô được rồi. GIọt nước mắt long lanh, mặn chát chảy dài trên má. Ánh mắt đẫm lệ, lấp lánh ánh sao, khuôn mặt bi thương, đau đớn, cô nhìn Vũ.

_ Vũ, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng phải cố gắng sống thật tốt. Hãy thay em chăm sóc Nam và bố mẹ em nhé.

_ Hạnh, em nói linh tinh gì vậy. Anh không muốn.

_ CHị…

_ Nói nốt câu cuối tạm biệt đi. Dũng thì thầm vào tai Hạnh.

_ Vũ, đời này em từng làm qua vô số chuyện khiến em hối hận duy chỉ có yêu anh và lấy anh là điều em không bao giờ hối tiếc.

Em yêu anh.

Lời cô vừa dứt, Dũng cười nhếch mép,nháy mắt với Linh,cả hai ngả người ra phía sau, kéo theo Hạnh rơi xuống dòng nước sông đục ngục.

_ KHông. Vũ và Nam hét lớn.

Hai người xông đến định nhảy xuống theo cũng may là anh công an đứng gần đó can kịp.

Đêm đó, giữa không dòng xe tấp nập, hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau khóc nức nở.

Sự việc xảy ra đột ngột khiến ai nấy đều bàng hoàng, bố mẹ Hạnh sau khi nhận được tin con gái mất liền ngất xỉu tại chỗ, tỉnh dậy liền khóc đến thương tâm.

Tại nhà Vũ, bố mẹ Vũ nghe xong sững sờ bàng hoàng, cơ thể đứng không vững, lùi lại ngồi sụp xuống ghế, bà nội sau khi nghe tin do quá kích động huyết áp tăng cao dẫn tới hôn mê phải nhập viện cấp cứu. Cũng may là được cấp cứu kịp thời nên nội không sao chỉ là lần này phát bệnh này quá mạnh khiến toàn thân nội bị liệt,miệng cũng méo xệch, ú ớ chẳng nói lên lời. Khi tỉnh dậy, hành động đầu tiên của nội chính là khóc, những giọt nước mắt cứ thể lăn dài trên khuôn mắt già nua, hằn sâu vết chân chim theo năm tháng.

1 ngày sau.

Sau khi cả ba vừa rơi xuống nước, bác Trung đã gọi điện về đồn nhờ người điều đội tìm kiếm xuống trục vớt. Đội tìm kiếm tìm suốt hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được Dũng với Linh trôi dạt nằm trên một bãi đất cách nơi họ nhảy xuống khoảng 3 cây. Hai người ngay lập tức được đôi cứu hộ sơ cứu rồi đưa đi bệnh viện. Sau hai ngày hôn mê bất tỉnh cuối cùng cả hai cũng tỉnh lại và chịu chế tài của pháp luật.

Còn về phần Hạnh đội cứu hộ tìm kiếm suốt ba ngày cũng không trục vớt được thi thế của cô. Sau một tuần tìm kiếm liên tục hết mọi nơi vẫn không thấy cô đâu. Công an đành kết luận rằng cô đã mất.

Hôm diễn ra tang lễ, bầu trời âm u, mưa như trút nước như khóc thương cho số phận hẩm hiu của người con gái số khổ.

********

1 năm sau.

_Giám đốc, anh nhìn gì vậy.

_ Không. Vũ cười quay lại nói với thư ký.

Mới đó mà đã một năm trôi qua, kể từ khi cô mất Vũ điên cuồng lao vào công việc, làm ngày làm đêm chẳng màng gì hết. Thành tích công việc nâng cao, mới đó mà cậu đã đựơc thăng chức lên làm giám đốc nhân sự. Là vị giám đốc trẻ tuổi nhất trong công ty từ trước đến nay.

Xe đi qua bãi đất trống nơi lần đầu tiên họ gặp nhau.

Vũ thơ thẩn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cảnh vật vẫn vậy.

_Dừng xe.

Vũ mở cửa xe, bước xuống lặng lẽ dạo bước trên con đường quen thuộc.

Cơn gió se lạnh đầu mùa thổi qua, Vũ khẽ rùng mình, anh đưa tay bẻ cao cổ ảo. Từ đâu, một chiếc khăn lụa mềm mại bị gió thổi đến, rơi xuống chân anh.

Vũ cúi người, nhặt chiếc khăn lên.

_Cảm ơn.

Giọng nói mềm mại, dịu dàng thân thuộc vang lên. Vũ sững sờ, hai mắt mở to như không tin vào những gì mình đang thấy. Khóe mắt anh cay cay, cảm giác xúc động trào dâng anh dang tay, ôm chặt người phía trước vào lòng

Quá bất ngờ trước hành động của Vũ, cô gái chỉ đành đứng yên, bất động, cả người cứ ngây ra.

Phía dưới, tiểu cô nương với gương mặt trái xoan, nụ cười tươi như ánh ở trời, thân hình mũm mĩm trông vô cùng đáng yêu đang ra sức kéo tay cô gái.

_Mẹ, mẹ.

The end.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.