XE công an chở Vy đi phía trước, phía sau Trí và Đăng đi xe máy chạy theo, xe chạy đến đoạn ngã tư cao tốc Bắc Thăng Long, Đăng hỏi.
_ Mày định chạy theo về đồn thật à.
_ Mày có muốn vào không để tao đưa mày vào.
__ Đ*t mẹ, mày hỏi gì kì vậy. Tao ở tù hai lần rồi đó, mày nghĩ tao muốn vào nữa không.
_ Thế sao mày thở ra câu nào là hỏi ngu câu đấy thế hả. Tao cũng như mày tội trạng đầy người, vào đồn bọn công an nó tinh bỏ mẹ ra, hỏi dăm ba câu là mình lộ sơ hở ngay. Lúc đó nó lại trả gô cổ mày lại ý.
_ Thế giờ làm sao.
_ Mày thấy cái đèn đỏ kia không.
_ Có. Mày giỡn tao à. Cái đèn nó to lù lù thế kia lại trả thấy.
_ Nó sẽ giúp mình thoát.
_ Thoát kiểu gì. Tao không hiểu.
_ Mày chậm hiểu thế. NHìn đây rồi khác hiểu.
TRí lái xe, anh đưa mắt nhìn đồng hồ đang đếm ngược từng dây, khi đến gần đoạn đèn đỏ,TRí giảm tốc độ, căn đúng thời gian để xe công an vừa đi qua thì đèn xanh chuyển sang đèn đỏ. Xe công an lao vút về phía trước bỏ lại Trí và Đăng ở phía sau, nhân cơ hội này, hai người quay xe phóng ngược lại, chạy xe về phía Bắc Ninh. Vốn dĩ, Trí và Đăng không cần phải chạy trốn, việc công an yêu cầu các anh về đồn hoàn toàn là tự nguyện, cả hai có thể đồng ý hoặc không, công an cũng không có quyền ép, nhưng có lẽ do hai tên này, có tật nên giật mình vì vậy vừa nghe thấy công an nhắc đến chữ đồn một phát là sợ xanh cả mật, vội vàng tìm cách bỏ trốn.
Vy rời đồn công an vào lúc 12h đêm, sau khi tra hỏi, làm một vài thủ tục, Vy cũng được tha. Rời khỏi đồn công an, Vy lén lút quan sát kĩ lưỡng, sau khi xác định không thấy tên bắt cóc nào, VY mới rón rén bước qua cổng đi ra đường lớn. Cô kéo cao áo khoác gió lên, kéo khóa kín mít. Ban nãy để phòng trường hợp đụng độ bọn kia, cô đã vào nhà vệ sinh nữ thay quần áo, cải trang thành người khác nhằm trốn tránh sự tìm kiếm của đám người kia.
Bầu trời đêm nay không có ánh sao, mặt đường chỉ có ánh sáng từ đèn điện hắt xuống đường lớn. VY lang thang bước trên đường tìm chỗ ngủ tạm, cô đi men theo con dường nhỏ đi qua trường THPT Kim ANH đi vào khu vực Bến cốc, đi sâu thêm một đoạn là đến nhà thờ Bến Cốc. Nhà thờ được xây dựng khang trang, cao lớn đứng sừng sững, nguy nga, ánh đèn điện từ nhà thờ hắt xuống bên dưới, VY mệt mỏi kiếm tìm một chỗ ngủ tạm. Cô đi đến phía hiên nhà thờ, chọn một góc khuất kín gió, VY mở vali, trải áo ra nằm, gió đêm thỏi mang theo hơi mát lành lạnh, Vy co người, vòng tay ôm lấy cơ thể nhằm sưởi ấm.
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng chó tru, tiếng ếch nhái kêu mang đến cho lòng người chút cảm giác trống vắng. Vy co ro nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, trong tiềm thức từng mảng kí ức vụn vỡ hiện về, cô nhớ về những ngày tháng làm việc vất vả nhưng huy hoàng của mình, nhớ tới gã bạn trai vô dụng giả vẻ giàu sang, nhớ tới hội bạn thân luôn tụ tập sau mỗi tuần mệt mỏi…..Cô cũng từng có một quãng thời gian hạnh phúc như thế, vì sao cô lại ra nông lỗi này cơ chứ, điều gì lại khiến cô trở nên xấu xa, khiến cô mất hết tất cả, đến nỗi nhà không có mà ở, cơm không có mà ăn, tệ hại hơn cả là phải sống chui, sống lủi, ngày ngày thấp thỏm lo âu sống trong sự truy sát của người khác.
TRí đi được vài bước, thấy có gì đó lạ là, hắn quay đầu lại vừa hay cũng là lúc VY quay đi. Hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Vy. Trí đực mặt, đứng đần ra, cố nghĩ xem đã gặp ai giống vậy không.
_ NGhĩ gì thế mày. Còn không mau đi. Đại ca chửi bây giờ. À mà cái vụ hôm trước hỏng thật à. Tao thấy đại ca chửi dữ lắm.
Một tía sáng xoẹt qua, bóng đèn 500W bật sáng, TRí vỗ mạnh vào vai Nghĩa reo lên:
_ Tao nhớ ra rồi. tao nhớ ra rồi. TRí vừa mừng ôm chầm lấy Chiến, hôn chụt một phát vào má của cậu. Chiến cau mày, đẩy Trí ra, vài người xung quanh lén đưa ánh mắt tò mò nhìn cả hai.
_ Anh bị điên à. Gớm qua đi.
_Mày xem, có phải nãy mày thấy cô gái này không. TRí giơ điện thoại trong ảnh đến trước mặt Nghĩa.
_Hình như là thế. Mà đúng rồi,là cô gái này đó.
_Mày đi hỏi thăm.
Hai anh em hỏi thăm mãi, gần hết buổi sáng mới xin được địa chỉ của Vy. Trí lập tức gọi báo cho đại ca: sÓi xám”
_ Anh, em tìm được đại chỉ của con ôn thần hôm trước rồi. Em đang trên đường tới nhà bắt nó. Có lẽ sẽ lên muộn một chút. Có chuyện gì anh cứ giao cho bọn thằng Đăng là được.
_Nhớ là phải mang được người về đây.
_ Vâng.
_ anh tin chú. Sói xám nói xong liền cúp máy.
TRí nghe đại ca động viên, tinh thần sảng khoái hẳn, cả người như được lên dây cốt tinh thần, hắn vỗ vai Nghĩa, cầm tay hắn chạy nhanh trên con đường nhỏ, trông rất giống hình ảnh đôi tình nhân vui vẻ, cừơi đùa nơi thôn quê.