Âm Mưu Em Chồng – Chương 36 – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 36

Hai người cứ tranh qua, cãi lại mà không hề hay biết phía sau gốc cây cổ thụ ngay đó đang có một người lặng lẽ đứng nghe, à không nói đúng hơn là người đó đã hoàn toàn chết lặng bởi những gì mà mình nghe được. Nội run run, cả người như bị rút hết sức, dựa vào gốc đa cổ thụ, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại, nội đứng dậy, cầm lấy cành cây nhỏ trên mặt đường chống đỡ bước ra.

_ Anh đi được rồi chứ.

_ Em cứ ngoan thế có phải tốt hơn không.

_Vy, cháu….. Nội uất nghẹn không nói lên lời. Từng lời nói của Vy và Thành cứ văng vẳng trong tai bà “ Dù sao đứa bé cũng là con anh, nếu không có anh thì em đã bị đi tù vì tội cố ý giết người rồi đó, cái bà già ngu ngốc đó, cháu mình không thương lại đi thương người ngoài…..”

_ Nội. Vy hoàn toàn sửng sốt trước sự xuất hiện bất thình lình của bà.

_ Nội, sao nội lại ở đây. Vy đi tới, muốn đỡ nội nhưng bị nội phũ phàng dứt khoát hất tay ra.

Nội chỉ vào mặt cô tức giận nói: “ Sao cô dám lừa tôi như thế hả. Trời ơi là trời. Hôm nay nếu không phải tôi vô tình nghe đựơc sự thật, cô còn muốn dắt mũi bà lão này đến bao giờ. Vy ơi là Vy, bà thương cháu như vậy, sao cháu lại nhẫn tâm lừa dối bà”

Sáng sớm thời tiết thay đổi, gió thu thổi qua mang theo hơi lạnh. Vì là người già nên mỗi khi trái nắng trở trời, cả người nội đều cảm thấy đau nhức, trằn trọc không ngủ được. Chính vì vậy, mới 4h sáng nội đã rời giường xuống đường đi dạo. Có lẽ, ông trời sắp đặt để bà dậy sớm để bà có thể tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy sự thật phũ phàng. Phải chăng đây là sự trừng phạt của ông trời đối với bà, sự trừng phạt đối với người bà mù quáng yêu thương đứa chắt nội chẳng phải của mình?

_ Anh nữa, tại sao hai người lại độc ác như vậy.

Thành thấy tình hình có vẻ không ổn, nếu hắn cứ tiếp tục ở đây e rằng có ai trong nhà tìm đến hắn khó lòng mà trốn thoát. Nghĩ vậy, hắn không thèm đáp, lách qua người nội bỏ chạy một mạch.

Đường xá buổi sớm khá vắng, trên đường lớn thỉnh thoảng một vài người tập thể dục đi qua. Trong ngõ nhỏ, Vy đứng lặng thinh đối diện với nội, cả không gian yên tĩnh như ngưng đọng lại. Mãi một lúc sau, Vy mới khẽ khàng lên tiếng” Nội, con xin lỗi”

_ Vy, tại sao con lại lừa nội cơ chứ. Nội yêu thương, chăm sóc con như con cháu trong nhà, con làm như vậy không cảm thấy có lỗi với nội, không thấy lương tâm cắn dứt hay sao.

_ NỘi, con cùng đường rồi mới phải làm vậy thôi. Nội tha thứ cho con một lần này đựơc không.

_Cùng đường nên con mới làm kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình của bạn thân con sao, cùng đường nên con bất chấp tất cả lừa dối một bà lão sắp chết như ta sao. Cùng đường nên con mới làm cái trò hèn hạ, bất lương hại chết con của Hạnh hay sao. Tại sao chứ Vy, tại sao con lại trở lên độc ác như vậy. Vy của bà đâu rồi, đứa cháu gái ngây thơ, thánh thiện, ngoan ngoãn, lễ phép, lúc nào cũng vui vẻ, năng động, tràn đầy sức sống đi đâu rồi. Con nói cho bà biết đi, con nói đi.

VY ngã khụy, quỳ xuống ôm lấy chân nội, khóc nức nên.

_ NỘi, con xin lỗi con biết là con có lỗi với nội nhiều lắm. Nội tha thứ cho con nha nội.

Hai mắt nội đỏ hoe, những nếp nhăn trên mặt xô lại, gương mặt bà mếu máo đến tội, cả người mềm nhũn đứng không vững.

_ KHông, người con cần xin lỗi không phải là nội. Người con cần cầu xin tha thứ chính là đứa trẻ bị con hại chết, là Hạnh và Vũ.

_ Nội, con xin lỗi. Xin nội đừng nói chuyện này cho Vũ biết. Vũ mà biết cậu ấy sẽ giết chết con mất. Hôm đó nội cũng thấy mà, chỉ nghe thôi chưa biết thực hư thế nào cậu ấy đã vậy rồi, bây giờ mà để cậu ý biết chắc chắn cậu ý sẽ không để con sống yên mất. Con xin nội, con cầu xin nội mà. Con biết con sai rồi, con xin nội mà. Vy vừa nói vừa cúi xuống dập đầu xuống đất. Trán cô bắt đầu đỏ ửng lên, nhìn VY bụng chửa vượt mặt quỳ sụp xuống cầu xin trong lòng nội lại cảm thấy thương thương, dù gì cũng chăm sóc và ở cạnh cô bao lâu, dành biết bao tình cảm vào đứa bé này, dù không phải là con cháu ruột trong nhà nhưng bà vẫn thương, chỉ tiếc….Nội thở dài, ngẩng mặt nhìn lên trời, bầu trời trong xanh cao vời vời, từng áng mây trắng trôi bồng bềnh, tiếng chim sáo đâu đó hót líu lo vọng tới.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, Nội nghẹn ngào.

_ Được rồi, con dứng dậy đi. Hãy đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

_ NỘi, con cảm ơn nội.

Vy nói xong, vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía nhà, ả thầm nghĩ bây giờ ả trắng tay rồi, cho dù có đi cũng phải tranh thủ cầm theo một số vật có giá trị để duy trì cuộc sống sau này. Nghĩ là làm, VY lên phòng không thèm thu dọn quần áo, ả gập latop bỏ vào túi, thu dọn đồ trang sức mà nội mua cho gom hết lại, lúc đi ngang qua phòng khách hình thấy chiếc chóe cổ từ thời vua Càn Long ( đời nhà Thanh), ả tiện tay thó luôn, bỏ vào giương hành lý. Vừa lúc đó nội đi vào, nhìn thấy vậy liền hét lên” Cháu làm gì vậy, mau bỏ xuống ngay”

_ Cháu….

Nội đi lại phía vali, ngồi xổm xuống, từ từ mở khóa kéo ra rồi nhẹ nhàng, thận trọng từng chút một ôm lấy chiếc chóe.

_ Sao cháu có thể làm như thế được. Cháu có còn là con người nữa không. Bà đã làm gì cõ lỗi với cháu mà cháu đối xử với bà thế, chuyện đã qua bà có thể bỏ qua. Nhưng sao ngay cả đến chiếc chóe này, kỉ vật duy nhất của ông nội thằng Vũ để lại cho bà cháu cũng muốn lấy. Cháu thừa biết bà yêu chiếc chóe này còn hơn yêu cả sinh mạng của mình còn gì. Cháu muốn bà chết đi cháu mới vừa lòng phải không.

_ Bà, cháu không có…
_ NỘi, cuối cùng nội cũng tỉnh rồi. Nội đợi con, để con đi gọi bác sĩ.

Dũng lao vụt ra ngoài chạy nhanh đến phòng trực của bác sĩ.

_ Bác sĩ, mau. Nội..tôi tỉnh rồi.

_ Đi thôi. Bác sĩ cầm bệnh án trên bàn đứng dậy đi đến phòng bệnh.

Sau khi khám tổng quát cho nội xong, bác sĩ kết luận nội bị liệt nửa người trên và một chân bên phải. Mọi người trong nhà ai nghe xong cũng thương nội, buồn ứa nước mắt.

Phía bên kia giường, nội có vẻ cũng tự cảm nhận được tình trạng hiện tại của mình, nội khóc, những giọt nước mắt đau đớn, xót xa,xen lẫn tủi hổ lăn dài trên gò má. Nội mếu máo nói:

_ Hạnh, nội xin nội. Là nội trách nhầm con……

Bố mẹ Vũ nghe không hiểu, liền hỏi lại, nội mệt mỏi, miệng chỉ thều thào được vài câu.

_ Đứa bé trong bụng cái Vy không phải con của thằng Vũ, Hạnh bà xin lỗi vì đã không tin con.

Vợ chồng ông Đức nghe xong có chút buồn, xót xa cho đứa cháu nhỏ bị mất oan uổng, cả hai ái ngại nhìn cô. Ông Đức xấu hổ xin lỗi Hạnh.

_Hạnh, bố mẹ xin lỗi.

_Bố,mẹ hai người đừng nói vậy mà. Chuyện qua rồi thì cho nó qua đi.

Mặc dù buồn vì mất cháu,, rồi lại biết đứa cháu trong bụng Vy không phải con Vũ nhưng trong lòng ông bà Đức lại cảm thấy có chút vui vui, thế là từ nay về sau vợ chồng thằng Vũ lại có thể an ổn mà sống bên nhau.

Bên cạnh, Vũ nghe xong tức lắm, hai tay nắm chặt, tưởng chừng như lúc này nếu Vy xuất hiện trước mặt, anh sẽ không ngần ngại mà cho cô vài bạt tai, thậm chí là vài cú đấm, đánh cho cô ta sảy thai mới thôi. Nếu không phải việc quan trọng nhất lúc này là chữa bệnh cho nội, anh chắc chắn sẽ xông ra tìm bằng đựơc con khốn đó về quỳ trước mặt Hạnh bắt ả xin lỗi cô cho hả giận.

Ngay lúc đó, tại ngã tư cao tốc – Bắc Thăng Long, xe taxi trở Vy đang đi thì bị một đám người mặc đồ đen không rõ từ đâu, phóng xe máy tới chặn ngay đầu chiếc taxi.

Bác tài bị chặn đầu, tức giận thò đầu ra chửi.

_ Mẹ chúng mày, muốn chết tìm chỗ khác mà chết. Biến ra cho ông kiếm sống.

Đám thanh niên xăm trổ trên xe không đáp, dựng xe bước xuống cúi người rút mã tấu, gậy gộc từ trong xe đi đến. Bác tài xế lúc này có vẻ sợ lắm rồi, mặt mày tái mét, tay chân run cầm cập, miệng lưỡi líu lại, lắp bắp mãi mới được câu:

_Các cậu…các cậu..muốn làm gì.

_ Mở cửa.

Một tên áo đen cầm gậy đi đến chỉ thẳng mặt tài xế quát. Bác tài xế lúc này tái lắm rồi, cả người run rẩy đưa tay mở cửa, loay hoay mãi mới mở được cửa xe bước xuống. Một tên áo đen đứng gần đó nhanh tay túm cổ bác lôi ra một góc.

Bác tài sợ quá hoảng loạn, quỳ xuống cầu xin rối rít.

_ Tôi xin anh, xin anh tha cho tôi. Tôi chót dại, có mắt như mù mới đắc tội với các anh. Các anh rộng lòng tha cho tôi.

_ Muốn sống thì ngậm cái mõm của mày lại, bọn tao không tìm mày. Xong việc bọn tao khác thả mày đi.

_ Con kia ra đây. Tên mặc áo đen quát.

Vy ngồi trong xe sợ hãi, cả người co rúm lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.