Dưới sự chỉ dẫn của Giao, chưa đầy 30 phút sau Hạnh đã có mặt tại nơi hẹn. Đó là một căn nhà nhỏ,nằm khuất sâu trong ngõ, bên ngoài ngôi nhà trông khá cũ kĩ, có vẻ được xây từ khá lâu, Hạnh ấn chuông,từ trong nhà một người con trai dáng người dong dỏng, cao khoảng 1m7, cánh tay xăm kín, đeo kính đen,trông khá là hung tợn bước ra.
_ Cô là Hạnh.
_ Vâng. Hạnh rụt rè trả lời.
_ Đi theo tôi.
Hạnh không đáp chỉ gật đầu rồi im lặng đi theo.
_ Anh Sáu, người đến rồi.
_ Ừ.
Tên đàn em lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn mình Hạnh với anh Sáu, cô lúng túng không biết lên mở lời ra sao mới phải, mất vài giây trấn tĩnh, Hạnh mới cất lời.
_ Anh Saú. Giọng nói nhỏ nhẹ lại mang phần rụt rè.
Anh Sáu cười ha hả, thân thiện đáp.
_ Em là Hạnh đúng không.
_ Dạ. Cô rụt rè đáp.
Dường như anh Sáu cũng cảm nhận được sự rụt rè, e ngại của cô. Anh vui vẻ nói: “ Anh có ăn thịt em đâu mà trông em có vẻ sợ hãi thế. Cứ tự nhiên đi. Người nhà cả mà”
_ Dạ.
_ Uống trà nhé.
_ Vâng. Em xin. Hạnh nhấp một ngụm trà mới cẩn trọng hỏi.
_ Em nghe Giao nói anh bắt được người đó rồi.
_ Ừ. Nó là Chiến, một tên vô công rồi nghề, chuyên cứơp giật, đòi nợ thuê, nhận tiền của người khác để làm việc. Tên tép riu thôi làm sao làm khó được anh. Nó đang ở dưới nhà, em có bình tĩnh uống trà đi, đợi cái Giao nó qua rồi chúng ta xuống một thể.
_ Dạ.
Hai người vừa nhấp được ngụm trà thì Giao cũng đến nơi, gương mặt trắng trẻo thường ngày đỏ bừng lên, mồ hôi nhẽ nhại chảy dọc xuống, vài sợ tóc mái ướt đẫm rũ xuống khuôn mặt, bám lấy lớp da mịm màng. Giao thở hổn hển nói.
_ Xin lỗi hai người, em đến muộn. Tắc đường quá.
Hạnh khẽ cười, nhẹ nhàng đáp.
_ KHông sao.
Giao ngẩn ngơ nhìn Hạnh, bạn cô đây ư. Không phải bình thường mỗi khi cô đến muộn Hạnh sẽ nhảy dựng lên mà la mắng cô một trận không thương tiếc, mắng đến nỗi đêm về trong giấc mơ cô còn mơ thấy bị Hạnh dạy dỗ đến đinh tai nhiếc óc mà giật mình tỉnh dậy.
Thấy Giao ngẩn người ra nhìn mình, Hạnh đưa tay ra trước mắt Giao vẫy vẫy.
_ cất ngay đi.
Giao ở bên cạnh cũng giật mình, biết tính ánh Sáu cô vội vàng dúi lại phong bì vào túi Hạnh. Rồi cười xuề giải tỏa bầu không khí căng thẳng..
_Cất mau không anh ý giận bây giờ.
Lăn lội làm ăn bên ngoài bao nhiêu năm, Hạnh cũng không phải là kẻ ngu, nhìn sắc mặt sa sầm của anh Sáu cô cũng ý thức đựơc hành động vừa rồi khiến anh không vui.
_Anh đừng hiểu lầm. Em chỉ muốn mời các anh uống nước cảm ơn thôi chứ không hề có ý gì cả. Anh xem trưa hè nóng nực thế này các anh cũng vất vả nhiều.
Anh Sáu không đáp, mặt mày cau có.
_ Thôi mà anh, cái Hạnh nó mới chưa hiểu tính anh. Anh thông cảm cho nó đi, anh dọa nó sợ rồi nè. Mới cả nó cũng không có ý gì đâu, nó cũng chỉ là muốn mời mọi người uống nước thôi mà. Hạ hỏa, hạ hỏa. Anh mà còn giận nữa là khói bốc nghi ngút trên đầu luôn bây giờ.
Anh Sáu hừ lạnh rồi xoay người vào trong, Hạnh ngơ ngác nhìn anh bỏ đi. Giao đứng bên huých nhẹ tay cô.
_ Không sao đâu. Đi thôi, dẫn thằng ôn vật này đi vạch mặt con ôn thần kia. Đàng điếm mà còn tỏ vẻ thanh cao. Hôm nay bà cào rách mặt mày luôn.
_ ừ. Đi thôi.
*********
King… Kong.
Hạnh ấn chuông, từ trong nhà Dũng bước ra.
_ Chị dâu.
_ Ừ. Hôm nay chú đựơc nghỉ à.
_ Không. Nay em làm ca hai. Chốc mới đi. Đây là..
_ Bạn chị. Vào nhà đi.
_ Vâng.
Dũng mở toang hai cánh cổng, Giao và Hạnh dắt xe đi vào, Chiến lững thững theo sau.
Chẳng biết có trùng hợp hay không mà rui rủi thế nào, Hạnh vừa bước vào cửa liền đụng ngay mặt người không muốn gặp.
_ Ồ, Hạnh sang chơi à. Vào nhà đi. Vy tươi cười, niềm nở ra dáng đúng một người chủ nhà.
_Nhà Hạnh mà chị. Chị không cần mời hộ bạn đấy đâu. Giao tức giận nói móc Vy.
Lời nói của Giao khiến Vy uất nghẹn, ả câm nín không nói, cừơi gượng gào. Vừa hay lại thu hút được sự ý của Vy. Ả dời tầm mắt về phía Giao, trong ánh mắt chợt hiện lên tia hoảng hốt.
Vy hoảng hốt, hai chân run run, mắt mở to, trợn chừng nhìn chằm chằm vào người phía sau Hạnh, lắp bắp không nói lên lời.