Âm Mưu Em Chồng – Chương 31 – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 31

Trời xế chiều, mặt dần xuống núi, lấp ló sau những rặng tre, từng tia nắng yếu ớt ngả mình rủ xuống mặt hồ lấp lánh, trên trời từng đàn chim nối đuôi nhau bay lượn chao đảo, dưới nước từng đàn cá uốn lượn thành vòng.

Trên cầu cô gái với gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu,với nụ cười tươi tắn như ánh dương rực rỡ đang vui vẻ trò chuyện với người bên cạnh.

Đột nhiên từ phía xa, một chàng trai mặc áo trắng, đeo khẩu trang kín mít trên cánh tay và cổ để lộ ra hình xăm đại bàng, phía cánh đại bàng nơi cánh tay lộ ra một vết bớt lớn màu đỏ trông rất ấn tượng. Chàng trai chạy nhanh tới, xô mạnh vào cô gái bên cầu. Cú va mạnh mẽ lại bất ngờ khiến ngã nhào xuống đất, lăn tròn từ trên cầu xuống dứơi dốc.

Cảnh vật xung quanh chợt tối sầm lại. Hạnh hoang mang, hoảng hốt chạy đi, một luồng sáng chói hắt vào mắt, trước mắt cô là một người phụ nữ mặt váy trắng mềm mại, thuần khiết nằm sõng soài trên nền gạch, phía dưới chân là vệt máu đỏ tươi thấm đẫm vào phần gấu váy, càng khiến cho khung cảnh trở nên rực rỡ lại mang phần ám ảnh. Miệng cô không ngừng mấp máy ” Cứu, cứu con.. Tôi,… Con”

Hạnh tiến đến muốn giúp đỡ, nhưng cô chỉ mới đi được vài bước đột nhiên không rõ từ đâu Vy dột ngột xuất hiện. Hai mắt ả đỏ au, ả dùng dao dứt khoát mạnh mẽ rạch bụng cô gái kia, đưa tay lôi đứa trẻ trong bụng ra. Ả cười ngạo nghễ, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ ánh lên vẻ hoang dại, cả người nhuốm đầy máu, ả nhìn cô gái thoi thóp nằm dưới đất cười man dợ.

_Muốn đấu với tao sao. Tao cho mày sống không bằng chết. Hạnh à, chị sẽ giúp con em sớm ngày đi đầu thai.

Hạnh đứng đó nhìn cánh tay nhuốm đầy máu đang cầm bào thai từ từ đưa lên cao rồi dần dần hạ xuống, Hạnh hoảng sợ, hét lớn.

_ Không.

_ Hạnh, em không sao chứ.

Hạnh ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh liên hồi. Thì ra là mơ.

Cô sợ hãi nép vào ngực Vũ khóc nức nở, giấc mơ đó đáng sợ quá.

_Đừng sợ.Chỉ là ác mộng thôi, có anh ở đây rồi.

Vũ phải an ủi mãi Hạnh mới bình tĩnh trở lại. Cô nhớ ra rồi, cô nhớ ra hình xăm đại bàng với vết vớt đặc biệt đó rồi, cô nhớ ra người đàn ông đó là ai rồi. Cô lại khóc, lần này cô khóc không phải vì sợ hãi mà cô khóc trong sự vui sướng. Cô như người mê, miệng lảm nhảm.

_ Em nhớ ra rồi. Em nhớ ra rồi. Vũ ơi, em nhớ ra rồi….Huhu…

Vũ không biết cô đã nhớ ra chuyện gì nhưng anh tin chuyện đó chắc hẳn phải vô cùng quan trọng mới khiến cho cô đột nhiên kích động đên vậy. Anh vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi.

_ Nhớ ra là tốt. Nhớ ra là tốt….Không sao rồi.

Phải mất một lúc, Hạnh mới trấn tĩnh trở lại. Tuy nhiên cô vẫn không chịu buông anh ra, trong lòng cô vẫn còn dậy sóng lắm, từ sợ hãi chuyển thành vui sướng nhưng len lỏi đâu đó trong sự vui mừng đó lại là một nỗi lo sợ hãi mơ hồ không tên.

_ Để anh đi lấy cho em cốc nước ấm nhé.

Hạnh lắc đầu.

_ em không sao.

_ Đựơc rồi, anh ý đã nhận lời, mày cứ yên tâm.

_Mày có chắc anh ý tìm đựơc không, hay là để tao thuê thêm người.

_Ôi dào, anh ý mà không tìm đựơc thì mấy lão thám tử mày thuê cũng không tìm đựơc đâu. Mày đứng trông người ta là dân xã hội mà coi thường, mấy người như anh ý sống trọng nghĩ khí lắm, ai mà giúp họ lúc khó khăn hoạn nạn là họ không quên đâu. Vậy nên gần như các đại ca dân xã hội đều có mối quen biết với nhau, tai mắt của họ nhiều lắm, muốn tìm một người không khó, nhất là cái thằng mày đang tìm trông cũng chẳng phải loại tử tế chắc cũng ba lông bông. Mày cứ yên tâm.

_ Ừm. Mà sao mày lại thân thiết với người đó thế. Không phải trước nay mày đều ghét mấy người động tí là đánh đấm sao.

_Mày sai rồi, tao không ghét chỉ là không thích thôi. Chuyện kể ra thì dài lắm đại loại là có một lần vợ anh ý_ chị Cúc bị ngã may là vợ chồng tao đưa vào viện kịp nên cả mẹ và con mới không sao. Sau dần tiếp xúc nhiều thì thân.

_ Thế sao mày không kể tao biết

_Thì cũng không có gì, chỉ như kết thêm bạn bè bình thường thôi, kể làm gì.

_Ừ.

_Thôi, về nấu cơm cho chồng yêu đi. Tao qua nhà anh Sáu nhờ anh ý tìm người giúp mày. Giao nói rồi tiện tay với luôn tấm ảnh trên bàn bỏ vào túi xách.

Bóng dáng hai người khuất dần sau cánh cửa, người con trai ngồi ngay phía sau lưng cô khẽ nhếch mép cười.

***********

Vào ngày thứ hai sau khi Hạnh nhờ Giao tìm người giúp, trong lúc cô đang lúi húi dưới bếp học theo hướng dẫn trên mạng nấu món phượng hoàng sải cánh, vũ nữ vườn hồng theo hướng dẫn trên mạng. Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Hạnh vội vàng lau tay, đưa tay vào túi lôi điện thoại áp lên tai nghe.

_Alo.

_ Mày mau đến nhà số 3 ngõ 80,Trần Duy Hưng nhanh lên.

_ Hả. Hạnh vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

_ Mau đến đi. Tao tìm được thằng đó rồi.

_ Tìm đựơc rồi sao. Mày đợi tao một chút. Hạnh run run đáp, dường như sợ đối phương bỏ đi, Hạnh còn cố nói thêm.

_ Đợi tao, tao đến ngay.

Liệu Hạnh có dễ dàng bắt đựơc tên đó không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.