Âm Mưu Em Chồng – Chương 29 – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 29

Hạnh giật mình, ánh mắt có chút chột dạ nhìn chằm chằm vào Vy.

_ Sao, tôi nói không đúng à. Cô có cần tôi kể luôn lý lịch của thằng oắt sinh viên mà cô nhờ theo dõi tôi không. Lần sau muốn theo dõi ai nhớ bỏ chút tiền ra mà thuê thám tử chuyên nghiệp mà làm, quả đúng là bọn nhà quê, làm gì cũng tiếc tiền.

Vy vỗ vỗ vai Hạnh rồi đi thẳng. Hạnh khẽ thở phào, cũng may là thám tử cô thuê không bị phát hiện nếu không sau này muốn theo dõi ả tiếp chắc cũng sẽ gặp phải không ít khó khăn., mà cái thằng nhóc Duy này làm ăn kiểu gì thế không biết. Đã không điều tra được chút gì lại còn bị người ta điều tra lại, thật là mất mặt khi mang danh sinh viên đại học.

Cố trấn an lại bản thân, ổn định lại cảm xúc, Hạnh tươi cười như không có chuyện gì xảy ra đi lại bàn ăn. Mọi người đã ăn uống xong xuôi, bên bàn chỉ còn bà Lệ đang lúi húi thu dọn, Hạnh nhanh chóng đi lại, thu dọn bát đũa cùng bà.

_ Con đi bổ hoa quả đi. Để mẹ dọn đống bát đũa này cho.

_ dạ.

Hạnh dừng tay, đi về phía góc bếp, chọn một quả bưởi diễn để bổ. Sau vài thao tác cắt gọt, bóc tách, từng múi bưởi căng tròn được bày đẹp đẽ trên đĩa. Hạnh bên đĩa bưởi lên nhà.

TRên phòng khách, bà nội với Vy đang nói gì đó vui vẻ lắm., ông Đức và Vũ có vẻ không hứng thú, chỉ lười biếng ngồi một góc chăm chú xem phim, nếu cô đoán không nhầm thì đây chính là phim cô dâu tám tuổi, bộ phim dài cả thế kỷ, có khóc một tập hay nhìn nhau một lượt cũng mất nửa tập phim.

_ Con mời nội, mời bố, mời mẹ ăn hoa quả.

_Ừ, để đó đi con.

_ Vy, con ăn múi bưởi này đi, bưởi diễn đó ngọt lắm.

_ dạ.

Vũ ngồi bên nhìn bà cứ chăm chăm, lúc nào cũng VY, một câu cái Vy, hai câu cũng Vy, anh khó chịu đứng dậy nói:

_ Con lên phòng trước đây. Vợ lên phòng với anh luôn nhé.

_ Vâng.

_ Vũ, cậu không ăn bưởi à.Bưởi ngọt lắm.

_ Chán không buồn ăn. Giờ tôi chỉ buồn nôn thôi.

Vy cứng miệng, mặt mày đen lại, ả cười gượng đáp.

_ Ừ. Vậy cậu lên phòng đi.

_ Tất nhiên, không lên ngồi đây để tôi nôn ra đầy nhà luôn à. Nói đoạn anh quay sang Hạnh âu yếm, dịu dàng nói:

_Vợ chồng mình lên phòng dọn đồ đi. Vũ đặc biêt nhấn mạnh hai chữ vợ chồng.

Hạnh nhìn chồng cười cười, quen anh bao lâu đến tận bây giờ cô mới biết rằng chồng mình cũng ác mồm,ác miệng gớm. Không nói thì thôi, chứ một khi đã nói là câu nào câu đấy đều khiến người khác cứng họng. Cô thật muốn hét lên thật to ” ông xã em number one”

_ vâng.

_ Vũ định đi đâu à bà. Vy tò mò hỏi.
_ Có chuyện gì vậy con.

Hạnh cũng chẳng giấu giếm gì ông, cô thành thật kể hết mọi chuyện, đang kể dở thì mẹ chồng cô cũng từ trong phòng đi ra.Hai người nghe cô kể xong cũng giận lắm, nhưng phận làm con ông Đức cũng không thể nào nặng lời với mẹ được, hai vợ chồng già đành quay sang an ủi Hạnh.

_ Con đừng buồn. Để mai bố nói chuyện với bà,. Giờ cũng muộn rồi, hai vợ chồng lên phòng cũ nghỉ tạm đi.

_ Không, bọn con về đây. Vũ nhàn nhạt đáp.

_ Về gì tầm này. Khuya lẳm rồi. Lên tầng nghỉ đi, mai còn đi làm. Bà Lệ giật giật gấu áo rồi nháy mắt đẩy đẩy cô về phía Vũ.

_ Thôi, hôm nay mình ở lại đây đi. Em cũng mệt rồi. Hạnh nói xong liền đi lên tầng.

Vũ thấy Hạnh lên cũng lẽo đẽo theo sau. Lên đến phòng Hạnh đóng sập cửa lại, nằm vật ra giường,, Vũ cũng nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô, Hạnh biết nhưng cô cũng mặc kệ chẳng đáp lại. Dù biết anh chẳng có lỗi gì nhưng cô vẫn giận lắm, chẳng muốn nói chuyện với anh một tí nào, lúc này cô chỉ muốn ngồi dậy hét thật to, rồi táng cho anh một cho bõ tức. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô nào dám, chỉ đành ôm một bụng tức đi ngủ.

Sáng hôm sau, vừa xuống dưới nhà cô đã đụng phải Vy ở ngay góc bếp. Vy đắc ý nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

_ cảm ơn cô, dưa muối ngon lắm.

Hạnh không đáp,khinh bỉ lướt qua Vy.

_ Sao cảm giác tự tay đi mua đồ ăn cho nhân tình của chồng vui chứ hả.

Hạnh vẫn lặng thinh, mặc kệ Vy độc thoại. Ả lúc này có vẻ cay cú nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ bình thường, lướt qua người cô, đầu hơi cúi xuống thì thầm.

_ Thực ra tôi cũng phải cảm ơn cô, à không cảm ơn đứa con đã ra đi của cô mới đúng. Có lẽ ông trời thương tôi mới khiến nó chết đi, giúp tôi từng bước đi vào ngôi nhà này. Giờ thì hay rồi, cô thấy đó nội cũng đâu có cần cô, thứ nội cần chỉ là đứa chắt nội này thôi. Cô chẳng qua cũng chỉ là người ngoài không máu mủ, ruột thịt thôi. Khôn hồn thì cút ra khỏi đây đi. Vy chậm rãi nhả từng chữ một.

_ Cô. Hạnh tức giận, cuộn tay thành quyền.

Vy cười đắc thắng, kế hoạch thành công ngoài mong đợi. Cô ta thầm nhủ ” Quả nhiên Dũng nói đúng, điểm yếu của cô chính là đứa trẻ, chỉ cần đánh trúng điểm yếu này, tôi không tin là tôi không thắng đựơc cô”.

Đang chiếm ưu thế, Vy thừa thắng xông lên, ả cay nghiệt nói.

_ Thứ súc sinh đó, chết cũng đang.

Cơn tức giận dâng lên đỉnh điểm, ngọn lửa trong cô bùng cháy, Hạnh điên lên giơ tay định tát cho Vy một phát. Nào ngờ khi cánh tay mới giơ lên không trung liền bị giữ lại.

Vy nhếch mép, cười đểu.

_ Cô muốn đánh tôi à. Đừng có mơ.

Vy vẫn không buông tay Hạnh, hai bàn tay chới với giữa không trung, Hạnh dùng sức cố giãy khỏi tay Vy.

Vy ghé sát tai cô thì thầm.

_Nó chết cũng đáng. Ả cười nụ cười đầy sự giễu cợt và châm chọc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.