Đêm hôm đó, trong căn phòng vốn tràn ngập tiếng cười nay lại im lặng lạ thường, tiếng thở dài vang lên đều đều.. Hai con người nằm chung một chiếc giường nhưng lại ngổn ngang trong những mớ tâm sự khác nhau. Nếu với Vũ là cảm giác ăn năn, tự trách.
Thì với Hạnh, cảm giác trong cô là gì? Cô trầm ngâm đắm mình vào trong dòng suy nghĩ miên man. Cô hạnh phúc nhớ đến ngày họ quen nhau, trong đêm đông gió rét anh bước vào cuộc đời cô như ánh mặt trời ấm áp, nhẹ nhàng, tình cảm khoác lên người cô chiếc áo vest, cô nhớ đến ngày anh ngỏ lời yêu cô, trên vùng núi cao vời vợi, nơi thắp sáng tình yêu thương với bao ước mơ, hy vọng của đám trẻ nhỏ, cô nhớ tới ngày hai người chính thức thành vợ chồng, nhớ những tháng ngày hạnh phúc khi làm vợ anh rồi cô nhớ đến Vy. Nhớ đến Vy, Hạnh lại nhớ đến quãng thời gian chị em vui vẻ bên nhau, hạnh phúc là thế, vui vẻ là thế, tin tưởng là thế, nào ngờ đâu Vy lại có thể lợi dụng lòng tin yêu, sự tin tưởng của cô và Vũ để lén lút giở trò bỉ ổi như vậy.
Miên man trong dòng suy nghĩ, trog đầu cô lại vọng lại những lời nói của bà khi ở nhà và ở bệnh viện.Trong lòng cô trào dâng cảm giác chua xót, cô nằm mơ cô cũng không thể ngờ rằng, có một ngày, người bà mà cô luôn yêu thương kính trọng lại có thể nói ra những câu đó với cô. Hạnh khẽ thở dài, mắt chăm chú nhìn theo chuyển động tích tắc từng chút một của chiếc kim giây.
Bên cạnh, Vũ khẽ cất tiếng hỏi nhỏ.
_ EM ngủ chưa.
_ Chưa.
Vũ im lặng không trả lời. Hay nói đúng hơn là anh cũng không biết bản thân mình phải nói gì với cô lúc này cho phải. Anh nên xin lỗi hay an ủi. Có lẽ đối với Hạnh lúc này dù anh làm bất kỳ điều gì cũng chẳng giúp lòng cô nguôi ngoai được. Thái độ hôm nay của bà nội vô cùng rõ ràng, bà không hề kiên dè gì mà nói thẳng toẹt ra trước mặt Hạnh, thậm chí có những lúc bà còn ngầm ám chỉ sẽ đưa Vy về nhà sống chung.
Anh thật không hiểu sao, bà lại có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy. Sống với bà từ nhỏ, anh biết nội không phải là người không phân đúng sai, phải trái, mà theo lẽ thông thường với tính cách của nội, cộng thêm nữa là cảnh phụ nữ với nhau, nội phải thấy đồng cảm và thương Hạnh hơn cơ chứ. Mà kể cả nội không thương Hạnh bằng thương chắt thì cũng không thể có chuyện nội đột nhiên nói chuyện khó nghe với Hạnh. Một tia sáng vụt bay qua, trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ. Có lẽ nào là Vy giở trò ly gián?
Nằm thao thức cả đêm, mãi đến gần sáng cả hai mới chìm vào giấc ngủ. Hạnh chỉ ngủ một chút rồi thức dậy đi xuống nhà.
Vừa xuống nhà, cô đã thấy nội đang lui húi trong bếp. Hạnh cất tiếng chào hỏi.
_ Đón Vy.. Hạnh sửng sốt, mở to mắt nhìn bà.
_ ừ. Bà muốn đón Vy về đây. Cháu cũng biết đó, cái Vy nó đang mang thai, bố mẹ, người thân cũng không có ở đây,mà để nó sống một mình thì bà không yên tâm. Cháu cũng từng mang thai, chắc cháu cũng biết phụ nữ mang thai thường đa sầu, đa cảm đặc biệt là họ rất nhạy cảm, dễ tổn thương. Mà tính thằng Vũ thì con còn lạ gì nó nữa, một khi nó mà đã ghét là nó ghét tất. Nó ghét cái Vy thành ra nó có quan tâm gì đứa bé đâu, mỗi tháng nó chỉ chuyển một số tiền sinh hoạt nhất định rồi thôi. Bà là người ngoài bà nhìn còn thấy xót, con bé nó không nói chứ bà biết nó buồn và khổ lắm. Lúc trước con mang bầu thì bà không dám nói, bây giờ chuyện đã như vậy, thôi thì con chịu thiệt, nhịn một xíu khuyên thằng Vũ đón cái Vy về cho êm nhà, êm cửa nhé.
Hạnh lặng người nhìn nội, ánh mắt bàng hoàng, tỏ vẻ không tin người nói ra những lời này có thể là bà nội kinh yêu. Cô cười chua chát, giờ thì cô đã hiểu rồi, bà nói quay nói co, nói một vòng nào là thương cháu ra sao, quý cháu thế nào, sợ cháu buồn, sợ cháu tủi, tất cả những điều đó chỉ nhằm một mục đích khiến cô cảm động mà đồng ý với bà đón Vy về nhà. Nỗi uất ức trong lòng trào dâng, cô đau đớn nói.
_ Nội.. Nội muốn chăm Vy, con không phản đối. Vì con biết đứa con trong bụng Vy là con anh Vũ, là chắt của nội, nội yêu thương, chăm sóc cô ta con không có quyền xen vào. Chính vì vậy, khi con tận mắt nhìn thấy nội và Dũng lén lút đi thăm Vy dù có đau, có buồn, có tổn thương nhưng con cũng không mở miệng oán than một lời. Bởi con biết, đó là máu mủ ruột thịt của nội, nội hoàn toàn có quyền chăm sóc, yêu thương mẹ con của Vy. Nhưng bây giờ, nội lại bảo muốn đón cô ta về đây sống chung. Hai người phụ nữ chung nhau một người đàn ông, nội có cảm thấy như vậy rất bất công với con không. Vũ là chồng của con cơ mà. Chẳng lẽ nội muốn con ngày ngày nhìn phải nhìn thấy tình nhân của chồng, nhìn vào bằng chứng hùng hồn minh chứng cho sự phản bội của anh Vũ đối với hôn nhân của bọn con sao. Rồi sao này chị Vy sinh con ra, nội lại muốn con phải sống như bồ tát, có lòng khoan dung, rộng lượng ngày ngày, tháng tháng, năm năm chứng kiến cảnh chồng mình cười cười, nói nói, vui vẻ bên mẹ con của Vy như một gia đình hạnh phúc thực sự sao. Nội có nghĩ đến cảm nhận và cảm xúc của con không. Dù bên ngoài con có mạnh mẽ, quyết đoán ra sao thì suy cho cùng con cũng chỉ là một người phụ nữ phụ nữ yếu đuối, mong manh, từng chịu những tổn thương trong cuộc sống hôn nhân. Con thật sự xin lỗi, yêu cầu này của nội con không thể nào làm đựơc. Nói đến đây, giọng cô lạc đi, trái tim như bị ai bóp nghẹt lại, hai hốc mắt đỏ ửng lên.
_ Nội biết, nội biết hết điều đó. Nội biết con hoàn toàn có quyền ích kỷ để giữ gìn hạnh phúc của mình. Nhưng con cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh của mọi người mà suy nghĩ. Con có thể không nghĩ cho nội, không nghĩ cho bố mẹ chồng của con nhưng con cũng phải nghĩ cho thằng Vũ chứ. Trên đời này làm gì có người bố nào mà lại không yêu thương con mình cơ chứ, đặc biệt là một đứa yêu con nít như thằng Vũ làm gì có chuyện nó lại đi ghét con mình, ghét một sinh linh bé bỏng còn chưa hoàn thiện hết hình người. Nó thương con, không muốn con buồn, con tổn thương nên lúc nào nó cũng dùng cái suy nghĩ bản thân ghét Vy, đối xử lạnh nhạt với mẹ con cái Vy nhằm khiến con vui lòng. Những lúc đó con vui lắm phải không, bà không phủ nhận cái Vy sai, nó cũng phải chịu hình phạt thích đáng rồi, bị mọi người ghẻ lạnh, xem thường, bị cơ quan đuổi việc, cả ngày u uất, ốm đau liên tục giờ lại phải một mình chuyển ra sống ở khu nhà trọ tồi tàn,bây giờ nó lại ốm đau nằm viện như vậy, chẳng lẽ cháu không có chút xót thương nào với mẹ con nó sao. Rồi còn đứa bé, nó thì có tội tình gì mà phải chịu khổ với mẹ nó. Cháu có bao giờ nghĩ đến cảnh đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã bị bố ruột của nó hắt hủi, ghẻ lạnh, rồi người đời cười chê cảm giác của nó sẽ ra sao. Cháu nghĩ bà ích kỷ cũng đựơc, độc ác cũng xong, bà chỉ xin cháu hãy rộng lòng mà đồng ý cho bà đón Vy về nhà.
_ Nội, nội có biết giờ phút này nội thật sự rất ích kỷ không. Tại sao, nội cứ phải khăng khăng đón Vy về nhà sống chung. Nội có thể thuê cho mẹ con chị ta một căn nhà gần đây, thậm chí là sát nhà chúng ta cũng đựơc, rồi ngày ngày, nội và mọi người sang bên đấy chăm sóc, yêu thương con cũng không có ý kiến.
_ Nội đã nói đến vậy rồi mà con vẫn không chịu hiểu ra sao. Trái tim của con sao lại có thể máu lạnh đến mức đó cơ chứ. Bác sĩ đã nói rồi, con bé cần hạn chế các hoạt động do sức khỏe của nó không tốt, nhịp tim của thai nhi cũng yếu. Con bảo bà có thể đang tâm bỏ máu mủ của mình, bơ vơ vật lộn trước nguy hiểm hay không. Rồi nhỡ may mẹ con nó có chuyện gì thì không phải sẽ khiến bà áy náy cả đời sao. Bà đã mất đi một đứa chắt rồi, nếu bây giờ mà nội lại một lần nữa trơ mắt nhìn chắt mình sắp chết mà không cứu. Nội e bản thân mình cũng sẽ không chịu đựơc mà gục ngã mất.
_ Nội…
_ Con đừng nói gì nữa. Nội chỉ nói vậy thôi, con hay nghĩ thật kĩ đi đừng vội trả lời nội. Nội làm tất cả cũng chỉ vì muốn gia đình mình đựơc yên ấm, hạnh phúc thôi. Hãy đặt tay lên trái tim mình suy nghĩ kĩ đi. Khoan dung, độ lượng để đối lấy một sinh mạng liệu có đáng không.