Nằm viện hai hôm, tình trạng sức khỏe của Hạnh cũng ổn định hơn, bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện về nhà. Vốn ông bà Bình định xin phép cho con gái về quê vài ngày cho thư thả, thoải mái đầu óc nhưng khi mẹ cô đề cập đến chuyện này, Hạnh lại gạt đi, nhỏ nhẹ đáp.
_ Con muốn ở đây mẹ ạ.
_ Con ở đây liệu có ổn không, về quê với bố mẹ vài hôm mẹ chăm, sau ổn ổn thì lại lên trên này ở. Không gì bằng về nhà mình con ạ, con ở đây mẹ không yên tâm.
_ Mẹ yên tâm đi. Gia đình chồng con tốt lắm. Bố mẹ chồng con tâm lý lắm, mẹ chồng con không có con gái nên lúc nào cũng coi con như con gái trong nhà cả. Mẹ thấy đó, mấy hôm con ở đây hôm nào mẹ chồng con cũng dậy từ sớm hầm cháo gà, cháo tim mang đến cho con đấy thôi. Bố mẹ cứ yên tâm về đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.
_ Con không muốn về bố mẹ cũng không ép. Ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nha con.
Cô nghe xong liền cảm thấy sống mũi cay cay. Con cái dù lớn vẫn là con của mẹ, đối với mẹ, cô lúc nào cũng như một đứa trẻ nhỏ lúc nào cũng khiến bà phải lo lắng không thôi.
Hạnh nghẹn ngào hỏi.
_ Bố mẹ định lúc nào thì về ạ.
_ Sáng ngày kia bố mẹ về sớm.
_ Gấp vậy ạ. Bố mẹ không ở lại chơi thêm vài ngày.
_ Thôi, con không sao là bố mẹ yên tâm ra về rồi. Hôm nghe tin con xảy ra chuyện, bố mẹ vội lên đây đã kịp sắp xếp gì đâu, lợn gà mấy bữa nay đều nhà cô chú tư chăm giúp, trên đồng người ta cũng gặt gần hết lúa rồi mẹ với bố không về họ lại bỏ ruộng không cắt cho thì mệt lắm.
_ Vâng.
Bà Tám nhìn cô đầy xót xa, chỉ mấy hôm thôi mà nhìn cô xanh xao quá, người ngày rộc đi. Bà xoa xoa mái tóc đen mượt của cô, xúc động nói.
_ Con đừng đau lòng quá. Con cái là lộc trời cho, rồi bọn con sẽ sớm có những đứa trẻ khác.
Cô không đáp chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Tối đó, khi cô đang nằm trên giường, bên ngoài có tiếng cạch cửa, không cần nhìn cô cũng biết là Vũ. Anh nhẹ nhàng bước tới bên giường, nằm xuống quay người vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Anh ôm cô khá lâu mới ngập ngừng nói.
_ Hôm nay mẹ có nói chuyện với anh.
_ Vâng.
_ Anh cứ nghĩ là em sẽ về quê.
Hạnh xoay người, khuôn mặt điển trai của anh lại cảnh hiện rõ trong ánh mắt tĩnh lặng của cô.
_ Em không muốn trốn chạy. Em không muốn bỏ lại anh một mình. Mất con em đau, anh cũng đau không kém, em không muốn một mình chạy trốn khỏi đau thương bỏ lại anh một mình, ngày ngày đối diện với nỗi đau, sự dằn vặn trong căn phòng trống trải, lạnh lẽo không có bóng dáng em. Em tin con của mình ở nơi đó cũng không muốn nhìn thấy em và anh đau khổ, buồn bà như bây giờ. Chúng ta phải mạnh mẽ lên, cùng nhau vượt qua nỗi đau này, ngày ngày cầu nguyện cho con bình an ở một nơi khác.
Cô nói đến đây, nỗi xúc động trong lòng lại càng dâng cao, dù cô có cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không thể ngăn đừng những giọt nước mắt đang trực chảy xuống.
_Vợ à. Cảm ơn em. Cảm ơn em luôn bao dung, thấu hiểu em.
Vòng tay anh ôm chặt lấy cô, trên khóe mắt một giọt nước mắt mặn chát khẽ rơi xuống vỡ tan trên gương mặt thanh tú, đẹp đẽ.
***********
Cả người Linh run rẩy, hô hấp trở lên khó khăn, phía dứơi khe động ẩm ướt cũng trở nên mẫn cảm hơn, không ngừng cắn mút, bao bọc chặt chẽ lấy gậy lớn.
Phải khó khăn lắm, Linh mới lên tiếng.
_ Em… Không sao.
_ Em ốm à Linh. Nghe giọng em khác quá…..
_ Em… Linh vừa mở miệng định nói tiếp liền bị Dũng từ phía sau thúc mạnh một phát. Một dòng nước nóng ấm chảy vào trong cơ thể cô, cả người Linh run rẩy đứng không vững, thân thể mềm mại xơ lụi tựa hẳn vào người cậu, hai mắt dại đi, miệng há to không nói lên lời.
_Vợ à. Em tuyệt lắm.
_ Linh em có sao không. Chị vào nhé.
Tiếng đập cửa ầm ầm khiến Linh bừng tỉnh khỏi cơn khoái cảm mà Dũng mang lại, cô hoảng hốt đẩy cậu ra, một dòng nước vẩn đục liền theo lực đẩy của cô mà chảy xuống.
_ Chị vào nhé.
Bên ngoài cửa, Hạnh dùng khóa dự phòng để mở.
Cạch.
Khóa cửa mở. Linh hoảng sợ, không kịp suy nghĩ liền phi thân đẩy mạnh cửa lại. Ở phía sau, Dũng chậm rãi đi tới, bình bình thản thản dựa người vào cửa nhìn Linh cười cười.
_ Em không sao đâu chị. Em chỉ hơi đau bụng tí thôi.
_Vậy để chị lấy thuốc cho em uống nhé.
_ Không cần đâu chị. Em… Em tới ngày đó thôi.
Hạnh nghe đến đây liền hiểu ra, cô à lên một tiếng rồi kéo Nam đi.
Tiếng bước chân xa dần, Linh thở phào nhẹ nhõm, quay ra tên thủ phạm đánh mạnh vào ngừơi hắn.
_ Tên khốn nhà anh. Tí nữa thì xảy ra chuyện rồi.
_ Ai bảo em đẹp quá anh không chịu đựơc. Em nhớ tối nay đáp ứng anh rồi đó.
Lúc này, Linh mới nhớ lời Dũng nói, cô tuy muốn phản bác nhưng sợ dây dưa lâu Hạnh sẽ quay lại đành gật đầu đại.
_ Rồi, rồi. Anh mau đi đi.
Linh vừa ló đầu ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hạnh đang đi tới. Cô nàng hoảng sợ vội đóng sập cửa lại, đưa tay lên miệng ra dấu cho Dũng im lặng.
_ Linh xong chưa em. Cho chị nhờ nhà vệ sinh một xíu.
Lời tác giả: chắc hẳn sau khi đọc xong chap này, sẽ có bạn bảo tác giả viết quá, làm gì có ai dám làm như thế. Nhưng xin thưa các bạn, mình nhấn mạnh lại là Dũng có bệnh về tâm lý. Chúng ta không phải là Dũng không thể hiểu đựơc anh muốn gì và nghĩ gì.
Mình chỉ nói vậy thôi, ai hiểu sao thì hiểu vậy. Gạch đá mình cũng xin nhận hết. Chúc mọi ngừơi đọc truyện vui vẻ.