Âm Mưu Em Chồng – Chương 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 65 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 2

Túi đồ trên tay Hạnh rơi xuống, cả người sững lại khi nhìn thấy khuôn mặt hớn hở vui mừng của ai kia.

Dũng vốn đang hớn hở, vui mừng vì trong suốt 26 năm qua, đây là lần đầu tiên anh trai dẫn bạn gái về nhà. Phận là em trai, cậu cũng thấy vui thay cho anh mình. Có trời mới biết cậu hy vọng cuộc gặp gỡ này biết bao, cậu háo hức, mong mỏi nhiều đến nỗi vừa tan làm, cậu liền bất chấp tất cả phi ngay về nhà.

Gương mặt điển trai, hào hoa khẽ cau lại nhưng rất nhanh lại trở về như bình thường. Dũng tươi cừơi đưa tay bắt lấy tay Hạnh.

_ Chị dâu, chào chị.

Tiếng nói như tiếng vang của ma quỷ từ địa ngục vọng lại khiến toàn thân Hạnh run rẩy, cơ thể mềm nhũn đứng không cả vững. Cũng may là có Vũ đỡ từ phía sau cô mới không bị ngã nhào ra đất.

_ Em không sao chứ. Anh ôm cô vào lòng, cúi người bế bổng cô lên đặt lên ghế sofa.

Hạnh yếu ớt trả lời ” Em không sao. Nghỉ chút là khỏi thôi”

_ Anh hai, có khi nào chị dâu bị tụt đừơng huyết không, anh vào pha cho chị dâu cốc nước đừơng đi.

_ Em không sao. Hạnh níu tay Vũ khi anh định đứng lên.

_ Em không khỏe, cứ nằm đấy đi.

_ Em không sao, cơ thể cũng đỡ nhiều rồi, để em vào chào hỏi hai bác đã. Lần đầu đến nhà anh cũng phải cho em thể hiện chút ít bản lĩnh chứ.

_ em đó, sức khỏe mình không lo chỉ lo nghĩ linh tinh là tài. Vũ vừa nói vừa nhéo nhéo chiếc mũi cao xinh xắn của cô

_ Dũng, bố mẹ đâu rồi.

_ À,…. Bố đèo mẹ ra tiệm áo dài sửa áo, chắc sắp về rồi đó.

Dũng vừa dứt lời, từ ngoài cửa đôi vợ chồng già, tình cảm nắm tay nhau bước vào. Hình ảnh bình dị không kém phần tình cảm, lãng mạn khiến người ngoài nhìn vào không khỏi ghen tỵ.

_ A cu Ty của mẹ về rồi à.

_ Mẹ… Vũ hơi nghiêm giọng.

_ Á….. Mẹ Vũ vội vàng thốt lên khi nhìn thấy cô bé bên cạnh.

_ Ôi chao, thì ra cu Ty nhà mình xấu hổ ông ạ. Bà quay sang huých vai ông bên cạnh.

Ông cười một nụ cười hiền từ, phúc hậu vô cùng.

_ Giới thiệu với cà nhà, đây là Hạnh bạn gái con.

_ Cháu chào hai bác ạ.

Hai ông bà gật đầu, cười tít cả mắt.

_ Giới thiệu với em, đây là bố anh, mẹ anh. Đây là Dũng _ em trai anh.

Hạnh hơi cúi đầu theo lời giới thiệu của Vũ. Cô mỉm cười, cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất để che đi sự lúng túng của mình.

_ Lần đầu đến nhà chơi cháu có mua ít quà biếu cả nhà ạ.

_ Cháu khách sáo quá, đến chơi thôi là được rồi, quà cáp chi cho nó tốn kém. Người nhà, người nhà cả.

Bố Vũ cười rạng rỡ nhận lấy túi quà. Mẹ anh đứng bên cũng không kém cạnh, vui vẻ nắm tay con dâu tương lai, trên mặt tràn đầy ý cười. Có thể thấy đựơc bố mẹ Vũ đều rất yêu quý cô.

_ Bố mẹ, chúng ta vào ghế ngồi nói chuyện chứ.

_ A, thật ngại quá. Già cả rồi, không nhớ gì cả. Cháu đừng trách hai ông bà già này nhé. Chúng ta vào thôi.

_ Dạ.

Dũng từ nãy đến giờ vẫn trung thành với sự im lặng, cậu lẳng lặng đứng bên quan sát, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô qua chiếc kính thời trang cao cấp.

Hạnh biết, nhưng cô vẫn cố gắng tập trung nói chuyện với mọi người, bỏ qua cái nhìn sắc bén của Dũng.

Đng nói chuyện vui vẻ, đột nhiên bé Miu hô lên.

_Mẹ…. Mẹ nhìn kìa hai người họ đang ôm nhau kìa. Xấu hổ quá đi à. Cô bé vừa nói vừa chỉ vào màn hình tivi rồi giả vờ ngượng ngùng lấy tay che mặt trông vô cùng đáng yêu.

_ Ừ. Nhưng đôi yêu nhau đều sẽ như vậy, sau này bé Miu lớn né Miu sẽ hiểu.

Bé Miu thấy mẹ nói vậy liền thích thú reo lên.

_ A, con biết rồi.

_ Yêu nhau giống chú Dũng và cô phải không ạ. Bé Miu chỉ chỉ vào cô do không biết tên.

Mai tưởng con gái hiểu lầm, liền lên tiếng sửa lại.

_ Không phải đâu. Phải là giống chú Vũ và cô Hạnh đó.

Bé Miu không chịu thua, đáp lại ngay.

_ Không phải, phải là giống chú Dũng với cô Hạnh chứ. Rõ ràng con vừa thấy cô chú ôm nhau giống như trong phim mà.

Cụm từ ” ôm nhau” đựơc bé Miu đặc biệt nhấn mạnh. Nếu là một người khác nói câu này chắc chắn người nghe sẽ nghĩ ngay rằng người kia có ý đồ gì đó. Nhưng với bé Miu thì không, cháu còn bé, không hiểu biết gì, hà tất gì phải nói dối. Chẳng vậy mà các cụ ta có câu ” Ra đừơng hỏi già, về nhà hỏi trẻ”.

Đôi đũa trên tay mọi người đồng loạt khựng lại, nụ cười trên môi cũng gượng gạo hơn.

Bà nội cầm đôi đũa trên tay đặt mạnh xuống bàn, khuôn mặt tỏ rõ vẻ không vui, giọng nói chứa đầy sự bực tức.

_ Chuyện bé Miu nói là như thế nào. Thằng Dũng mau giải thích cho nội nghe xem nào.

_ Nội, bọn con không có. Nội phải tin con. Con cũng không biết sao bé Miu lại nói thế nữa.

Bà nội vốn đã bực nay lại càng bực hơn, bà lớn tiếng đáp.

_ Ý anh là cái Miu nó nói dối chứ gì.

_ Bà, con….. Con không có ý đó mà. Bọn con thật sự không có gì. Bà phải tin con chứ. Dũng vừa nói vừa xoa đầu, bứt tai tỏ vẻ bất lực như thế mình thực sự bị oan.. Hạnh ngồi đối diện cậu thấy thái độ giả vờ của cậu trong lòng có chút khâm phục khả năng diễn xuất của Dũng. Tuy nhiên, là một người hiểu chuyện, Hạnh biết rằng muốn đến đựơc với Vũ, cô nhất định phải qua ải này, mà muốn qua đựơc ải này, trước mắt cô phải phối hợp với Dũng qua mắt mọi người đã,rồi sau này có cơ hội sẽ từ từ nói hết ra cho mọi người biết.

_Bà nội. Con….

_ Cô đừng gọi tôi là bà nội. Tôi không nhận nổi.

Trước thái độ khó chịu của bà, cô không những không khó chịu mà còn nhẫn nại, điều chỉnh lại cách xưng hô.

_ Bà nghe con giải thích vài câu đựơc không ạ.

_ Mẹ, để cho con bé giải thích đi mẹ. Ngay cả tội phạm cũng có quyền giải thích cơ mà. Huống chi chúng ta còn chưa rõ mọi chuyện không thể tùy tiện đổ cái tội danh xấu này cho con bé. Dù gì con bé cũng là người yêu thằng Vũ mà. Biết đâu bé Miu có nhầm lẫn gì đó thì sao, như thế chẳng phải chúng ta làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của thằng bé sao. Bố Vũ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

_ Phải đó bà. Dũng cũng lên tiếng phụ họa.

_ Đựơc rồi, cô nói đi.

_ Bà để cháu hỏi bé Miu vài câu đựơc không ạ.

_ Hỏi đi.

Hạnh cúi xuống, hai tay đặt lên vai bé Miu, cố nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh như sao đêm của bé mà hỏi.

_ Bé Miu, con thấy cô và chú ôm nhau ở đâu.

Thực lòng khi hỏi câu này, trong lòng Hạnh cũng sợ hãi vô cùng, cô sợ phải nghe thấy cái đáp án mà mình không muốn nghe, sợ phải chứng kiến cảnh mình không muốn thấy. Nhưng khi nghĩ đến tình yêu đẹp đẽ của anh và cô, bản thân cô lại không cho phép mình lùi bước, dù trong lòng cô cũng có chút thất vọng khi thấy anh không nói giúp mình một lời nào từ nãy đến giờ. Cô muốn thử, muốn kiến cường bảo vệ tình yêu của mình, dù chỉ là một cơ hội mong manh, cô cũng không muốn từ bỏ.

Vốn là đứa trẻ nhút nhát, ít tiếp xúc với ngừơi, nay lai bị Hạnh giữ chặt, nhìn chằm chằm bé Miu có chút sợ hãi, bé lùi về phía sau, co ro nép người chặt vào lòng mẹ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía cô.

Trước thái độ sợ hãi không dám lại gần đó của bé Miu, bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu can đảm cũng nhanh chóng tắt ngấm, gương mặt tươi tắn, hai má hồng hồng chẳng mấy chốc dần trở nên đen trắng bệnh. Cô đành bất lực mà im lặng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.