Âm Mưu Em Chồng – Chương 19 – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 19

Sau một loạt các thủ tục, đơn xin việc của Hạnh cũng chính thức được duyệt, hôm nay cũng là ngày cuối cùng Hạnh lên công ty. Hạnh bàn giao toàn bộ công việc lại cho nhân viên.

Sắp xếp xong xuôi mọi việc, Hạnh lên phòng giám đốc chào giám đốc Trần một tiếng rồi về phòng làm việc nói lời tạm biệt với mọi người.

Vài người nhân viên làm việc lâu năm tỏng công ty không kìm được nước mắt,ôm lấy Hạnh khóc nấc lê. Cô mỉm cười, hóm hỉnh trêu:

_ Trời ơi, em đi chị phải vui lên chứ. Cuối cùng cũng thoát dược con cọp cái như em, sau này mọi người sẽ không phải ngày ngày nghe em cần nhằn về việc đi muộn, ăn quà vặt trong giờ…..đặc biệt là sẽ không có nguời sếp nào 12h đêm dựng nhân viên dậy bắt mọi người làm xong báo cáo mới được ngủ như em đâu.

_ Em đi rồi ai sẽ cho chị vay tiền đây. Hu hu…

_ Trời, em bó tay với chị luôn đó.

_ À đúng ồi, chị còn nợ tiền em. Mau trả đây, trả đi để em còn lấy tiền đi đẻ.

Đúng là không cái ngu nào giống cái ngu nào, đang yên đang lành nhắc đến chuyện tiền nong làm chi rồi bị đòi nợ không biết. Hạnh cười vui vẻ, xòe tay hướng về phía chị Nhung.

_ CHị làm gì có tiền. Chị chỉ có cái thân xác này thôi, em có lấy không.

_ em chỉ cần tiền không cần tình và càng không cần người, nuôi người chỉ tổ tốn cơm thôi.

_ Chị, dù không làm việc ở đây nữa nhưng chị hãy thường xuyên đến đây thăm mọi người nha.

Hạnh cười.

_ Điều đó là tất nhiên, chúng ta là một gia đình mà. MỌi người có tụ tập gì nhớ gọi em nhé. Chỉ cần một cuộc gọi là em luôn sẵn sàng.

_ Thôi, mọi người làm việc đi, em vào thu dọn đồ xong đi đây. Hẹn gặp mọi người vào một dịp gần nhất.

Huyền: Chị để em vào thu dọn giúp chị nhé.

_ Không cần đâu,đồ đạc chị dọn xong hết rồi, giờ chỉ mang ra xe nữa là xong. Em cứ đi làm việc đi. À, mà bà nội kêu nhớ em đó, có rảnh thì qua chơi với nội nha.

Vâng, em biết rồi chị.
_ Đây là cái giả mà cho sự đê hèn của cô.

Hạnh chỉnh lại trang phục đầu tóc rồi mặc kệ Minh Anh đang đau đớn phía dưới, ánh mắt lạnh tanh nhìn mọi người, khóe miệng nhếch lên trông đáng sợ vô cùng.

_ Bình thường tôu đối xử tệ bạc với mọi người lắm sao.

_ Chị sao chị lại nói vậy. Chị đối xử với bọn em rất tốt mà.

_ Tốt..Nực cười. Tốt mà các người lại có thể đâm sau lưng tôi một phát đau như thế à. Nhìn đi, đây chính là tấm gương cho các người noi theo, là ai đã lén gửi bản báo cáo của nhóm cho cô ta.Trước khi tôi tra ra hãy tự giác mà đứng lên nhận đừng để đến lúc tôi ra tay đừng trách tôi ác. Đừng để đến khi chúng ta phải gặp nhau ngoài công ty lúc đó tôi không dám bảo đảm điều gì đâu.

_ Chị Hạnh, chị nói gì vậy. Bọn em không hiểu.

_ Phải đó, trưởng phòng. Chị có thể nói rõ ra được không.

_ AI làm thì mau đứng ra. Tôi cho các người 5 phút để tự giác nhận tội, còn không chúng ta hẹn gặp nhau ngoài cổng công ty.

_ Ai, rốt cuộc là ai.

Các nhân viên đứng đây, tuy không làm gì sai trái nhưng trước khí thế mạnh mẽ, bức người của Hạnh. Mọi người, ai nấy đều không kiềm đựơc mà khẽ run lên. Mồ hôi trên trán thi nhau túa ra.

_ Không ai nhận phải không. Được, đựơc lắm. Chuyện này tôi sẽ nói với giám đốc Trần, các người cứ đợi đi.

5 phút trôi qua vẫn không ai chịu đứng ra nhận tội, vẻ mặt người nào người nấy đều mịt mù, ngơ ngác trông rất là vô tội. Hạnh cười khinh bỉ.

_ Được, không ai nhận thì chúng ta gặp lại sau vậy.

Hạnh cúi xuống nhặt hộp đồ nằm trên mặt đất, cô đi đến đứng trước mặt Minh Anh dõng dạc nói:

_ Sống thì nên biết điều chút. Mình hại người rồi cũng sẽ có người khác hại mình thôi. Cuộc sống này có luật nhân quả cả đấy, ăn miếng trả miếng, không ai cho không ai cái gì đâu, cô cũng nên cẩn thận chút đi.

Dứt lời, Hạnh hiên ngang cầm đồ bước ra khỏi phòng làm việc. Ánh nắng mặt trời lấp lánh chiếu qua kẽ lá len lỏi chiếu xuống khuôn mặt cô, khẽ lấy tay che mắt, Hạnh ngẩng đẩu nhìn chùm sáng mạnh mẽ xuyên qua những tán lá, cô ngước nhìn trời cao mỉm cười

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.