Âm Mưu Em Chồng – Chương 18 – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 18

Ngày hôm sau.

Trong phòng họp, các nhân viên của hai đội hầu hết đã tập trung dầy đủ. Trên chiếc bàn dài, giám đốc Trần ngồi chính giữa., Hạnh ngồi cạnh ngay ghế đầu tiên bên trái, tiếp đến là các nhân viên trong nhóm. Phía bên kia các nhân viên cũng đã đến đông đủ duy chỉ có vị trí của chiếc ghế đầu tiên vẫn còn trống. Giờ họp đã đến, vẫn chưa thấy bóng dáng Minh Anh đâu, gọi điện cũng không bắt máy, trong phòng họp bắt đầu nổi lên tiếng xì xào to nhỏ.

Trước tình hình đó, giám đốc Trần đành phải lên tiếng.

_ Mọi người trật tự. Chúng ta chờ thêm 15 phút nữa, nếu giám sát Trịnh vẫn không đến thì sẽ bắt đầu cuộc họp luôn.

10 phút lặng lẽ trôi qua, Minh Anh vẫn không xuất hiện. Những người trong nhóm của cô ta cũng bắt đầu sốt ruột, ai nấy đều lo lắng không ngừng, người thì liên tục gọi điện, người khác lại liên tục nhìn đồng hồ, ánh mắt không quên để ý cánh cửa phòng họp. Trái ngược với sự lo lắng của đội bạn, phía bên này, các thành viên trong nhóm của Hạnh có vẻ rất thanh thởi, có người còn nhàn rỗi đến nỗi lôi điện thoại ra chơi game. Dường như đối với họ lúc này cuộc thi đã được đánh sẵn kết quả- họ thắng. Họ không cần phải suy nghĩ gì cả, lúc này đây chính là lúc họ nên thư giãn nghỉ ngơi sau bao ngay làm việc vất vả.

Ai đó đầy hãnh diện nói nhỏ sang tai người bên cạnh.

_ Chị Khánh, chắc cái cô Minh Anh đó sợ thua nên không đến đó. Quả này chúng ta thắng chắc rồi.

_ Ừ, chị cũng không ngờ chúng ta lại thắng dễ dàng như vậy. Biết thắng dễ thế này thì cần gì chúng ta phải làm ngày, làm đêm cố gắng vắt óc để đưa mức giá xuống thấp nhất. Thật là phí sức quá đi mà.

_ Mà em thấy cô ta không đến cũng đúng thôi. Trong cái dáng người là biết cô ta thuộc hạng chân dài nhưng não ngắn rồi. Được mỗi cái ngực to, mông cong thôi chứ não nhỏ xíu không à. Hạng tép riu như cô ta làm sao mà thắng được sếp nhà mình.

Thời gian 15 phút gần hết, vẫn chưa thấy Minh Anh đâu. Mọi người càng bàn tán rôm rả hơn, đủ các loại nghi vấn được đơm đặt, thêu dệt ra.

Im lặng nãy giờ, cuối cùng Hạnh cũng lên tiếng.

__ Mọi người trật tự.

Mặc dù cô rất không thích Minh Anh nhưng vơi sự hiểu biết trước đây của cô về cô nàng thì Minh Anh thuộc tuýp người kiên định, có dã tâm một khi đã quyết tâm theo đuổi một việc gì đó thì rát khó từ bỏ, dù cho con đường đó có khó khăn ra sao, có vấp ngã bao nhiêu lần đi nữa thì cô ý cũng nhất định cũng sẽ gắng gượng mà tiến lên phía trước. Cũng vì tính cách kiên cường, ý chí kiên định này mà trước đây cũng có một khoảng thời gian cô vô cùng ngưỡng mộ Minh Anh, ngưỡng mộ những hào quang mà cô ta đạt được. Chỉ là thủ đoạn của cô ta lại quá hèn hạ và đê tiện, ngay bản thân cô khi biết được những thủ đoạn hạ lưu của ả, cô còn cảm thấy kinh tởm, buồn nôn vô cùng.

Lúc này đây, tự nhiên trong lòng cô lại dâng lên một dự cảm không lành. Cô sợ hãi nghĩ đến việc Minh Anh đã gặp phải chuyện gì đó không hay. Dù là đối thủ cạnh tranh nhưng cô cũng không mong cô ta gặp chuyện, cô thầm khấn trời phật, cầu mong ông trời phù hộ, phù hộ cho Minh Anh bình an, vô sự, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không hay.

15 phút lặng lẽ trôi qua. Giám đốc Trần liếc nhìn đồng hồ, dõng dạc nói:

_ Cũng muộn rồi, có lẽ giám sát Trịnh có việc bận không đến được. Chúng ta cứ tiến hành họp trước rồi thông báo kết quả sau.

_ Mặc dù giám sát Trịnh chưa đến nhưng chắc các cậu cũng có trong tay bản tổng hợp kế hoạch chi tiết rồi chứ.

_ Dạ.

_ Được rồi, vậy hai bên lần lượt cử người đại diện nhóm lên trình bày. Kết quả sẽ dựa vào mức độ khả thi khi triển khai và giá thành khi tiến hành. Đội nào làm tốt nhất sẽ chiến thắng.
_ Mời vào.

_Giám đốc.

_ Hạnh à, ngồi đi em.

_ Dạ thôi, em lên để nộp đơn xin thôi việc rồi em về phòng luôn. EM còn nhiều việc lắm.

_ em thật sự muốn nghỉ sao. Em không suy nghĩ lại sao, chỉ cần em không nộp đơn cho dù là ai cũng không có quyền đuổi em. Em biết điều đó mà đúng không.

_ Em biết. Nhưng em đã thua thì em phải tuân thủ lời hứa. Em không muốn cố gắng ở lại trong sự coi thường của những nhân viên khác. Em muốn ra đi trong sự kiêu hãnh, cao ngạo chứ không phải sống như một con rùa rụt cổ.

Giám đốc Trần nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.

_Em đã nói vậy thì anh tôn trọng quyết định của em. Chúc em thành công trên con đường em chọn.

_ Sếp, 6h em mở tiệc chia tay, sếp đi em với mọi người nhé.

_ Được,tất nhiên là phải đi rồi.

Tại phòng làm việc, Hạnh vỗ vỗ tay lên mặt bàn,nói to:

_Mọi người chú ý, 6h tối nay đến quán Wait ăn cơm. Tiền ăn tôi trả.

Lời nói vừa dứt, trong phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay của mọi người.

_ Hoan hô, sếp muôn năm.

_ Được rồi,được rồi. Hạnh giơ tay lên vẫy vẫy xuống, ý bảo mọi người trật tự.

_ Mọi người tập trung làm việc đi. Làm sớm xong sớm, đi ăn sớm.

Tối hôm đó đối với Hạnh có lẽ là buổi tối đáng nhớ nhất trong suốt quãng thời gian làm việc với mọi người. Hôm đó, tất cả bỏ qua mọi khoảng cách giữa nhân viên và sếp, ai nấy đều thoải mái cởi mở, chia sẽ cho nhau những câu chuyện, những điều mà có lẽ cả đời họ cũng chưa bao nghĩ đến sẽ nói cho người thứ hai biết. Nhìn mọi người vui vẻ, hạnh phúc bên nhau như một gia đình thật sự, sống mũi cô cay cay, một giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi xuống. Cô hiểu cuộc vui nào cũng có lúc tàn và cuộc vui nơi đây cũng đã đến lúc chấm dứt rồi. Cô đã thua và cô chọn cách bỏ lại tất cả ra đi làm lại từ đầu. Cuộc sống là những trải nghiệm, cô tin chỉ cần cô hướng về phía ánh nắng, bóng đêm ngày hôm nay nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau. Cô tin nhất định cô sẽ thành công, hạnh phúc bên một gia đình khác, một gia đình thực sự phù hợp với bản thân cô.

Lời tác giả: đoạn này chém tương đối nhìêu, có gì không phải mong chị em công sở bỏ qua. Chúng ta đọc truyện chủ yếu để giải trí, vui là chính phải không nào. Mong chị em đừng quá khắt khe. Chị em cảm thấy điêuf gì kp có thể nhẹ nhàng góp ý phía dưới cmt ạ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.