Âm Mưu Em Chồng – Chương 15 – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 15

Khi khoảng cách giữa anh và mặt đất chỉ còn khoảng ba bậc nửa, đột nhiên “Uỳnh” một cái, mọi người đều đồng loạt ngoảnh mặt về phía phòng cô.

Sợ Hạnh xảy ra chuyện gì không haytrong phòng, Giao vội vàng mở cửa, nào ngờ cửa vừa mở ra, từ trong phòng một vật thể lạ phi nhào ra cửa.

_ Anh Vũ, không cần đâu. Em không trách anh đâu. Hạnh đứng trên cầu thang vừa ôm ngực thở dốc vừa nói vọng xuống.

Thực ra, sau ba bốn ngày bình tâm suy nghĩ tại nhà Giao, cô cũng đã nghĩ kĩ và nhận ra rất nhiều điều. Chuyện xảy ra hoàn toàn không phải là lỗi của Vũ, dù là ai trong trường hợp của anh cũng vậy thôi, bị chính bạn thân của mình bỏ thuốc là điều mà không ai ngờ tới được. Cô không thể hoàn toàn trách anh, không nên dằn vặt anh cũng như tự dằn vặt bản thân mình, người cô cần dằn vặt phải phải là cái thứ lăng loàn phá hoại gia đình người khác, phải là con đàn bà khốn khiếp kia. Cô nhất định sẽ không để con khốn đó như ý muốn.

Cô ta muốn cô và anh chia tay, cô cứ không chia tay đấy. Cô nhất định sẽ ở bên anh, cùng anh xẩy dựng, vun vén gia đình nhỏ, cả nhà ba người cùng nhau sống thật hạnh phúc. Cô phải sống, sống để nhìn thấy ngày cô ta phải trả giả cho những điều xấu xa mà cô ta đã gây ra.

Cô phải trở về, trở về cùng anh, cùng nhau đối phó với ả đàn bà độc ác, ả muốn đấu cô sẽ đấu với ả đến cùng, cô phải cho cô ta biết rằng gái quê như cô không phải muốn ăn hiếp, bắt nạt là được.

Lúc nãy, khi nghe thấy câu trả lời đầu tiên của anh trong lòng cô đã nóng ruột lắm rồi, muốn mở cửa phi ra ngoài thật nhanh, ôm lấy anh thật chặt mà làm nũng.Đáng tiếc là cánh cửa đáng ghét kia lại cứ đống chặt lại, mặc kệ cô có kéo, có đẩy thể nào nó vẫn nằm im lìm trơ trơ ra đó. Cô tức tối, đạp mạnh vào cửa.

_ Á…ui…đau quá đi mất.

Hạnh ôm chân nhảy tưng tưng.

Quả nhiên, có đau mới có khôn. Sau cú đá ngu người, cô cũng tự biết lượng sức mình, biết thân biết phận mà an phận thủ thường, cô biết bản thân không thể thoát ra ngoài được đành chán nản áp sát tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Thực ra, cô biết, bây giờ cô chỉ cần hét lên một tiếng thôi, chắc chắn Vũ sẽ xông tới mở cửa cho cô ra ngoài. Nhưng Hạnh lại không muốn điều đó, dù gì Giao cũng là bạn thân lớn lên bên cô từ nhỏ đến lớn, tuy yêu cầu Giao đưa ra có hơi quá đáng nhưng cũng vì cậu ý lo lắng cho cô, nếu giờ cô la lên chẳng phải sẽ khiến Giao mất mặt sao. Như thế có vẻ không hay cho lắm.

Cô cố gắng nhẫn nhịn, chỉ là Hạnh có mơ cũng không ngờ tới Giao lại đưa ra điều kiện khó nhằn tới thế. Nghĩ tới việc anh phải đứng hai tiếng dưới trời nắng chang chang 39, 40 độ C, nghĩ thôi cũng đã kiến cô xót xa vô cùng. Trong lúc quýnh quáng không biết làm thế nào để Giao mở cửa, cô liền làm liều, cố gắng dùng sức kéo mạnh chiếc tủ gỗ nhỏ bên cạnh bàn làm việc. Quả không ngoài dự đoán của cô, chỉ ít phút sau cánh cửa đã được mở ra, không bỏ lỡ cơ hội, cô liền lách mình phi thật nhanh ra ngoài, nói là phi thôi chứ thật ra cô cũng chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút xíu, bởi cô biết trong bụng cô còn có một sinh linh nhỏ bé khác, nó là kết tinh tình yêu của anh và cô.

Phía cầu thang, Vũ nhìn thấy cô thì khẽ mỉm cười, nụ cười tươi tắn nhưng lại yếu ớt vô cùng. Cả người anh khẽ chao đảo, đầu cứ ong ong, rồi quay mòng mòng, Vũ gắng gượng bám tay vào thành lan can.

Hạnh ở phía trên nhìn xuống thì hốt hoảng hét.

_ Anh Vũ, anh không sao chứ.

Cô vội vàng đi xuống, bố mẹ và Giao cũng đi xuống theo.

Vũ chao đảo, toàn thân như bị rút hết sức lức, cả người mềm nhũn ra, ánh mắt đột nhiên trở lên tối sầm lại, cánh tay bấu ở lan can cũng theo đà mà buông ra, cả người anh nghiêng ngả rồi ngã ập về phía sau.

_ Anh Vũ……
_ Đồ khốn nhà anh, ai cho phép anh hành hạ bản thân ra nông nỗi này hả….Đồ khốn khiếp….Đồ đểu…..

Vũ bị đánh không những không kêu đau mà còn mỉm cười để cho cô đánh.

_ Anh còn cười được à.

Đồ khốn khiếp

_ Chỉ cần em vui, em có đánh chết anh, anh cũng cam lòng.

_ Đánh chết anh để em đi tù à, anh sống ác nó vừa thôi. Anh mà ác quá, em mang con về ở với ông bà ngoại đấy.

Cô phụng phịu quay mặt đi, điệu bộ nũng nịu, đáng yêu của cô khiến tâm trạng anh thoải mái vô cùng, cơ thể yếu ớt dường như được tiếp thêm sức mạnh, cả người khỏe khoắn vô cùng. Anh nắm lấy tay cô, thiết tha hỏi:

_ Hạnh, Về nhà với nhà nhé.

Cô trầm ngâm nhìn anh, ra vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì quan trọng lắm, Vũ sốt ruột nhìn cô, trong lòng cứ thấp tha, thấp thỏm. nhìn khuôn mặt lo lắng đến tức cười của anh, cô thản nhiên đáp.

_ Em chỉ về với bố của con em.

Vũ thoáng sững người trước câu trả lời bá đạo của cô, rồi như nghĩ ra điều gì đó, mặc kệ dây chuyền nước đang cắm trên tay, anh sung sướng giật mạnh giật truyền ra, nhảy xuống giường reo hò.

_ Vậy là em đồng ý về với anh rồi đúng không. Em tha thứ cho anh rồi đúng không.

_Em chỉ về với bố của con em thôi.

_Bố của con em đây chứ đâu. Mà kể cả không phải là anh, anh cũng đập chậu cướp hoa, cứơp em về nhà với anh. Cả đời này của em đã định sẵn là vợ của anh rồi, em đừng hòng chạy thoát.

Hạnh ngại ngùng cúi xuống tránh né ánh mắt mọi người, hai má cô đỏ ửng lên, đôi chân khẽ di di dứơi đất.

_ Vợ à, đợi anh khỏi bệnh chúng ta đưa con cùng về nhà nhé.

Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười tươi tắn, rạng rỡ 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.