Âm Mưu Em Chồng – Chương 14 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 14

Xe chạy loanh quanh cả một ngày, cuối cùng không biết thế nào mà cô lại dừng xe trước cổng của một chung cư.

Mệt mỏi, chán nản về những chuyện đã xảy ra. Cô gục đầu vào vô lăng.

Lúc này đây đầu óc cô hoàn toàn không suy nghĩ đựơc gì cả, không biết đi đâu về đâu, không biết nên tin tưởng vào ai trên đời này nữa.

Là ai đã từng nói ” Cho dù cả thế giới quay lưng lại với em, anh cũng sẽ không bao giờ phản bội em, từ bỏ em dù chỉ trong suy nghĩ”

Là ai đã từng nói ” Trên đời này, anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ. Duy chỉ có em là người mà cả đời này anh không thể từ bỏ”

Là ai đã từng nói” Em là nhà, em là bình yên nơi anh, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh”

Giả dối, tất cả chỉ là giả dối.

Lại một lần nữa lý trí mạnh mẽ chẳng thể nào lấn át con tim yếu đuối, cô gục xuống bật khóc nức nở.

Cốc…… Cốc..

Hạnh ngước mặt nhìn lên, ánh mắt cô thoáng dao động là Giao _ bạn thân cô. Không rõ là trùng hợp hay do ông trời sắp đặt, rui rủi sao cô lại đỗ xe ngay trước cổng chung cư của cô bạn thân.

Lau đi những giọt nước mắt, cô từ từ hạ cửa xe xuống.

Giao thoáng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn sự đau xót.

Nhìn cô bạn xinh đẹp, luôn vui vẻ tràn đầy sức sống thường này nay lại khóc đến thương tâm, Giao khẽ nhíu mày.

_ Mày sao thế, cãi nhau với ông Vũ à.

_ Lên nhà mày nói chuyện được không.

_ Đựơc.

Vừa vào đến phòng, Giao đã kéo ngay cô ra ghế tra hỏi.

_ Mày nói đi, có chuyện gì.

_ Mày ơi, anh Vũ anh có con với người khác rồi

_ Cái gì.. Chuyện này…. Giao há hốc miệng sửng sốt. Mãi sau mới lắp bắp nói hết câu.

_ Mày đang đùa tao à.

_ Tao cũng mong đây là đùa lắm… Hu.. Hu. Chính miệng anh ý thừa nhận. Bố mẹ hai bên cũng biết chuyện rồi. Mày ơi tao phải làm sao đây.

_ Đúng là bọn đàn ông mà. Thật không tin tưởng đựơc thằng nào cũng như nhau. Ông Vũ trông hiền lành như thế mà cũng dám mèo mỡ bên ngoài ư. Mày đứng dậy, đi, đi theo tao, tao thay mày tính sổ với anh ta.

Vừa hay lúc đó anh chồng nào lại về tới nhà, bạn vợ nào đó không cần biết đúng sai nhảy bổ ra xổ ra một tràng chữ. Nào là ” đàn ông các anh thằng nào cũng tệ bạc như nhau”, nào là “một lũ ruồi nhặng, một lũ không ra gì vợ bầu bí mà còn dám đi ngoại tình”, nào là ” vợ đẹp, con xinh mà vẫn còn chưa mãn nguyện….”, ” một lũ đàn ông tồi, lũ đàn ông thối tha, tệ bạc, lũ đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dứơi, lũ động vật ăn tạp”……

Bạn chồng nào đó không hiểu chuyện gì cứ đơ ra. Hạnh đứng bên nghe cô bạn thân mắng chồng cũng đứng ngẩn ra, mãi đến khi Giao mắng xong cô mới len lén đưa ánh mắt hối lỗi, đồng cảm nhìn về phía anh.

Dù biết bản thân có hơi tệ. Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh Thành bị vợ mắng thậm tệ trong lòng cô lại có chút vui vui. cô thầm nghĩ chắc mình có bệnh rồi, cô thật sự có bệnh mất rồi mới có thể vui trên nỗi đau của người khác như vậy.

Cô khẽ giật giật tay Giao, kéo kéo vài lần, nào ngờ ai kia không những không để ý lại còn hung hăng quay lại quát cô.

_ Kéo cái gì mà kéo. Mày có im để tao chửi nốt không, không tao chửi cả mày bây giờ. Đàn ông thằng nào chả giống nhau, chửi đại một thằng cho bõ tức đã. Tí gặp thằng khốn kia, chửi tiếp.

Anh chồng nào đó méo mặt nói.

_ Vợ à, anh nhớ hôm nay anh có làm gì sai với em đâu.

_ Không sai… Nhưng anh là đàn ông, ai bảo anh xuất hiện ở đây, giờ này, xuất hiện đúng lúc tôi đang tức làm gì.

Tâm trạng lúc này của anh Thành chỉ có thể diễn tả bằng hai từ ” cạn lời” trước lý luận vô lý, ngang ngược của vợ. Dù sao cũng không phải lần đầu vô duyên vô cớ bị vợ chút giận lên đầu, anh chỉ đành nín lặng nhận lỗi về mình. Đằng nào cũng bị mắng rồi thôi thì im lặng còn hơn cứ phải hơn thua với vợ rồi lại cãi nhau, vợ chồng xích mích,cơm không đựơc ăn, giường không đựơc nằm, đêm đến lai làm bạn với ghế sofa thì khổ. Im lặng không có nghĩ là mình sai, im lặng là để cả hai cùng thắng.

Những tưởng thế là xong ai ngờ bạn vợ vẫn còn hung hắng mắng anh vài câu nữa mới chịu thôi.
_ Không phải mày bảo tao phải quay về sao. Sao bây giờ mày lại không cho tao đi ra ngoài gặp anh Vũ.

_ Mày… Mày cứ thế bảo sao không bị con Vy nó qua mặt. Giờ mày phải giả bộ giận dỗi vào, hành ông ý một chút rồi mới được tha. Có khó khăn thì khi có đựơc, con người ta mới biết trân trọng.

_ Nhưng mà mày biết tính tao mà. Cứ đứng trước anh ý là tao toàn đem ruột gan mình ra phơi bày hết thôi. Mày bảo tao làm sao mà giả bộ được.

_ Mày cứ ngồi yên đây. Mọi chuyện cứ để tao lo.

_ Này, mày đừng có làm khó anh ý quá nhé.

_ Yên tâm, đảm bảo tao trả chồng mày về nguyên vẹn, không theo sợi tóc nào.

Giao vừa ra đến cửa thì gặp Vũ đang từ cầu thang bứơc lên.

_ Anh Vũ ạ.

_ Ừ. Giao đến chơi à. Hạnh trong phòng đúng không em.

_ dạ. Đúng rồi anh. Hạnh nó đang đợi anh trong phòng đó.

Vũ nghe thấy Hạnh đợi mình liền hăng hái đi vào. Nào ngờ anh mới bước đến cửa liền bị Giao chặn lại.

_ Ấy, anh làm gì mà vội thế.

Em bảo là Hạnh nó đợi anh thôi chứ có nói là nó muốn anh vào phòng gặp nó đâu.

Vũ mờ mịt nhìn Giao, Hạnh bảo đợi anh trong phòng, không phải là muốn anh vào gặp cô, chẳng lẽ còn có ý nào khác à.

_ Giao này, em cho anh vào đi. Anh thật sự rất nhớ Hạnh.

_ Cho anh vào cũng được. Nhưng anh phải vượt qua 2 điều kiện em đề ra.. Nếu anh thông qua, em sẽ cho anh vào. Còn không thì mời anh về cho.

_ Kìa Giao, đừng làm khó thằng Vũ nữa. Mấy ngày nay nó cũng vất vả chạy đôn, chạy đáo đi tìm con Hạnh đó, nhiều bữa đến cơm còn không kịp ăn. Bác thấy mà cũng xót thay cho nó.

_ Không đựơc đâu bác. Cháu phải chắc chắn anh ta không cố ý làm tổn thương Hạnh, cháu mới để anh ta vào. Hai bác cứ kệ cháu, Hạnh cũng đồng ý rồi. Rốt cuộc anh có đồng ý không.

_ Đựơc, anh đồng ý. Em ra thử thách nhanh đi.

_ Đầu tiên, anh gọi điện cho con hồ ly kia bảo nó bỏ thai đi.

_Kìa, Giao. Như thế không đựơc đâu. Làm vậy là thất đức đó.

_ Anh làm được không. Giao hất mặt nhìn về phía Vũ.

_ Đựơc. Không chút chần chừ, Vũ rút điện thoại ra bấm số Vy. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Vũ liền lạnh lùng nói.

_ Cô hãy bỏ đứa bé đi.

Không để Vy kịp nói gì, Vũ liền cúp máy.

_ Tốt.

_ Điều kiện thứ hai là đứng hai tiếng ngoài sân.

_ Cái gì. Như vậy không đựơc đâu. Thằng Vũ nó vẫn còn đang ốm. Giao, cháu đừng làm khó nó nữa. Hạnh ra ngoài đi con.

Trong phòng ngủ, Hạnh ngồi trên giừơng trong lòng bồn chồn, lo lắng vô cùng. Cô ghé tai sát bên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, từ lúc nghe thấy Giao nói bắt anh ra sân đứng đôi chân cô liền đứng ngồi không yên, cô chỉ muốn mở toang cánh cửa chạy thật nhanh về phía anh, ôm chặt lấy anh, nũng nịu nói ” Em tha thứ cho anh rồi”. Ấy vậy mà cánh cửa khốn khiếp kia lại chẳng chịu mở, cô đang muốn lên tiếng gào vọng ra thì lại nghe tiếng Vũ đáp.

_ Đựơc, anh đồng ý. Em nhớ giữ lời là đựơc.

Bóng dáng anh liêu xiêu, đơn độc bước từng bước nặng trĩu xuống dứơi tầng.

Khi khoảng cách giữa anh và mặt đất chỉ còn khoảng ba bậc nửa, đột nhiên “Uỳnh” một cái, mọi người đều đồng loạt ngoảnh mặt về phía phòng cô.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.