Âm Mưu Em Chồng – Chương 13 – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Âm Mưu Em Chồng - Chương 13

Trên đường cao tốc, xe lao vút qua, mặc kệ nguy hiểm khi đang xuống dốc,cô vẫn tiếp tục đạp chân ga lao về phía trước. Dường như tốc độ hiện tại vẫn chưa thỏa mãn được tâm trạng khó chịu trong người, cố điên cuồng tăng tốc, có mấy lần đều suýt chút nữa va vào xe khác hoặc gốc cây ven đường. Xe cứ vun vút lao về phía trước bỏ lại đằng sau bao tiếng chửi bởi của những người lái xe khác bay theo gió trời.

Xe đỗ trước nhà, cô vội vàng bước xuống chạy ùa vào nhà. Vừa trông thấy bóng mẹ, cô liền lao nhanh vào lòng mẹ, ôm chặt lấy mẹ mà òa khóc nức nở.

Dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với con gái nhưng bà Tám tin nhất định đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm, lớn đến nỗi một đứa bé vốn hiểu chuyện từ nhỏ như cô lại có thể bỏ về nhà mẹ đẻ trong đêm, ắt hẳn là con bé phải chịu tổn thương không hề nhỏ.

Bà ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai cô.

_ Được rồi, không sao rồi. Có chuyện gì từ từ nói. Bố mẹ vẫn luôn ở bên con mà.

_ Hức…..Hức…..Hu…HU.. Mẹ ơi………….

_ Nín đi con, mẹ thương. Bàn tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt con gái.

Ông Bình từ trong phòng ngủ cũng lò dò đi ra. Ông sửng sốt nhìn đứa con gái yêu dấu đang ôm mẹ khóc đến quên trời quên đất, nước mắt tuôn ra như suối. Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, đau khổ đó của con gái, trong lòng ông vừa cảm thấy xót xa lại vừa xen lẫn cảm giác tức giận. Ông đi về phía hai mẹ con nói lớn.

_ Hai đứa cãi nhau à.

Bố càng nói, Hạnh khóc càng to, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Cô chỉ khóc chứ tuyệt nhiên không nói một câu mặc cho bố mẹ hỏi muốn khản cả giọng. Cô biết bố mẹ lo lắng cho mình mới hỏi nhưng giờ khắc này đây, trái tim cô đau lắm, cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang xuyên qua khiến nơi đó của cô đau đến thắt lại. Cô mệt mỏi theo mẹ vào phòng, gối đầu lên gối mẹ, cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang thi nhau chảy ra nhưng vô ích, nước mắt của cô vẫn chảy ướt đẫm một vùng lớn trên chiếc quần lanh mà mẹ đang mặc.

Ngoài phòng khách, ông Bình đang lò mò tìm số con rể yêu quý để gọi vừa hay đúng lúc Vũ lại gọi đến. không để đầu dây bên kia chờ lâu, ông liền gấp gáp bắt máy.

_ Alo.

_ Bố ạ. Vợ con có bên nhà không bố.

_ Có. Nó đang khóc quá trời trong phòng kia. Rốt cuộc là anh chị xảy ra chuyện gì mà khiến nó phải bỏ về nhà trông đêm thế hả. Lúc cưới nó anh hứa với tôi ra sao hả, ấy thế mà cưới về mới hơn 4 tháng thôi mà anh đã khiến nó khóc đến thương tâm như vậy.

_ Bố….chuyện này nói ra dài lắm. Bố chăm sóc Hạnh hộ con. Con sang nhà đón cô ý ngay bây giờ.

_ Thôi, giờ cũng khá muộn rồi, con không phải sang đâu. Để mai thì sang không gia đình bên đấy lại lo, rồi còn bà nội con nữa, bà biết được lại không hay.

_ NHưng…

_Được rồi, cứ quyết vậy đi. Hôm nay con đừng sang. Để Hạnh ở đây với bố mẹ là được rồi.

Kết thúc cuộc gọi, ông Bình liền đi vào trong phòng, ông nhẹ nhàng đi lại phía giường rồi ngồi xuống bên cạnh con gái.

_ Thằng Vũ vừa gọi điện đến.

Ông Bình chưa kịp nối xong, Hạnh đã lên tiếng ngắt lời.

_ BỐ bảo anh ý đừng sang, con không muốn thấy anh ý.

Ông Bình thở dài.

_ Hạnh à, hai đứa là vợ chồng. Đã là vợ chồng thì dù là chuyện gì đi nữa cũng nên ngồi lại với nhau, cho nhau cơ hội giải thích, từ từ giải quyết mọi chuyện. Dù có cãi nhau cũng Không nên nửa đêm nửa hôm bỏ về nhà mẹ đẻ như này là không hay chút nào đâu. Rồi conf bà nội, bố mẹ chồng bên đấy nữa chứ, đi thì dễ về lại mới là khó con à.

_ Hức….Hức… Bố ơi, con không muốn về nhà đấy nữa đâu. Con muốn về nhà, con muốn ở với bố mẹ.

_ Ơ, cái con bé này….Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo thế. Lấy chồng thì phải theo chồng, ở với bố mẹ sao được. Đã là vợ chồng thì không thể tránh được những lúc cãi nhau, cơm không lành, canh chẳng ngọt, mình là phụ nữ nhịn tí giữ gìn hạnh phúc gia đình cũng không sao.

_ Thật ngại qua, hôm nay đến đây đừơng đột làm phiền gia đình. Hôm nay tôi đến là muốn thay mặt con trai nói lời xin lỗi với anh chị. Thân làm cha mẹ mà không biết dạy dỗ con để nó làm ra cái việc đáng trách này…. Haizzz. Sau là xin anh chị rộng lòng cho cháu nó có cơ hội giải thích để vợ chồng nó có cơ hội giải quyết hiểu lầm, quay về chung sống với nhau.

_ Vũ mau xin lỗi bố mẹ đi.

Xin lỗi xong, Vũ liền thành thật kể hết mọi việc, từ việc anh bị Vy dụ đến việc bị cô ta lén bỏ thuốc. Mỗi việc anh đều kể chi tiết, mach lạc rồi còn không quên mang tờ giấy xét nghiệm tại bệnh viện ra để làm bằng chứng.

Bố mẹ Hạnh nghe anh nói xong trong lòng cũng nguôi nguôi, dù sao cũng không phải là anh cố ý, cũng không thể hoàn toàn trách anh đựơc.

Vũ kể xong, quay lại nhìn cô. Hạnh vẫn không nói gì, im lặng nhìn ra xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó rồi đột ngột đứng dậy, đi thẳng vào phòng đóng sập cửa lại mặc kệ Vũ đang gọi bên ngoài.

Nghe thì cũng nghe rồi, hiểu cũng hiểu rồi nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn đau, vẫn khó chịu vô cùng. Cô biết anh không cố ý, anh cũng là người bị hại, anh cũng là nạn nhân ấy thế mà trái tim cô cứ ngang bướng chẳng chịu nghe lời, nó vẫn đau nhói mỗi khi nhìn thấy anh.

Phải làm sao đây, phải làm sao để cô có thể đối xử với anh như trước khi đây. Phải làm sao khi giữa họ luôn có một người thứ ba xen vào, cô sẽ ra sao, liệu trái tim bé nhỏ của cô có chịu đựng được cảnh anh hạnh phúc bên một gia đình nhỏ khác không.

_ Thật ngại quá, con bé còn trẻ, tính khí không tốt lắm anh thông cảm.

_ Không sao, cháu nó phản ứng thế cũng là bình thường thôi. Chắc là con bé nó vẫn đang sốc lắm.

_Haizzz. Cả ba lại nhìn nhau thở dài.

_ Hạnh, mở cửa cho anh đi em.

_ Hạnh, nói gì đi em……

Mặc kệ anh có gọi ra sao, Hạnh vẫn kiên quyết không mở cửa.

Một lúc sau.

Phía ngoài cổng, tiếng động cơ phát ra từ chiếc BMW khiến mọi người trong nhà mới giật mình nhìn ra ngoài.

Lúc này đây, Hạnh đang lái xe chậm chậm rời khỏi nhà.

_ Hạnh, con đi đâu vậy.

Cô không trả lời vẫn tiếp tục cho xe chạy.

Vũ lúc này cũng đang từ trên tầng chạy xuống, anh vội vàng leo lên khởi động xe đuổi theo.

Nhìn bóng xe dần khuất đi, cả ba lại lần nữa thở dài.

_ Con bé này, tôi thật không ngờ nó lại lén đi cầu thang ngoài trời trốn xuống đây rồi bỏ đi. Thật là đứa trẻ khiến người ta lo lắng mà.

_ Chắc cháu nó muốn yên tĩnh để suy nghĩ. Thôi thì chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ tự giải quyết đi. Chúng ta già rồi, có muốn cũng không theo kịp chúng nữa.

………………..

Một lát sau, xe Vũ từ từ lái vào sân, anh chán nản bước xuống xe.

_ sao rồi con, có đuổi kịp Hạnh không.

Vũ không đáp chỉ lắc đầu rồi thẫn thờ đi vào nhà.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.