Không đợi Cơ Động mở miệng, vị Đinh Hỏa Hệ Lưu Tuấn lão sư, rõ ràng là muốn gây sự với Hạ Thiên, đã hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi không nên vì cái loại đệ tử thiên sinh phế tài này mà lãng phí thời giờ của chúng ta. Cho dù ngươi có thể tu luyện đến Nhị cấp, Tam cấp Học đồ thì có tác dụng gì chứ? Cũng như nhau không có khả năng trở thành một gã Âm Dương Ma Sư chân chính. Hạ Thiên lão sư, ngươi sao lại không biết ước thúc đệ tử của mình như thế? Không ngờ hắn dám cả gan ngắt ngang lời nói của Viện trưởng.
Từ ba năm trước đây, Cơ Động cũng đã nhìn rất không vừa mắt lão gia hỏa này rồi, chỉ là tại lúc đó, hắn quả thật bởi vì nguyên nhân Cực hạn Song hỏa làm thành Nhất cấp Học đồ, nên không thể nói được lời nào. Nhưng hiện tại, hắn cũng đã không phải là Cơ Động của ba năm trước. Hạ Thiên lúc này đã biến sắc, chưa kịp nói lời nào, Cơ Động đã trầm giọng nói:
– Đúng vậy, ta chỉ là một dự thính sinh, nhưng một khi ta còn chưa có rời khỏi học viện, ta vẫn còn là một thành viên của học viện. Ngươi thân là lão sư, lại sỉ nhục ta là phế tài, đây là tấm gương tốt, cách đối nhân xử thế của một lão sư hay sao?
Lưu Tuấn bị Cơ Động cãi lại, nhất thời giận dữ vỗ bàn đứng dậy:
– Ngươi chỉ là một dự thính sinh, dám nói chuyện như vậy với ta hay sao?
Cơ Động hừ lạnh một tiếng:
– Chủ nhiệm của ta là Hạ Thiên lão sư, không phải là ngươi, ngươi có tư cách gì mà răn dạy ta? Ngươi cũng xứng đáng là một lão sư hay sao? Không biết lúc ngươi mười bốn tuổi, ma lực đã đạt đến cấp bậc như thế nào rồi? Bây giờ ta sẽ dùng sự thật để nói cho ngươi, ai mới là phế tài.
Đám đệ tử bên dưới đều đã giật mình choáng váng, một đệ tử mà dám trước mặt các đệ tử cùng với các lão sư khác, ngang nhiên cãi lại một vị lão sư. Cách nói của Cơ Động tuy rằng không ít người nghe qua cũng cảm thấy rất chí lý, nhưng mà ngôn ngữ của hắn sử dụng thật sự là rợn cả người. Cho dù là hai huynh đệ Chúc Thiên, Chúc Quy năm đó cường hãn như thế, cũng chưa bao giờ dám kiêu ngạo đến mức này cả.
Chẳng qua, ngay khi mọi người còn đang khiếp sợ, quang mang chói mắt đã từ trên người Cơ Động bộc phát ra.
Hồng quang chói mắt, tựa như liệt diễm đang bay lên không trung, trong khoảnh khắc đã bao phủ thân thể Cơ Động. Quang mang màu vàng kim nhàn nhạt, khoảnh khắc ngưng tụ lại trên đỉnh đầu Cơ Động. Ngay khi một cái Bạch Sắc Dương Miện cùng với một khỏa Miện Tinh trọn vẹn xuất hiện rõ rằng trên đỉnh đầu Cơ Động, toàn lễ đường đã lặng ngắt như tờ.
Miện Tinh phát hồng quang, còn có trên cái Miện Phong trung ương còn có một cái dấu ấn hỏa diễm, giống như là tát một cái thật mạnh lên mặt Lưu Tuấn vậy.
– Điều này, không có khả năng…
Phản ứng đầu tiên của Lưu Tuấn chính là kinh hô thành tiếng.
Cơ Động cười lạnh lùng, giờ khắc này, ánh mắt hắn chợt trở nên vô cùng cao ngạo, phảng phất như là trở lại thành Tửu Thần của kiếp trước vậy. Thân thể không nhúc nhích, quang mang màu đỏ kia trong khoảnh khắc biến mất, Hồng quang Bính Hỏa bạo liệt trong khoảnh khắc chuyển hóa thành Lam sắc Đinh Hỏa ôn nhu. Cái Bạch Sắc Dương Miện trên đầu hắn cũng đồng thời biến thành Hắc Sắc Âm Miện. Ngọn lửa màu lam trên Miện Phong Âm Miện phát ra, khí chất cường bạo cương mãnh trong khoảnh khắc biến đổi, Lưu Tuấn chỉ cảm thấy ánh mắt Cơ Động băng lãnh như độc xà, đang nhìn chăm chú về phía hắn.
Lúc Bính Hỏa Dương Miện phóng thích trên đỉnh đầu của Cơ Động, toàn bộ lễ đường đã lặng ngắt như tờ, nhưng khi hắn chuyển thành Đinh Hỏa Âm Miện, toàn bộ lễ đường cũng ồ lên một trận. Viện trưởng Dương Bỉnh Thiên đang ngồi ngay ngắn trên hàng ghế chủ tịch với các vị lão sư khác, đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt tràn ngập quang mang bất khả tư nghị nhìn về phía Cơ Động.
Âm Dương Cân Bằng Song Hỏa Hệ ngưng tụ thành Âm Dương Miện, cho dù là đạt đến cảnh giới Ngũ Quan như Dương Bỉnh Thiên cũng chưa từng gặp qua. Hắn cũng không hề nghĩ tới, Cơ Động không ngờ thực sự có thể luyện thành.
Cơ Động phảng phất như không có chứng kiến thần sắc kinh ngạc của các lão sư trước mặt. Hai tay chậm rãi tạo thành hình chữ thập trước ngực. Nhất thời, Ma lực chung quanh thân thể hắn lại xuất hiện biến hóa. Phải đỏ, trái lam. Quang mang hai màu lấy thân thể của hắn làm trung tâm, phân biệt rõ ràng từ hai bên sườn nở rộ ra. Cái Âm Dương Miện trên đỉnh đầu cũng tùy thời biến thành phải màu trắng, trái màu đen, hỏa diễm trên Miện Tinh và Miện Phong bùng cháy, hai màu đỏ, lam giao nhau lóng lánh.
Hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực hắn mở rộng ra. Hai luồng hỏa diễm hai màu khác nhau chợt bùng lên từ trên lòng bàn tay của hắn. Khi hai màu đỏ và lam đồng thời nở rộ lên trên tay hắn, chỉ có thể dùng đến hai chữ kinh diễm mà hình dung. Cùng với cái Âm Dương Miện hai màu trắng, đen kia nữa. Thời khắc này đây, sự cao ngạo của Cơ Động nhìn qua đã không hề chướng mắt nữa. Bản thân hắn là thuộc tính Âm Dương Cân Bằng, lại có thể tu luyện đến trình độ như thế, hắn có tư cách mà kiêu ngạo.
Lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tuấn một cái, Cơ Động cũng không có hướng về phía hắn mà khiêu khích nữa. Lưu Tuấn có cảm giác như là, Cơ Động căn bản là khinh thường hắn đến mức không thèm khiêu khích. Sắc mặt Lưu Tuấn nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Rốt cuộc cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đó nữa. Hắn oán độc nhìn về phía Cơ Động một cái, bước nhanh rời khỏi hàng ghế chủ tịch, rời khỏi lễ đường.
Thu liễm lại Hỏa diễm, sự cao ngạo trong mắt Cơ Động cũng tùy thời biến mất. Quay sang phía Hạ Thiên lão sư, cung kính nói:
– Lão sư, Cơ Động cũng không làm ngài thất vọng, hiện tại ta đã có thể trở lại là một thành viên chính thức của Ly Hỏa Học Viện hay không?
Nhìn Cơ Động như thế, trong mắt Hạ Thiên lóe lên cảm xúc khôn tả. Câu nói kia của Cơ Động, không làm ngài thất vọng làm cho trong lòng hắn tràn ngập sự hổ thẹn. Đối với các lão sư khác mà nói, Cơ Động cung kính với hắn như vậy, có ý nghĩa là các thành tích mà hắn đạt được hôm nay, đều là do một tay Hạ Thiên đào tạo thành. Nhưng trên thực tế, Hạ Thiên đã sớm bỏ mặc đứa dự thính sinh có thuộc tính Âm Dương Cân Bằng này rồi.
– Toàn bộ thành tích của ngày hôm nay, đều là kết quả sự cố gắng của ngươi. Dự thính sinh năm tư Cơ Động, thành tích khảo hạch cuối khóa. Thập Nhị cấp Bính Đinh Song Hỏa Hệ Học sĩ, thành tích xuất sắc. Dương viện trưởng, xin ngài chấp thuận cho hắn trở lại thành đệ tử chính thức của học viện.
Dương Bỉnh Thiên lúc này mới thoáng khôi phục lại tinh thần, gật gật đầu nói:
– Âm Dương Song Thuộc Tính Âm Dương Miện, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Với thuộc tính Âm Dương Cân Bằng, đạt được thành tích như vậy, có thể thấy được học viên Cơ Động trong bốn năm qua đã cố gắng tu luyện đến mức nào. Ta chấp thuận cho Cơ Động trở lại thành đệ tử chính thức của Ly Hỏa Học Viện, bởi vì đã đạt đến thành tích có thể tốt nghiệp, cũng trở thành một trong các đệ tử được học viện cử đi học tại Cao Cấp Học Viện. Tốt lắm, khảo hạch năm thứ tư đến đây chấm dứt.
Dương Bỉnh Thiên vừa mới tuyên bố khảo hạch chấm dứt, Tất Tô cùng với Tạp Nhĩ cũng đã không kiềm chế được tâm tình kích động, mạnh mẽ vọt tới, ôm cổ Cơ Động.
– Lão Đại, ngươi gạt chúng ta đến khổ a! Nguyên lai trong ba huynh đệ chúng ta, kẻ lợi hai nhất chính là ngươi. Mười hai cấp, không ngờ ngươi cũng không hề nói cho chúng ta biết a.
Cơ Động cười khổ nói:
– Không phải ta không muốn nói cho các ngươi biết. Chỉ là bình thường các ngươi đều sợ đả kích ta, khi gặp nhau cũng cố tránh né đề tài tu luyện, ta vốn không có cơ hội nói cho các ngươi biết a! Là ta không đúng, là ta không đúng, ta chấp nhận chịu phạt.
Tạp Nhĩ cùng với Tất Tô liếc nhìn nhau, nở nụ cười không chút hảo ý:
– Lão Đại, vậy trưa hôm nay ngươi phải là Điều Tửu Sư riêng của chúng ta a.
Giữa trưa, khi sau khi hoàn thành khảo hạch cuối kỳ, ba huynh đệ tập trung trong phòng của Cơ Động, chỉ có ba người bọn họ cùng nhau ăn mừng. Từng chén từng chén Kê Vỹ Tửu không ngừng đổ vào bụng. Ngay cả ngươi luôn tôn trọng việc uống rượu như Cơ Động cũng tại thời điểm này hoàn toàn bị không khí hưng phấn cuống hút. Suốt bốn năm cố gắng, rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt trời. Sự cô tịch buồn khổ suốt bốn năm phảng phất như tại thời khắc này hoàn toàn bộc phát ra hết vậy. Ba người uống đến say mèm, không để ý đến tư thế, ngã vật ra ngủ mê man trong phòng của Cơ Động. xem tại TruyenFull.net
Trời chiều, Cơ Động là người đầu tiên tỉnh rượu lại. Có lẽ là bốn năm qua đã luyện thành một thói quen không thể thay đổi, thời khắc hắn tỉnh lại, chính là thời điểm chạng vạng, lúc Thiên Địa Âm Dương giao hội.
Nâng hai tên hảo huynh đệ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất đặt lên trên giường, Cơ Động khoanh chân ngồi xuống đất. Tuy rằng hắn đã ngưng tụ thành Âm Dương Miện, nhưng hắn cũng tuyệt đối không lãng phí thời gian tu luyện. Đây cũng là lần tu luyện đầu tiên từ sau khi hắn đột phá Thập Cấp Học Đồ, trở thành Song Hệ Học Sĩ.