Âm Dương Miện – Chương 159: Thánh Đồ Thần Trang(thượng) – Botruyen

Âm Dương Miện - Chương 159: Thánh Đồ Thần Trang(thượng)

Cơ Động nghe xong Diêu Khiêm Thư nói, trong lòng đã có nhận thức cơ bản về sự tồn tại của Thiên Can Thánh Đồ:

– Vừa rồi Thiên Cơ có nói, chúng ta còn thời gian bảy năm nữa. Thánh Tà Thông Đạo cứ năm năm mới mở ra một lần, cũng là lần Thánh Tà Thông Đạo tiếp theo nữa mở ra mới có thể xuất hiện nguy cơ.

Diêu Khiêm Thư gật gật đầu:

– Đúng là như vậy, trước khi gặp ngươi, những Thiên Can Thánh Đồ đời này đã xuất hiện tụ họp lại thương lượng với nhau, đưa ra thống nhất, lần Thánh Tà Thông Đạo tiếp theo mở ra, chúng ta sẽ đi đến Thánh Tà Chiến Trường, tra xét xem đến tột cùng là vấn đề có thể xuất hiện ở đâu.

Cơ Động nói:

– Vị Thiên Cơ rốt cuộc là người như thế nào? Hắn cùng với Thiên Can Thánh Đồ có quan hệ như thế nào?

Trong mắt Diêu Khiêm Thư toát ra vẻ tôn kính:

– Thiên Cơ cũng không giống như Thiên Can Thánh Đồ chúng ta, chúng ta là đúng thời cơ mà sinh ra, mà Thiên Cơ chính là đời đời truyền thừa. Tính đến nay, bọn họ đã truyền thừa hơn một trăm đời rồi. Những lúc Thánh Đồ không xuất hiện, bọn họ chỉ là những vị tiên tri thông thường mà thôi. Đến khi Thánh Đồ chúng ta xuất hiện, bọn họ sẽ là người chỉ dẫn cho chúng ta. Các đời Thiên Cơ đều có toàn bộ tư liệu và lịch sử về Thiên Can Thánh Đồ chúng ta. Bọn họ là những người đáng tôn kính nhất. Có lẽ mọi người chỉ biết đến sự tồn tại của Thiên Can Thánh Đồ chúng ta, nhưng có mấy ai biết đến sau lưng các Thánh Đồ, còn có Thiên Cơ lặng lẽ hi sinh cơ chứ? Không ngờ rằng tên tiểu tử mà ngươi giúp đỡ lại chính là Thiên Cơ đời tiếp theo. Thiên Cơ sẽ cấp cho chúng ta phương hướng hành động. Nếu như nói Thánh Vương là trung tâm và Thủ lĩnh của Thiên Can Thánh Đồ, thì Thiên Cơ chính là vị quân sư cũng như linh hồn của các Thiên Can Thánh Đồ vậy.

Cơ Động nói:

– Ta vốn chuẩn bị đi một chuyến sang Đông Thổ Đế Quốc du lãm. Hiện tại các ngươi đã nói ta là một thành viên trong Thiên Can Thánh Đồ, vậy ta sẽ đi theo ngươi một chuyến vậy. Đối với Thánh Tà Chiến Trường, ta cũng cảm thấy có chút hứng thú. Nếu không phải đã rời khỏi Âm Dương Học Đường, chỉ sợ trong đám đệ tử Thiên Can Học Viện tiến vào Thánh Tà Chiến Trường lần kế tiếp cũng có mặt ta.

Diêu Khiêm Thư rõ ràng nhẹ nhàng thở ra:

– Đúng là thuyết phục được ngươi cũng không phải là chuyện dễ dàng a. Mọi người đều nói Hỏa Hệ rất cố chấp, lần này ta chân chính hiểu được rồi.

Cơ Động nói:

– Mỗi người đều có lý tưởng sống của mình, chẳng qua là lý tưởng sống bất đồng mà thôi. Ăn một chút đi, không nên lãng phí.

Nói xong chuyện chính, hai người mới bắt đầu ăn cơm. Thức ăn tuy rằng hơi lạnh một chút, thế nhưng cũng khá ngon miệng. Khiến cho Cơ Động không ngờ tới chính là, Diêu Khiêm Thư ăn uống giống như là càn quét vậy, hắn chỉ mới ăn có mấy miếng, thức ăn cũng đã không còn miếng nào nữa.

– Tiểu nhị, tính tiền.

Diêu Khiêm Thư sau khi triệt tiêu đi ma lực Cực Hạn Giáp Mộc của mình, quay ra ngoài gọi lớn một tiếng.

Đến khi gã phục vụ đi vào phòng, Diêu Khiêm Thư lại chỉ chỉ về phía Cơ Động:

– Này, đòi tiền hắn á.

Cơ Động nhướng mày:

– Vì sao lại là ta?

Vẻ mặt Diêu Khiêm Thư rất không cam lòng nói:

– Vừa rồi ngươi đột nhiên bỏ đi, chính là ta tính tiền. Lần này đến phiên ngươi. Ai da, thật là đau xót, lãng phí quá. Nếu không phải ngươi chạy quá nhanh, gói lại đem về cũng được mà.

Nhìn vẻ mặt hết sức đau đớn của hắn, Cơ Động vừa trả tiền cơm vừa nói:

– Khó trách Vân Thiên Cơ nói ngươi là người động thủ dưới quan tài, người chết cũng đòi tiền. Quả nhiên là keo kiệt đến cực điểm.

Diêu Khiêm Thư đảo cặp mắt trắng dã nói:

– Ta đây tiết kiệm một chút không được sao?

Cơ Động chẳng muốn cùng hắn tranh luận việc cỏn con đó, đứng lên bước ra ngoài, hai người một trước một sau ra khỏi quán cơm.

Dáng người Diêu Khiêm Thư cao hơn Cơ Động một chút, dù sao hắn cũng là thanh niên đã hoàn toàn trưởng thành. Khẽ cúi đầu, thấp giọng nói bên tai Cơ Động:

– Chúng ta cũng không cần vội đi Đông Mộc Đế Quốc, dù sao cũng còn đến hơn một năm thời gian nữa mà. Ta có nơi này rất thú vị, hay là chúng ta cùng đi đi. Nơi này rất đáng để thám hiểm. Vốn là ta định đi một mình, nhưng có thêm ngươi thì càng tốt. Chúng ta Mộc Hỏa phối hợp, tuyệt đối không có chuyện gì bất trắc xảy ra.

– Không có hứng thú, không đi.

Cơ Động ngay cả hỏi cũng không hỏi Diêu Khiêm Thư là muốn đi đâu, đã lập tức từ chối. Đã từng sống ba mươi năm ở kiếp trước, kinh nghiệm xã hội của hắn phong phú đến mức nào. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lóe ra quang mang kim tiền của Diêu Khiêm Thư, hắn cũng biết ngay là không phải chuyện tốt.

– Ặc…, Cơ Động, nói thế nào thì chúng ta cũng tính là bạn bè. Đi đến nơi đó đối với ngươi mà nói cũng rất có lợi đó! Đi thám hiểm, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú hay sao? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi cũng không có lòng hiếu kỳ hay sao?

Cơ Động nhìn gương mặt mang theo vài phần biểu tình vô lại của Diêu Khiêm Thư, mở to hai mắt:

– Không có hứng thú, Thiên Cơ đã nói rõ, là ngươi đi theo ta, chứ không phải là ta đi theo ngươi. Điều này chắc ngươi không quên hả.

Diêu Khiêm Thư thở dài một tiếng:

– Thật sự là chịu thua ngươi. Hay là như vầy đi, cứ coi như là ta thuê ngươi đi. Ngươi đi giúp ta một chuyến, được không? Ta trả tiền thuê cao giá cho.

Trên mặt Cơ Động toát ra một tia mỉm cười, không biết vì cái gì, nhìn thấy cảnh gã được xưng là thần y đòi tiền người chết, tặng người có duyên tên gia hỏa này bị chơi xỏ, trong lòng hắn thật sự là vô cùng sảng khoái.

– Ngươi trả bao nhiêu tiền?

Diêu Khiêm Thư ra vẻ đau khổ, dò hỏi:

– Một trăm kim tệ, thế nào?

Cơ Động nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị:

– Hóa ra Thiên Can Thánh Đồ lại không đáng giá đến như vậy.

– Ặc…, ta sợ ngươi luôn. Ngươi thật sự là chỉ mới có mười lăm tuổi thôi sao? Làm sao mà khó lay chuyển đến như vậy? Được rồi. Ta dùng mấy thứ này để trao đổi với ngươi vậy. truyện được lấy tại TruyenFull.net

Vừa nói, Diêu Khiêm Thư không biết từ đâu móc ra một cái bình sứ đưa cho Cơ Động.

Cơ Động đón lấy bình sứ, mở ra, phát hiện bên trong tựa hồ như có mấy viên dược hoàn màu đỏ:

– Đây là cái gì?

Diêu Khiêm Thư đắc ý nói:

– Ma lực hồi phục dược hoàn. Toàn bộ đại lục chỉ có mình ta biết công thức, cũng chỉ có mình ta mới có thể luyện chế ra. Giá trị ngàn vàng. Ngươi chỉ cần chịu đi theo ta một chuyến, ta lập tức đưa cho ngươi mười khỏa.

– Công hiệu?

Cơ Động hỏi đơn giản một câu.

Diêu Khiêm Thư nói:

– Bình thuốc mà ngươi cầm trong tay, chính là Tam Giai ma lực hồi phục dược hoàn. Những ma sư bình thường chỉ cần ăn vào một viên, ma lực sẽ nhanh chóng hồi phục lại. Có thể giúp cho ma lực của ma sư Bính Hỏa Hệ ba quan lập tức khôi phục toàn vẹn.

Cơ Động nói:

– Nhưng vậy công hiệu cũng chỉ giống như một khỏa Tam Giai Bính Hỏa Tinh Hạch thôi sao. Thứ này của ngươi cũng chẳng có đáng giá gì.

Diêu Khiêm Thư cả giận nói:

– Nhìn ngươi là biết ngươi là một tên gia hỏa không có kiến thức rồi. Dùng tinh hạch để trực tiếp hấp thu ma lực, chính là phương thức lãng phí nhất. Một khỏa Tam giai Bính Hỏa Tinh Hạch, ta có thể làm ra năm khỏa dược hoàn như vậy. Hơn nữa, cái này chẳng qua chỉ là một loại ma lực dược hoàn bình thường nhất của ta mà thôi…

Hắn vừa nói đến đây, liền nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Cơ Động đang nhìn mình, lúc này mới biết được là mình đã nói lỡ lời.

– Giá trị ngàn vàng? Ta còn nhớ rất rõ, một khỏa Tam Giai Hỏa Hệ Tinh Hạch giá trị cũng chỉ khoảng hai trăm kim tệ là cùng. Một khỏa Tinh Hạch có thể làm ra năm khỏa dược hoàn như vậy, ngươi còn dám nói với ta là nó giá trị ngàn vàng sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.