Âm Dương Miện – Chương 108: Tiến vào Địa Linh Sơn – Botruyen

Âm Dương Miện - Chương 108: Tiến vào Địa Linh Sơn

– Sặc—

Nghe Cơ Động và Lam Bảo Nhi đối thoại với nhau, Phất Thụy rốt cuộc cũng nhịn không nổi, ôm bụng cười ha hả.

Lam Bảo Nhi trừng mắt liếc nhìn Cơ Động một cái, sau đó quay sang nói với Phất Thụy:

– Phất Thụy sư huynh, chúng ta chẳng phải là sẽ đi đến Địa Linh Thành hay sao?

Phất Thụy miễn cưỡng ức chế cơn cười của mình:

– Đúng đúng, đi Địa Linh Thành. Chúng ta đi thôi.

Lam Bảo Nhi quay đầu hướng về phía Địa Linh Thành chạy trước. Nàng vừa mới quay đầu lại, thần sắc trên mặt nàng cũng đã xảy ra biến hóa, đỏ bừng như máu. Lúc trước nếu không phải nhờ vào Quý Thủy ma lực mạnh mẽ của bản thân để áp chế khí huyết, chỉ sợ hiện tại đã xấu mặt rồi.

Ở phương diện chuyện nam nữ, con gái hiểu biết sớm hơn so với con trai một chút. Nàng đã là một cô nương mười lăm tuổi, như thế nào lại không biết thứ mà Cơ Động nói “Vũ khí ma lực” kia là cái gì chứ? Chỉ vì muốn tránh cho hai bên xấu hổ, nàng chỉ có thể làm như tin những gì Cơ Động nói mà thôi. Nhưng mà ai ngờ, sau khi tránh được xấu hổ, nàng cố tình trêu chọc Cơ Động một câu, thế nhưng lại nhận được câu trả lời nghiêm túc như vậy. Chuyện này ngược lại càng làm cho sự ngượng ngùng trong lòng nàng không kiềm chế nổi nữa, ngay cả ma lực bản thân cũng có chút không ổn định nổi.

Với thực lực của Cơ Động tự nhiên không cảm nhận được sự biến hóa của ma lực Lam Bảo Nhi. Thế nhưng Phất Thụy làm sao lại không cảm nhận được? Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối không nói toạt móng heo ra.

Khều khều Cơ Động, Phất Thụy hạ giọng nói:

– Tiểu sư đệ, rất sung sướng phải không?

Cơ Động có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

– Sư huynh, sau này đừng làm như vậy nữa. Chuyện này mà sung sướng cái gì, nói là chịu khổ cũng không sai đâu.

Phất Thụy giật mình nói:

– Cũng đúng, thấy được mà không ăn được, càng khó chịu hơn.

Cơ Động không khỏi không nói nên lời, hắn tuy rằng biết là Phất Thụy đã hiểu nhầm ý của mình, nhưng hắn cũng chẳng muốn giải thích. Phất Thụy ra dấu với Tử Lôi Diệu Thiên Long một chút, cự long lại bay lên trời, trong chớp mắt đã biến mất trong đám mây. Ba người cùng nhau bước vào Địa Linh Thành.

Vào đến trong thành, Phất Thụy đi tìm một lữ điếm nhỏ để nghĩ ngơi, bảo Cơ Động và Lam Bảo Nhi tự mình đi mua đồ ăn thức uống. Kỳ sơ khảo của bọn họ phải trải qua hơn một tháng thời gian, tự nhiên là cần phải chuẩn bị dư dả một tí.

Không biết có phải bởi vì chuyện xấu hổ lúc nãy hay là bởi vì nam nữ cần mua những loại thức ăn bất đồng hay không, mà Cơ Động và Lam Bảo Nhi cũng không có đi chung với nhau, mỗi người tự mình chia ra đi mua sắm. Chỉ đơn giản hẹn nhau khi xong thì đến chỗ Phất Thụy tập hợp.

Đối với những chuyện phát sinh khi nãy, Cơ Động cũng không có quá để ý, dù sao tâm lý thực tế của hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi, cũng không phải là chưa từng gặp qua những nữ nhân nhỏ tuổi. Hơn nữa trong nội tâm của hắn cũng sớm bị hình bóng Liệt Diễm lấp đầy, cho nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Khi mua thực phẩm, hắn chủ yếu mua mười túi da lớn, dùng để chứa nước. Nước chính là căn nguyên của sinh mệnh, tự nhiên là thứ không thể thiếu được. Sau đó mua thêm một số loại bánh khô và thịt khô dễ bảo quản một chút. Đối với chuyện ăn uống, Cơ Động cũng không có đòi hỏi cao lắm. Cuối cùng là mua thêm một cái lều cắm trại, lúc đầu hắn định mua một cái lều đơn là được rồi, nhưng sau đó nghĩ lại một chút, rồi lấy một cái lều đôi. Mua thêm một ít vật dụng hằng ngày nữa, là hoàn thành việc mua sắm. Hắn đem toàn bộ vật dụng mình mua thu hết vào trong thủ trạc của mình. Hiện tại hắn càng cảm thấy cái thủ trạc này có tác dụng đến mức nào, thật sự là quá tiện nghi. Sau khi hoàn thành hết tất cả, hắn lại một lần nữa lấy cặp Nhật Nguyệt Quang Huy đeo vào tay. Có được thứ này, mặc dù hắn không thể lúc nào cũng tu luyện được, thế nhưng có thể duy trì việc gia tăng ma lực thường xuyên. Hơn nữa, sau khi tiến vào trong Địa Linh Sơn, cũng có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên một chút. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lúc Cơ Động trở lại lữ điếm, Lam Bảo Nhi cũng còn chưa có trở lại. Phất Thụy lúc này đang thong thả uống một ly rượu nhỏ:

– Tiểu sư đệ, có muốn uống một ly không?

Cơ Động lắc lắc đầu:

– Sư huynh, làm một gã Điều Tửu Sư vĩ đại, nhất định sẽ cần phải bình phẩm rượu. Nếu không, sẽ không thể nào biết được năng lực pha chế rượu của mình đã đạt đến trình độ nào rồi. Mà Bình Tửu Sư xuất sắc tuyệt đối không thể dễ dàng uống rượu, nhất thiết phải bảo trì sự mẫn tuệ của đầu lưỡi mình. Cho nên, trừ phi là thật cần thiết, ta cũng rất ít khi uống rượu. Mà những loại rượu có thể khiến ta bình phẩm đã ít lại càng ít.

Phất Thụy ha hả cười:

– Tiểu sư đệ, ngươi nói có lý. Khó trách về mặt pha chế rượu ta không bằng ngươi. Bất quá, bản thân việc uống rượu cũng là một loại lạc thú. Cách nhìn của hai chúng ta không giống nhau, một ngày ta không được uống rượu sẽ chịu không nổi. Ngươi xem uống rượu là một loại nghệ thuật, còn ta thì xem uống rượu là một bạn bè. Phương diện pha chế rượu và bình phẩm rượu, ta chỉ sợ rất khó vượt qua được ngươi. Nhưng mà ta lại có thể hưởng thụ lạc thú nhiều hơn ngươi rất nhiều. Cũng có thể nói, những lạc thú mà chúng ta hưởng thụ cũng không giống nhau thì phải.

Cơ Động mỉm cười, ngồi xuống đối diện với Phất Thụy:

– Sư huynh nói rất đúng, những lạc thú mà chúng ta hưởng thụ cũng không giống nhau. Bất quá, với ta mà nói, hiện tại lạc thú lớn nhất chính là sự gia tăng về tu luyện. Sư huynh chính là mục tiêu hiện tại của ta.

Mãi cho đến hôm nay, Cơ Động mới thực sự biết được Phất Thụy cường đại đến mức nào. Bản thân thực lực đã đến sáu mươi chín cấp cũng không tính làm gì, còn có được một đầu bát giai Tử Lôi Diệu Thiên Long làm tọa kỵ. Đối với hắn mà nói, đây chính là thực lực tuyệt đối còn rất lâu mới có thể đạt được. Ngoại trừ việc hâm mộ ra, đó cũng chính là sự kích thích mạnh mẽ nữa. Mục tiêu hiện tại của Cơ Động, chính là lúc hai mươi chín tuổi, có thể đạt đến thực lực ngang bằng, hay thậm chí là vượt qua thực lực hiện tại của Phất Thụy.

Phất Thụy nói:

– Tiểu sư đệ, ngươi tuyệt đối là một người chịu được gian khổ. Hơn nữa, cũng có khả năng thừa nhận cô đơn nữa. Nếu không, cho dù là thiên phú cao đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng ngắn ngủi trong thời gian hai tháng đem tu vi từ mười bốn cấp tăng lên đến hai quan được. Lần sơ khảo này đối với ngươi mà nói, chính là một lần khảo nghiệm hơn nữa còn là một lần tích lũy kinh nghiệm nữa. Chỉ khi nào thật sự đối mặt với địch nhân, tiềm lực của con người mới có thể được hoàn toàn kích phát ra hết. Nhất định phải cố gắng đó. Còn nữa, ngươi cũng không được quên sứ mạng của ngươi và Bảo Nhi. Cần phải tận hết khả năng để thí nghiệm Tam Hệ Ma Kỹ Tổ Hợp của các ngươi, nhớ thật kỹ những cảm nhận khi thi triển. Lúc trở lại Học Viện, các vị đổng sự đại nhân nhất định sẽ đích thân hỏi các ngươi. Lần này lúc các ngươi liệp sát ma thú, thu hoạch được các loại Ma thú Tinh Hạch, toàn bộ đều thuộc về các ngươi cả. Ngoại trừ những loại Tinh hạch cùng thuộc tính với bản thân, các loại Tinh hạch hệ khác khi trở lại Học Viện đều có thể đem bán lấy tiền. Các Âm Dương Ma Sư chúng ta khi tu luyện đều rất cần nguồn tài chính phía sau hỗ trợ. Hiện tại bắt đầu tích cóp một chút cũng được rồi.

Cơ Động có chút nghi hoặc hỏi:

– Sư huynh, ma sư tu luyện mà cũng cần tiền sao?

Phất Thụy ha hả cười:

– Đương nhiên là cần. Bất luận là để mua ma kỹ hay là các trang bị ma lực, đều phải cần một số tiền rất lớn. Ngươi cũng đã thấy cái yên rồng trên lưng của Lôi Đình rồi. Chỉ một cái yên rồng như vật thôi, nội việc chuẩn bị nguyên vật liệu cũng đã lấy mất của ta hơn ba mươi vạn kim tệ rồi. Cái này còn là nhờ tài nghệ của sư thúc lão nhân gia siêu quần, đã tiết kiệm tối đa lượng nguyên vật liệu chế tạo rồi. Nếu không, cho dù là tốn trên trăm vạn kim tệ, cũng chưa chắc có thể đạt được một bộ vũ khí ma lực thượng phẩm như vậy đâu. Yên rồng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Ta và Lôi Đình đã ký kết hiệp ước hơn ba năm nay, cũng không lúc nào không nghĩ đến chuyện kiếm tiền, kiếm thật nhiều để mua thêm một số nguyên liệu cao cấp, chế tạo thành các loại trang bị khác. Đến bây giờ chẳng qua chỉ mới hoàn thành được phân nửa mà thôi. Cái này còn may nhờ ta đạt được ban thưởng cho tước vị bá tước của Nam Hỏa Đế Quốc chúng ta, mới có thêm được một phần viện trợ nhất định của Đế Quốc mới được như vậy. Ma sư cấp bậc càng cao, lại càng là kẻ đốt tiền nhiều nhất a! Hơn nữa còn không có giới hạn cuối cùng. Ví dụ như đôi bao tay mà ngươi đang mang, nếu đem đến phòng bán đấu giá của Âm Dương Ma Sư Công Hội, bất cứ chiếc nào cũng có thể bán được hơn ba mươi vạn kim tệ nữa. Hoặc cũng có thể không cần phải bán. Cho nên, trong các ma sư đã đột phá được cấp bậc sáu quan, có lưu truyền một câu nói như sau, có được tọa kỵ thì rất dễ, trang bị cho tọa kỵ lại khó hơn nhiều. Không biết có bao nhiêu Âm Dương Ma Sư đã phá sản vì chuyện đó rồi.

Cơ Động cười ha hả, nói:

– Hiện tại lo lắng mấy vấn đề này hãy còn sớm. Bất quá, sư huynh yên tâm, trong Địa Linh Sơn ta nhất định sẽ cố gắng.

Phất Thụy nghiêm mặt, nói:

– Cố gắng là cố gắng, nhưng tiểu sư đệ cũng phải nhớ kỹ, không được vào quá sâu bên trong. Một số ma thú trong khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn ngay cả ta cũng không đối phó nổi. Ngàn vạn lần cũng không nên trêu chọc đến chúng nó. Ta đề nghị ngươi và Lam Bảo Nhi ở mấy vòng ngoài liệp sát một ít ma thú cấp thấp để gia tăng kinh nghiệm trước đi. Sau đó mới từ từ xâm nhập vào sâu bên trong. Đến khu vực của mấy loại ma thú tứ giai, cũng không nên đi sâu vào nữa. Nói cho cùng, các loại ma thú thông thường cũng không dễ dàng chạy ra khỏi phạm vi sinh hoạt của mình.

Hai người đợi thêm khoảng mười phút nữa, Lam Bảo Nhi rốt cuộc cũng trở lại. Hóa ra nàng cũng có một loại vũ khí lưu trữ vật phẩm nào đó, cũng không thấy nàng mang theo bất cứ đồ vật gì.

Nhìn thấy Cơ Động, Lam Bảo Nhi cũng không nhịn được, gương mặt nhất thời ửng đỏ lên:

– Phất Thụy sư huynh, Cơ Động, đã để các ngươi đợi lâu rồi.

Phất Thụy nói:

– Không có việc gì, chờ đợi con gái là chuyện hết sức bình thường. Chúng ta đi thôi, hôm nay các ngươi đi vào Địa Linh Sơn luôn đi. Bắt đầu sớm một chút, cũng có thể chấm dứt sớm một chút.

Trên đường rời khỏi Địa Linh Thành, Cơ Động rõ ràng nhìn thấy không ít người ăn mặc như Âm Dương Ma Sư cũng đi cùng hướng với bọn họ. Mục tiêu tựa hồ cũng là Địa Linh Sơn. Số lượng cũng tương đối không ít.

Phất Thụy nói với hai người:

– Trong Địa Linh Sơn, các ngươi chẳng những phải cảnh giác ma thú, đồng thời càng phải cảnh giác những người này nữa. Bọn họ đều là những người tiến vào Địa Linh Sơn tìm bảo vật. Thông qua việc liệp sát ma thú mà thu hoạch các loại tinh hạch. Bọn họ không ngần ngại việc sử dụng bạo lực để tranh giành vài Ma thú Tinh Hạch cao cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích kẻ khác mà cướp của. Bất quá, các ngươi cũng không cần phải sợ, thông thường bọn ma sư làm nghề thợ săn ma thú này thực lực cũng không quá mạnh đâu. Vạn nhất nếu gặp cường giả, các ngươi chỉ việc đưa ra lệnh bài tượng trưng thân phận của mình trong Học Viện, đảm bảo bình an vô sự. Thiên Can Học Viện, hơn nữa các đệ tử Âm Dương Học Đường chúng ta, cũng không phải ai cũng có gan xúc phạm đâu.

Nói tới đây, trên mặt Phất Thụy rõ ràng toát ra một tia sát khí.

Ra khỏi Địa Linh Thành không lâu, Địa Linh Sơn đã càng ngày càng gần hơn. Từ đàng xa, Cơ Động đã có thể nhìn thất doanh trại của đại quân đang đóng tại chân núi.

Ở nơi này, việc đóng quân của Trung Thổ Đế Quốc cũng có vài mục đích riêng. Một mặt là vì phòng bị không cho ma thú đi ra khỏi Địa Linh Sơn đả thương người bình thường, mà mặt khác chính là để thu lệ phí của những thợ săn ma thú tiến vào trong Địa Linh Sơn. Một trăm kim tệ, đối với một người bình thường mà nói đã là một số tiền lớn, hơn nữa trong Địa Linh Sơn vốn là nguy cơ trùng trùng. Nhưng mặc dù như vậy, hàng năm cũng có không biết bao nhiêu Âm Dương Ma Sư không ngừng kéo tới đây. Nghe nói, chỉ mỗi việc thu lệ phí của các ma sư đó thôi, cũng đủ để nuôi sống toàn bộ bốn đại quân đoàn đóng quân xung quanh Địa Linh Sơn rồi, thậm chí còn có dư nữa.

Khi ba người đi đến trạm kiểm soát, phía trước đã có hơn mười tên ma sư đang đứng xếp hàng ở đó. Nơi này không chỉ là phải nộp lệ phí, đồng thời còn phải tiến hành đăng ký mới có thể đi và trong.

Nhìn thấy Cơ Động và Lam Bảo Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, mấy tên ma sư phía trước thỉnh thoảng cười nhẹ vài tiếng, thì thào với nhau mấy câu gì đó, trong ánh mắt lộ ra quang mang không mấy tốt.

Nhìn bộ dáng của bọn họ, trong lòng Cơ Động không khỏi hiện lên ý nghĩ mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé. Nếu mà đám người kia biết được thực lực của sư huynh như thế nào, chỉ sợ cũng không dám làm ra bộ dáng như thế này.

Rất nhanh đã đến phiên bọn họ. Việc đăng ký cũng khá đơn giản, chỉ cần điền tên, tuổi, ma hệ tương ứng, cấp bậc ma lực là được.

Đang lúc Cơ Động đang chuẩn bị điều vào, Phất Thụy lại nói:

– Không cần điền vào ma hệ và cấp bậc.

Kẻ phụ trách đăng ký là một tên võ quan nhìn qua hơn ba mươi tuổi. Khi nãy hắn vốn là ngồi một bên nhàn nhã thu tiền, đột nhiên nghe được câu Phất Thụy nói, nhất thời quay lại trừng mắt mắt nhìn:

– Ai nói là không cần điền? Đây chính là quy định nơi này. Kẻ nào không tuân thủ quy định lập tức cút ngay cho ta.

Mấy chục tên binh sĩ canh giữ ở trạm kiểm soát nhất thời tập trung lại, trong tiếng khôi giáp leng keng, vô số trường mâu nhọn hoắc đã chỉ thẳng vào ba người Cơ Động.

Uy thế trong mắt Phất Thụy chợt bắn ra bốn phía, hừ lạnh một tiếng, nhất thời, trong không khí giống như là vang lên một tiếng sấm vậy, chấn cho đám binh sĩ kia liên tục lui về phía sau. Tên võ quan kia cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, rút thanh đao đeo sau lưng ra, ngoài mạnh trong yếu hét về phía Phất Thụy:

– Ngươi muốn tạo phản hả?

Phất Thụy căn bản là khinh thường không thèm trả lời, phất tay một cái, một luồng hồng quang đã bắn thẳng vào chiếc bàn. Phanh một tiếng, đã hoàn toàn lún sâu xuống mặt bàn.

Tên võ quan kia theo bản năng nhìn lại, vừa thấy được vật trên đó, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch. Leng keng một tiếng, thanh đao trên tay đã rơi xuống, phù phù quỳ rạp xuống đất:

– Không, không biết Bá tước đại nhân đến, tiểu nhân đáng chết.

Phất Thụy phất phất tay giống như là đuổi ruồi vậy:

– Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Cút hết cho ta. Ta dẫn theo sư đệ, sư muội đi vào Địa Linh Sơn. Bây giờ có cần phải đăng ký nữa không?

Tên võ quan làm ra vẻ mặt nịnh nọt, cười nói:

– Không cần, đương nhiên không cần. Ba vị đại nhân, xin mời.

Phất Thụy đưa tay vỗ nhẹ lên bàn một cái, khối lệnh bài có khắc chữ số một đặc biệt nhất thời nhảy lên, rơi vào tay hắn. Dẫn theo Cơ Động và Lam Bảo Nhi đường hoàng đi qua trạm kiểm soát, đi thẳng về phía Địa Linh Sơn.

Sau khi đi qua trạm kiểm soát khá xa, Cơ Động mới nghi hoặc hỏi:

– Sư huynh, không phải ngươi là Bá tước của Nam Hỏa Đế Quốc chúng ta hay sao? Tại sao khi nãy tên võ quan kia cũng gọi ngươi như vậy?

Phất Thụy mỉm cười nói:

– Tước vị tuy rằng là do Nam Hỏa Đế Quốc ban tặng, nhưng Ngũ Đại Đế Quốc đã từng đồng thời bố cáo thiên hạ, thừa nhận địa vị Bá tước của ta trên tất cả các quốc gia trên Ngũ Hành Đại Lục. Đây chính là vinh dự mà ta nhận được sau lần thứ hai tiến vào Thánh Tà Chiến Trường trở ra. Cho dù các ngươi xuất ra lệnh bài đặc biệt tượng trưng cho thân phận của các ngươi, bọn họ cũng sẽ không dám ngăn cản đâu.

Lam Bảo Nhi sợ hãi nói:

– Nhưng mà sư huynh, vừa rồi hình như chúng ta còn chưa có nạp tiền mà.

Phất Thụy ha ha cười, nói:

– Nha đầu ngốc, ngươi nhìn bộ dáng của hắn lúc nãy đi, còn dám đòi thu tiền của ta hay sao? Ta không cho các ngươi điền vào phiếu đăng ký, chủ yếu là sợ bọn họ tùy tiện bán đứng tin tức, vạn nhất có người nào đó có dã tâm, phá hoại các ngươi sẽ phiền phức một chút. Hơn nữa, ta biểu lộ ra thân phận của mình, những kẻ sau này tiến vào Địa Linh Sơn nhất định sẽ nhận được tin tức, khi đó nếu gặp phải các ngươi thì cũng nể mặt vài phần.

Vừa nói, ba người cũng đã đi đến chân núi. Đối với sự trù tính sâu xa của Phất Thụy, trong lòng Cơ Động không khỏi âm thầm tán thưởng, đây chính là thực lực a. Bá tước được cả đại lục công nhận, cái này chỉ sợ so với các công tước thông thường tại các Đế Quốc còn có quyền uy hơn nhiều. Thêm nữa, hắn lại nhận thức thêm một phần nữa địa vị đặc thù của Thiên Can Học Viện trên cả đại lục. Khó trách những đệ tử của Học Viện mặc dù biết Thánh Tà Chiến Trường vốn cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng không ai lựa chọn lùi bước cả.

Phất Thụy chợt dừng bước lại:

– Mọi chuyện kế tiếp, tất cả sẽ dựa vào bản thân các ngươi thôi. Nhớ kỹ, cần hết sức cẩn thận. Đi đi.

Cơ Động và Lam Bảo Nhi từ biệt Phất Thụy, hai người bước vào trong Địa Linh Sơn. Phất Thụy nhìn theo nơi bọn họ biến mất, khóe miệng toát ra tia mỉm cười nhàn nhạt:

– Tiểu sư đệ, ta chờ tin mừng của ngươi. Ta rất mong đến ngày có thể nhìn thấy ma lực Song Hỏa thuộc tính của ngươi có thể nở ra quang mang chói lọi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.